Hội sư Quan Trung (27)
Ba Mạn dừng lại một chỗ mà đứng.
Nàng đã không còn là cô bé ngây ngô ngày nào nữa rồi. Tính cách trầm ổn, có chút u buồn, cộng thêm chút tang thương, nhưng lại hiện lên vẻ xinh đẹp thành thục. Nàng mặc một bộ y phục dài màu trắng, khoác áo chiếc choàng màu đã đỏ sẫm tung bay trong gió, giống như hỏa diễm như ẩn như hiện trong băng tuyết.
Nàng không phải thống soái quân Ba Thục, nhưng là linh hồn của quân Ba Thục.
Từ khi rời khỏi Tần gia, nàng mang trên mình họ Ba, thấm thoát đã tám năm, trong tám năm này Ba Mạn chiếm đoạt toàn bộ Ba Thục, không chút nào thua kém tổ mẫu Tần Thành bá chủ một phương. Cửa hàng người Ba Thục buôn bán khắp thiên hạ; Lô Châu lão Diếu, Diếu Hương Trường Giang. . .Là nơi Ba Thục có tài nguyên thiên nhiên sung túc, giống như bông sen trong hồ, là không gian dành cho Ba Mạn thi triển tài năng. Tám năm, nhân khẩu Ba Thục tăng vọt tới năm mươi vạn hộ.
Dựa theo hộ tịch pháp chế định, một hộ có năm người.
Nói cách khác, nhân khẩu ba thục đã vượt lên hơn hai trăm vạn, không hề thua kém nhân khẩu Sơn Đông trong tay các chư hầu.
Trong mắt người Ba Thục, Ba Mạn chính là nữ thần từ núi Ba sông Thục dựng dục đi ra!
Tám năm khổ cực. . .
Trước kia thầm nghĩ chỉ mất một hai năm là có thể đoàn tụ với Lưu Khám. Nhưng thật không ngờ, lại xảy ra quá nhiều chuyện, nào là Hoàng Đế chết, thiên hạ rối loạn. Lưu Khám từ Lâu Thương lưu lạc tới Bắc cương, rồi thành lập nước Đường, bá chủ phương bắc. Còn Ba Mạn, từ một thiếu nữ ngây ngô biến thành một cô nương phong nhã tài hoa.
Nhìn đại quân Ba Thục, từ từ tiến vào đại doanh Lam Điền, trên khuôn mặt Ba Mạn cũng không biểu hiện chút lo nghĩ nào.
– Mạn tiểu thư, Đường Quốc chủ đã đến Phách Thượng!
Một gã nam tử trung niên đi tới bên cạnh Ba Mạn, nhẹ giọng nhắc nhở.
Y tên là Lý Trạch, là tộc nhân trong quận Thục. Mà trong quận Thục này, chính xác mà nói, y chính là con cháu của Đô Đốc Giang Yển – Lý Băng.
Ba Mạn gật đầu:
– Sau khi chuyển hết đồ quân nhu vào doanh, ta sẽ vào bái kiến.
Ngữ khí rất bình thản, người nghe không thể nhận ra bất cứ loại tâm tình gì.
Chấp chưởng Ba Thục nhiều năm, Ba Mạn đã sớm học được cách phải làm thế nào để khống chế tâm tình. Cho dù trong lòng nàng lúc này, nôn nóng muốn chạy tới bên cạnh Lưu Khám, thế nhưng dựa vào biểu hiện trên mặt, bất cứ ai cũng không thể nhận ra. Nàng cưỡi trên lưng Tất Cúc Hoa Thanh, lẳng lặng nhìn binh mã Ba Thục từ phía xa xa dọc theo Phách Thủy ùn ùn tiến về phía đại doanh Lam Điền. Keng keng keng, tiếng kẻng trong đại doanh vang lên.
Đợi tới giờ sửu, khi toàn bộ đồ quân nhu và lương thực được chuyển vào đại doanh Lam Điền, Ba Mạn lúc này mới rốt cuộc thở dài một hơi.
– Khổ Hành Giả!
– Có mạt tướng!
– Ngươi và Chu Xương tiếp tục đốc thúc nơi này, trước rạng sáng phải điều động toàn bộ đại quân tiến vào đại doanh Lam Điền.
– Rõ!
Lần này người thống lĩnh binh mã tiến nhập Quan Trung là người thừa kế của Mặc gia – Khổ Hạnh Giả.
Cho đến lúc này Ba Mạn mới có thể thở phòm nhẹ nhõm. Chuẩn bị quay đầu ngựa rời đi, đột nhiên nàng lại ghìm cương ngựa.
– Đường quân sư, có tin tức gì không?
– Vẫn chưa có tin tức gì truyền đến, nhưng mà có người nói Mông Khắc đã tới Hiểu Quan, lúc này, phỏng chừng đã tới chân thành Hiểu Quan, phá vòng vây tại Hiểu Quan.
– Vậy tốt rồi!
– Ba Mạn nhẹ giọng nói:
– Lập tức phái thám báo, đi Hiểu Quan dò xét rõ tình hình.
Phỏng chừng một đêm hai ngày nữa, Đại Vương sẽ tiền hành điều động nhân mã. . .Quan Trung tuy rơi vào tay Đại Vương, nhưng vào lúc này không thể buông lỏng.
– Mạt tướng biết, chậm nhất tới giờ ngọ, sẽ lệnh binh mã chỉnh đốn hoàn tất.
Ba Mạn lúc này mới thúc dục Cúc Hoa Thanh, cạch cạch cạch đi xuống núi.
Áo choàng đỏ đung đưa trong gió thu thật giống như Bạch Long kỳ của nước Đường, trong bóng đêm, vô cùng bắt mắt.
Một gã tướng lĩnh quân Đường tiến lên trước mặt, cung kính nói:
– Mạn tiểu thư, Đại Vương mệnh mạt tướng bẩm báo, Đại Vương đang đợi tiểu thư tại bờ Phách Thủy.
Ba Mạn gật đầu, quay đầu nói với đám người Lý Trạch phía sau:
– Các người đi tới đại doanh Phách Thượng trước, ta đi bái kiến Đường Vương.
Sau khi mọi người nghe vậy, trong lòng đều hiểu rõ ý tứ sâu xa trong đó.
Lý Trạch lập tức khom người, lĩnh mệnh rời đi.
Ba Mạn thúc ngựa chạy trên bờ sông Phách Thủy.
Liền thấy một thân anh hùng tráng như sư tử đứng dưới một gốc cổ Tùng phía xa xa trên bờ sông, đang nhìn về phía nàng.
Thân ảnh này, không hề xa lạ đối với Ba Mạn. Tám năm thương nhớ, không biết tưởng niệm bao nhiêu thứ. . .Nàng vung dây cương, thúc dục chiến mã phi nhanh.
Nghĩ tới cảnh tượng đoàn đụ với phu quân, khiến đôi mắt nàng không kiềm chế nổi, nhỏ xuống hai hàng lệ trong.
– Đậu đỏ sinh ở miền nam, xuân đến mọc thêm vài cành. . .
Bên tai tựa hồ vang vọng bài ca mười năm trước nàng và Lưu Khám từng hát khi đông hành về phía Cù Nhẫn. Trong miệng nàng vô tình khẽ ngâm, Cúc Hoa Thanh phía dưới có linh tính, bước chân tạo lên nhịp điệu cộc cộc cộc rất hài hòa, từ từ tiến về phía Lưu Khám.
Lưu Khám đi lên, dắt dây cương.
Hắn từ trong lòng lấy ra một túi hương:
– ” Nguyệt quân đa thải hiệt, thử vật tối tương tư! “.
Tám năm qua, mỗi khi ta nhớ tới nàng, đều nhìn vật này của nàng. . .Mạn nhi, nàng gầy hơn nhiều, làm ta rất thương tâm.
– A Khám!
Ba Mạn liếc mắt liền nhận ra, túi hương này chính là lễ vật trước kia nàng tặng Lưu Khám, khi hắn rời Ba Thục.
” Thượng tà! Ta dục cùng quân tương tri, trường mệnh vô tuyệt suy.
Sơn vô lăng, nước sông vi kiệt, đông sét đánh chấn, hạ vũ tuyết, thiên địa hợp, nãi dám cùng quân tuyệt!”
Đây là bài thủ thi Lưu Khám đọc trước khi rời Ba Thục, để đáp lại lễ vật của Ba Mạn. Cũng chính là ” Hán nhạc phủ – Thượng tà ” ở hậu thế.
Ba Mạn xuống ngựa, nhẹ giọng nói:
– Bài thơ này vẫn luôn văng vẳng bên tai ta. A Khám, chàng gây hơn nhiều đấy. . .
Đều trải qua những ngày tháng thơ mộng, những năm tháng chiến đấu kích liệt, cho dù Lưu Khám hay Ba Mạn đều hiểu được nội liễm.
Nhưng tình cảm trong nội liễm, cũng nồng cháy không gì sánh được.
Ánh trăm sáng tỏ, chiến vào mặt sông Phách Thủy, làm mặt sông lóe lên lân quang sáng tỏ.
Lưu Khám tiến lên một bước, ôm Ba Mạn vào lòng. Còn nàng đưa tay ôm lấy vòng eo của Lưu Khám, không nói một lời. Lẳng lặng như vậy, thực ứng với câu nói: Thử thì vô thanh, thắng hữu thanh. . . ( dịch nghĩa: Lúc này im lặng, hơn hẳn nói thành lời. . .)
Sau hồi lâu, Ba Mạn thả lỏng tay, vùng vẫy trong lòng Lưu Khám.
– A Khám, chúng ta bây giờ đi đâu?
Lưu Khám kéo tay Ba Mạn, cười nói:
– Về nhà!
– Nhà?
– Đúng vậy, nhà của chúng ta ở Hàm Dương!
Lưu Khám nhẹ giọng nói:
– Ta đã phái người quay về thành Bắc Quảng Võ, đón mẫu thân qua đây. Mẫu thân cũng rất nhớ nàng, còn nói: Sau khi ổn định thế cục, sẽ tổ chức hôn sự cho chúng ta. . .Mẫu thân đã chờ ngày này thật lâu rồi!
Sắc mặt Ba Mạn, thoáng chốc đỏ bừng.
Nàng cúi đầu thấp xuống, khiến chiếc cổ trắng nõn bày biện lên một đường cong mỹ lệ.
Lưu Khám cười, ôm lấy vai nàng, gọi lớn một tiếng ” Ba Mạn “. . .Sau đó Lưu Khám ôm nàng lên ngựa, rồi nắm chặt dây cương, phóng nhanh về phía đại doanh Phách Thượng. Nếu đổi là người khác, có lẽ sẽ cảm thấy sợ hãi, nhưng giờ khắc này trong lòng Ba Mạn chỉ cảm thấy hạnh phúc dâng trào.
– A Khám, tiểu Cáp đã đến thành Đô, ước chừng hiện tại đã cùng Quả nhi rời khỏi thành Đô.
Chỉ là, có một điều ta phải nhắc nhở chàng. . .Tín, tựa hồ rất thích Quả nhi, chàng có ý kiến gì đối với chuyện này không?
Lưu Khám ngẩn người:
– Đâu có sao? Nếu như Tín thích tiểu công chúa, mà tiểu công chúa cũng thích y, vậy thì quá tốt rồi!
– Nhưng vấn đề là, Quả nhi không thích Tín!
– Vậy hả?
– Hơn nữa, cho dù lão Tần không còn, nhưng Quả nhi dù sao cũng là công chúa Doanh Thị. Ta không biết nên nói với Tín thế nào cho phải, chỉ cảm thấy hai người đứa nó rất không thích hợp. . .A Khám, chuyện này chàng không thể coi thường, phải để ý mới được. Bằng không, rất có thể sẽ gây nên phiền toái lớn.