Hội sư Quan Trung (6)
Hắn đột nhiên dò hỏi.
Bách Lý Thuật nói:
– Bắc Quảng Võ Quân à….người này là một trung thần, chỉ có điều tính tình ngay thẳng một chút, không hiểu cái gì là biến báo.
Doanh Hồ Hợi hỏi:
– Vậy ngươi cảm thấy, hắn có khả năng trung thành với trẫm hay không?
– Bệ hạ là chủ của nước Tần, là con cháu Doanh Thị. Bắc Quảng Võ Quân ấy mà….ít nhất cũng có một điều lão nô dám khẳng định đó là, hắn sẽ trung thành với Lão Tần.
Ý câu nói này là:
Chỉ cần bệ hạ người là chủ nước Tần, tên Lưu Khám đó sẽ trung thành với người.
Gương mặt béo phì giãn ra một nụ cười.
Doanh Hồ Hợi con mắt dường như không còn nhìn thấy, nhẹ nhàng gật đầu:
– Nếu nói, Bắc Quảng Võ Quân với trẫm còn có cả ơn cứu mạng nữa.
Hắn trầm ngâm một lát , rồi lại đột nhiên hỏi:
– Bách Lý, còn ngươi thì sao?
Bách Lý Thuật không khỏi giật mình:
-Thứ cho lão nô ngu dốt, không biết lời này của bệ hạ, là có ý gì?
– Ý của trẫm là, ngươi, có phải cũng trung thành với trẫm không?
Bách Lý Thuật nghe vậy, quỳ bịch một cái xuống, nằm rạp dưới đất nói:
– Bệ hạ, tấm lòng của lão nô đối với bệ hạ, có nhật nguyệt chứng giám, lão nô đương nhiên trung thành với bệ hạ, trong trời đất này, ngoài bệ hạ còn ai xứng đáng để lão nô thuần phục?
Doanh Hồ Hợi hài lòng nhẹ gật đầu .
Hắn nhẹ giọng hỏi:
– Vậy chắc ngươi cũng biết….Quảng Võ Quân…ồ, chính là Vương của Tây Đường bây giờ tập trung hỏa lực ở đâu chứ?
Bách Lý Thuật vội vàng trả lời:
– Lúc trước, khi Võ Quan báo bị phá, Triệu trung thừa từng phái người tới Bắc Quảng Võ Thành, yêu cầu Quảng Võ Quân Tây Đường Vương xuất binh. Quảng Võ Quân lúc đó đồng ý, sẽ nhanh chóng xuất binh. Chỉ có điều là bây giờ hắn ta tới đâu rồi, lão nô cũng không rõ lắm. Bệ hạ, người cũng biết, những chuyện thế này, Triệu trung thừa không bao giờ nói với lão nô.
Doanh Hồ Hợi cũng biết, đây không phải lời thoái thác của Bách Lý Thuật.
Thế là hắn nghĩ ngợi một chút, lệnh cho Bách Lý Thuật mang tới một bức chiếu thư màu trắng, cầm bút viết vội. Viết xong, Hồ Hợi lại dùng ngọc tỉ đóng lên đó một cái dấu, đưa cho Bách Lý Thuật.
– Bách Lý, trẫm muốn ngươi tuyển một người tâm phúc, lập tức lên đường, Tới Tiêu quan tìm Tây Đường vương trước, đưa chiếu thư này cho Đường vương. Trong này có một tấm Hổ Phù, dựa vào cái này, Đường vương có thể thuận lợi qua Tiêu quan, tiến vào Quan Trung. Hãy nói là, trẫm cần hắn ra tay viện trợ, diệt trừ bọn đạo chích gian thần trong triều đình, lấy lại uy phong cho Lão Tần ta. Chuyện này can hệ đến tương lai của Lão Tần ta, trầm phải trông cậy vào ngươi rồi!
Bách Lý Thuật hai tay run run, nhận lấy chiếu thư và hổ phù.
Lão khẽ nói:
– Xin bệ hạ cứ yên tâm, lão nô nhất định không làm nhục sứ mệnh, đem chiếu thư và hổ phù giao tận tay Tây Đường vương.
Hồ Hợi mệt mỏi gật đầu, khoát tay ý bảo Bách Lý Thuật lui xuống.
Đối với Doanh Hồ Hợi mà nói, thì hắn chưa bao giờ cảm thấy mệt mỏi như hôm nay.
Bách Lý Thuật khom người lui khỏi cung điện, sau khi đem chiếu thư giấu kĩ bên người, lặng lẽ rời khỏi Hưng Lạc cung. Nhưng lão không về nhà, mà lao thẳng tới phủ đệ của Triệu Cao.
Còn Triệu Cao lúc này thì đang do dự.
Đề nghị của Diêm Nhạc, rõ ràng đã khiến cho Triệu Cao hứng thú. Nhưng đây dù sao cũng không phải chuyện nhỏ, không nói đến chuyện cái tên Võ An Hầu kia sẽ xử lý lão thế nào, nếu lan truyền ra ngoài, bốn trăm vạn dân Quan Trung, mỗi người một bãi nước bọt, cũng đủ để dìm chết lão.
Vì thế, lão do dự, có chút không biết thế nào mới ổn.
Đúng lúc này, Bách Lý Thuật đêm khuya tới thăm.
Vừa vào trong thư phòng, Bách Lý Thuật vẻ mặt hoảng hốt nói:
– Trung thừa, đại sự không xong rồi, không xong rồi!
Triệu Cao không khỏi hồi hộp, liền vội vàng đứng dậy nhường chỗ:
– Bách Lý, chuyện gì mà thất kinh như thế? Xảy ra chuyện gì, hà cớ như vậy?
– Trung thừa, bệ hạ hắn . ..
Bách Lý thở không ra hơi nói:
– Bệ hạ hắn…..muốn vời tên Tây Đường vương Lưu Khám kia vào thành….nhưng, làm như vậy sẽ bất lợi cho Trung thừa….
Sắc mặt của Triệu Cao, bỗng dưng tái nhợt.
– Bách Lý, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Bách Lý Thuật dâng hổ phù lên, khẽ nói:
– Vừa nãy bệ hạ triệu kiến ta, bảo ta nghĩ cách liên lạc với Đường vương, mời hắn bí mật vào thành.
– Hả?
– Ta cảm thấy, chuyện này bất thường.
Bách Lý Thuật nói:
– Triệu Đường vương vào thành vốn vẫn là chuyện do Trung thừa phụ trách, sao bệ hạ lại đột nhiên nhúng tay vào? Hơn nữa, nếu muốn triệu Đường vương vào thành, sao lại phải lén lén lút lút, để Đường vương bí mật nhập quan chứ?
Hàng lông mày trắng của Triệu Cao khẽ rung lên:
– Ngươi nói là….
– Ta nghĩ đi nghĩ lại, thấy chuyện này, cứ nói trước với Trung thừa vẫn tốt hơn.
Triệu Cao trầm ngâm hồi lâu, khuôn mặt khô gầy, nặn ra một nụ cười, vỗ vỗ vai Bách Lý Thuật,:
– Bách Lý, tình nghĩa này của ngươi, ta xin ghi nhớ…..Đúng rồi, có phải hai hôm nay bệ hạ một mực ở lại Hưng Lạc cung không?
Bách Lý Thuật gật đầu:
– Xem ý tứ này của bệ hạ, e rằng sẽ ở lại đó ít lâu.
– Vậy đám phòng vệ Hưng Lạc cung….
Sau khi do dự một chút, Triệu Cao hạ giọng hỏi:
– Ngươi có thể điều động không?
Sắc mặt Bách Lý Thuật lập tức thay đổi. Lão trợn tròn hai mắt, tỏ vẻ hoảng sợ, ngẩn ngơ nhìn Triệu Cao. Hồi lâu sau, lão làm ra bộ miệng đắng lưỡi khô, nuốt một miếng nước bọt,:
– Trung thừa, ngươi chẳng lẽ….
– Bách Lý, chuyện đến nước này, có những chuyện ta tuy không muốn, nhưng thực sự có nỗi khổ tâm.
Triệu Cao than nhẹ một tiếng:
– Ngươi cũng biết, vậy binh mã của Võ An Hầu nước Sở kia, đã đến phía đông Bá Thủy, có thể vượt sông công kích bất cứ lúc nào. Triệu Ngải e là không phải đối thủ của Vũ An Hầu. Bá thượng mất, thì Hàm Dương khó giữ. Ta vốn định dốc hết sức vì bệ hạ, báo đền ơn vua. Nhưng xem ra bây giờ, bệ hạ rất có thể….Ta chết cũng không sao, nhưng sợ rằng bách tính Hàm Dương sẽ phải gánh tội. Về tư, ta có một gia đình lớn, huynh, tẩu, con gái, con rể cái đầu khó giữ; Về công, nếu bệ hạ không chịu đầu hàng, khi thành Hàm Dương thất thủ, mấy chục vạn sinh linh, sợ rằng sẽ phải chịu lầm than vì bọn người Sở. Bách Lý, ngươi cũng có gia đình vợ con, lẽ nào lại không nghĩ cho họ chút nào sao?
Người nhà Bách Lý Thuật cũng chính là Trường Nữ được thả ra từ trong phủ Diêm Nhạc. Bách Lý Thuật nghe vậy, lộ vẻ khó khăn, rất lâu sau, mới thở dài một tiếng….
– Trung thừa, ngươi muốn ta phải làm thế nào?
Triệu Cao hạ giọng nói:
– Giờ tuất ngày mai, xin ngài hãy điều đám quân canh gác ở Hưng Lạc cung đi….Những chuyện khác, ngài có thể không cần để ý.
Bách Lý Thuật do dự một chút, nghiến răng, đứng dậy nói:
– Được, cứ nghe theo sự xắp xếp của Trung thừa!
Từ phủ trung thừa đi ra, đã là nửa đêm rồi.
Sau khi về đến nhà, Bách Lý Thuật gọi Trường Nữ dậy, kêu vào trong thư phòng.
Lão lấy chiếu thư trong ngực ra, vân vê trong tay một chút, nhìn Trường Nữ nói:
– Trường nhi, sáng sớm mai cùng Lão Bách Lý rời khỏi Hàm Dương.
– Hả?
– Hàm Dương e rằng sắp loạn lạc rồi…..
Bách Lý Thuật nói xong, đặt chiếu thư vào tay Trường Nữ:
– Qua lần này, Doanh Tần e là hoàn toàn kết thúc rồi. Bức chiếu thư này, con phải giữ gìn cẩn thận. Sau này, nếu Đường vương làm chủ Quan Trung, dựa vào bức chiếu thư này, chí ít con cũng có thể có được có được vinh hoa phú quý, không phải lo cơm ăn áo mặc. Ngày mai con và Lão Bách Lý xuất thành, kiếm nơi vắng vẻ trốn đi…..sau đó sau khi yên lặng chờ thế cục ổn định trở lại, hãy trở về Hàm Dương!
Trưởng Nữ ngây ra!
– Phụ thân….
– Con đừng hỏi nữa, mau đi chuẩn bị đi, trời vừa sáng, lập tức xuất thành.
Một ý đoạn tuyệt lộ ra trong lời nói của Bách Lý Thuật.
Trong lòng Trường Nữ biết, lần này e rằng sẽ sảy ra chuyện lớn, cố gắng khuyên bảo Bách Lý Thuật cùng đi, nhưng trông nét mặt của Bách Lý Thuật, những lời sắp nói ra lại miễn cưỡng nuốt lại. Nàng cầm lấy chiếu thư, cúi chào Bách Lý Thuật một lần, rồi lặng lẽ rời khỏi thư phòng.
Bách Lý Thuật lại tìm Lão Bách Lý tới, dặn dò thật kĩ lưỡng. Sau đó, lão nhân lúc đêm khuya, tiễn Trường Nữ và Lão Bách Lý đi ra từ cửa bên, sau đó trở về phòng mình ngồi phịch xuống.
Bách Lý Thuật ngồi đơ ra, con người giống như đã mất đi linh hồn vậy. Lúc gà gáy sáng bên ngoài cửa sổ, lão đột nhiên nở một nụ cười, đứng dậy, ra khỏi thư phòng, hít một hơi thật sâu, tinh thần bỗng nhiên lại phấn chấn trở lại.
Đường vương, người bạn cũ….Ta đã giúp ngươi quét sách tất cả chướng ngại vật rồi, tiếp theo phải trông cậy vào ngươi thôi…..Mong rằng, ngươi đừng để ta thất vọng!