Giang sơn chỉnh thể (17)
Phạm Tăng nghiêm mặt nói:
– Ta có một kế, có thể khiến Đường quân đại bại… Thượng tướng quân có thể tung ra lời đồn, nói Tam Tề đã làm loạn, sau đó ra vẻ hoảng loạn, lui quân về Lạc Dương. Quân Đường thấy chúng ta rời đi hốt hoảng, tất nhiên sẽ phái người truy kích. Đến thời điểm Thượng tướng quân áp trận, giữa đường bố trí mai phục, chờ truy binh vừa tới, đột nhiên xông ra chém giết, quân Đường tất sẽ đại bại mà quay về… Như vậy, Thượng tướng quân cũng coi như đắc thắng lui binh.
Hạng Vũ được nghe kế này, nhất thời mừng rỡ.
– Ta có Á phụ, còn hơn mười vạn binh mã!
Hắn hưng phấn liên tục xoa tay,
– Tốt nhất là tên Lưu Khám kia sẽ truy kích, như vậy ta mới có thể đánh bại hắn làm nhục một phen mới được.
Huynh muội Ngu Tử Kỳ Ngu Cơ, và Phạm Tăng nhìn nhau, không khỏi thở ra một hơi.
Cứ như vậy, Hạng Vũ lập tức an bài xong xuôi.
Nếu là hữu tâm sắp xếp, tin tức quân Sở muốn lui binh, rất nhanh sẽ truyền đến tai Trương Lương.
Trương Lương không dám chần chờ, vội vã phái người mời Lưu Khám đến đại doanh. Đem tình huống nói ra, Lưu Khám không nhịn được phải cất tiếng cười to.
– Đây là kế dụ địch!
Hắn trầm giọng nói:
– Ta xem Hạng Tịch, tất sẽ tự mình áp trận, ở trên đường mai phục. Đợi truy binh chúng ta vừa tới, rồi mới đột nhiên xông ra chém giết đánh tan quân ta.
Không ngờ Hạng Tịch còn để ra kế sách như vậy.
Xem ra quân Sở đã không cách nào để tiếp tục kiên trì, hắn muốn dựa vào trận chiến này sẽ chiến thắng chúng ta, sau đó mới lấy cớ đó để lui binh. Ha ha, nếu như ta không nhận được thư của Lý Thiếu Quân, nói không chừng còn có thể bị lừa. Nhưng là bây giờ…Tam Tề sợ là còn chưa có hành động gì đâu.
Trương Lương cười nói:
– Đã như vậy, chúng ta sẽ không truy kích nữa sao?
– Truy!
Lưu Khám đứng lên nói:
– Chẳng qua là chúng ta sẽ chờ sau khi Hạng Vũ rút lui, mới truy kích… Đến lúc đó, quân Sở tất sẽ lơi lỏng phòng vệ, chính là thời cơ tốt nhất để truy kích.
– Đại Vương thần cơ diệu toán, Lương cực kỳ kính phục.
Lưu Khám dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Trương Lương,
– Tử Phòng, chỉ sợ ngươi cũng có ý nghĩ giống như ta.
Trương Lương, cười không đáp.
Kẻ bề tôi, điều tối trọng yếu nhất chính là phải biết tiến thối.
Nên biểu hiện đúng thời điểm, nhất định phải biết tận lực dấu mình ở các thời điểm không thích hợp. Tổ tiên của Trương Lương từng làm tới chức tể tướng của nước Hàn, đương nhiên sẽ hiểu rõ đạo lý làm người. Lưu Khám cho y đầy đủ quyền lực, để y chỉ huy binh mã, đã là quá đủ rồi. Tiếp đó, y cần lui đến vị trí hậu trường, màn đặc sắc nhất, nhất định phải để cho chủ thượng nắm giữ, bằng không sẽ có biến.
Cái này cũng là nguyên do vì sao trong lịch sử sau khi Hán cao tổ Lưu Bang tru sát nhiều công thần như vậy, nhưng Trương Lương vẫn còn tồn tại.
Bày mưu nghĩ kế có Trương Lương!
Nói toạc ra, sự tình náo động kia, chính là do Lưu Bang làm. Vì lẽ đó, trong Hán Sơ Tam Kiệt, Tiêu Hà, Trương Lương mới có thể sống đến cuối đời, còn Hàn Tín lại bị tru diệt. Không nói tới những chuyện khác, riêng việc Hàn Tín quá phong quang, danh tiếng đã lấn át Lưu Bang, làm sao khiến cho lòng Lưu Bang có thể thoải mái được đây?
Lưu Khám cũng rõ ràng tâm tư của Trương Lương, nên sau khi chỉ ra, cũng không còn nói đến cái đề tài này nữa.
Hắn điểm binh mã, suất lĩnh năm ngàn Hắc Kỳ quân theo đuôi quân Sở…
Nhưng từ đầu đến cuối không có lộ diện, khiến cho Hạng Vũ chờ ở trên đường đã hơn nửa ngày, sau khi tay trắng trở về thì đột nhiên tăng nhanh tốc độ, thừa cơ đánh lén nhân mã hậu quân của quân Sở, khiến cho quân Sở đại bại, đoạt được vô số lương thảo và đồ quân nhu, lúc này mới đắc thắng quay lại Thằng Trì.
Chưa nói tới chuyện Lưu Khám tập kích quân Sở.
Chỉ nói riêng việc Hạng Vũ phục kích Lưu Khám không được, phẫn nộ trở về trong quân đội, đuổi theo nhân mã trung quân.
Hít đầy một bụng gió lạnh, nín một bụng hỏa khí, sau khi Hạng Vũ đuổi kịp đám người Phạm Tăng, nổi giận đùng đùng đi tới lều lớn ở trung quân.
– Á phụ, cái tên Bắc Man tử kia…
Hắn đang muốn phát tiết một trận, nhưng lại phát hiện ra bầu không khí trong lều không giống như bình thường.
Đám người Phạm Tăng, mặt trầm như nước.
– Á phụ, đã xảy ra chuyện gì? Vì sao lại có bộ dạng như vậy?
Chúng tướng liếc mắt nhìn Phạm Tăng, sau khi Phạm Tăng nhẹ nhàng ho khan một tiếng, trầm giọng nói:
– Thượng tướng quân, vừa mới nhận được tin tức từ Lạc Dương tin tức truyền đến.
– Tin tức gì?
– Tam Tề, mưu phản.
– Hả?
Hạng Vũ nghe được thì sợ hết hồn.
Vài ngày trước Phạm Tăng nói muốn dùng cớ Tam Tề làm loạn, để lừa Lưu Khám.
Nhưng lại không ngờ rằng, chưa nói tới chuyện Lưu Khám không thể bị lừa, mà Tam Tề đã thật sự làm phản rồi sao? Là đùa giỡn, hay là sự thật?
Hạng Vũ trợn to hai mắt, nhìn chăm chằm Phạm Tăng một lúc lâu, lúc này mới dùng âm thanh khô khốc hỏi:
– Á phụ, Tam Tề… sao lại mưu phản?”
Phạm Tăng hít sâu một hơi, trầm giọng nói:
– Nam Bì Tề quốc đại tướng Bành Việt, ba ngày trước đột nhiên qua sông, công chiếm Cự Lộc, Tề Vương Điền Vinh thì lại suất lĩnh binh mã, tiến ra Lâm Truy cướp đoạt Tiết quận và Tể Bắc quận… trong tay Kình Bố binh lực không đủ, không thể làm gì khác là lui giữ Đông A, mới miễn cưỡng chặn được bước tiến của quân Tề…
Trong tay Kình Bố binh lực không đủ, Hạng Vũ đương nhiên rõ ràng.
Sau khi đánh chiếm xong Cự Lộc, đạo nhân mã tổn thất nặng nề nhất, chỉ sợ cũng phải kể tới Kình Bố.
Chợt nghe tin tức này, Hạng Vũ có chút choáng váng. Chỉ chốc lát sau, hắn đột nhiên giận dữ hét:
– Sao Bành Việt có thể dễ dàng chiếm được Cự Lộc? Trương Nhĩ đâu? Hàn Tín đâu? Trước đó không phải nói, bọn họ đã dẹp yên Hà Bắc, làm sao đột nhiên, mấy quận ở Cự Lộc lại liến tiếp thất thủ như vậy được cơ chứ?
– Trương Nhĩ… hàng rồi!
– Hả?
– Binh mã của Hàn Tín, bảy ngày trước đó, khi thông qua hẻm núi Tỉnh Hình gặp phải sự phục kích của Đường quân, toàn quân bị diệt… Hàn Tín và Long Thả tướng quân, đều bỏ mình nơi chiến trận.
Bên tai vang lên một trận “ong ong”, Hạng Vũ đứng ngây ra ở trong đại trướng, thật lâu nói không ra lời.
– Đường quân nói Triệu vương Hiết hàng rồi, bây giờ Triệu Hiết và Trần Dư đã đi tới Hàm Dương xưng thần… quân Đường đột nhiên xuất kích, Hàn, Long nhị vị tướng quân chết trận. Bây giờ, cả vùng Hà Bắc, chỉ còn dư lại một đạo nhân mã của Bồ tướng quân Sài Vũ, lui giữ Tả ấp ( Kim Sơn tây Văn Hỉmhuyện ), ba ngày trước quân Đường do Lang tướng Lữ Thích Chi suất lĩnh đã công chiếm Bồ Phản, Hà Tây tướng quân Mông Khắc suất lính nhân mã bí mật từ bến Phong Lăng qua sông, hội hợp cùng Lữ Thích Chi…
– YAA.A.A.. Nha nha, tức chết ta vậy!
Hạng Vũ tức giận đến mức nổi trận lôi đình, gào thét không thôi.
– Truyền mệnh lệnh của ta, điểm binh mã, lập tức theo ta đi tới Tam Tề, ta thề giết Điền Vinh mới thôi.
Hàn Tín, Long Thả thất bại, Trương Nhĩ đầu hàng… Nói cách khác, ở Hà Bắc,Đường quân đã ngồi vững vàng, cùng tồn tại với quân Tề Bành Việt. Vào lúc này, muốn qua sông đoạt lại Hà Bắc, hiển nhiên độ khó rất lớn. Kế sách hiện nay, đầu tiên phải ổn định lại Hà Thủy, Dĩ Nam, tiêu diệt Tam Tề Điền Vinh, mới là kế sách tốt nhất. Hạng Vũ tuy đang nổi giận, nhưng cũng không thể hồ đồ, cũng biết phân biệt nặng nhẹ.
Nhưng lệnh vừa mới ban ra chưa kịp thực thi, thì đã có tiểu hiệu vọt vào lều lớn.
– Khởi bẩm Thượng tướng quân, việc lớn không tốt!
Hạng Vũ đang lúc nổi nóng, Phạm Tăng sợ hắn phẫn nộ mà giết người, liền vội vàng tiến lên một bước, ngăn trở Hạng Vũ, lớn tiếng quát hỏi:
– Có việc gì mà kinh hoảng như vậy, còn ra thể thống gì nữa?
– Khởi bẩm Thượng tướng quân, hậu quân gặp phải truy kích của Đường quân, đồ quân nhu lương thảo, tổn thất quá nơn một nữa… Ngu Tử Kỳ tướng quân, bị Đường vương Lưu Khám đánh chết!
– Hả?
Lần này, không chỉ Hạng Vũ choáng váng, mà cả Phạm Tăng cũng có chút bối rối…
Không phải để Hạng Tịch phục kích quân Đường sao? Sao quân Đường lại truy kích ngược lại, không chỉ truy kích đồ quân nhu lương thảo, ngay cả Ngu Tử Kỳ cũng chết trận rồi sao?
Phạm Tăng còn không biết, Hạng Vũ vẫn chưa phục kích thành công.
Bởi vì lúc Hạng Vũ tiến vào đại trướng, tất cả mọi người đều chú ý chiến sự ở Tam Tề và Hà Bắc, căn bản chưa kịp dò hỏi.
Còn Hạng Vũ thì cảm giác trời đất quay cuồng.
Ngu Tử Kỳ là ai?
Y không chỉ là tướng quân dưới trướng hắn, mà còn là anh vợ hắn, theo hắn từ rất lâu rồi, cũng là người Hạng Vũ tín nhiệm nhất.
Trong phút chốc, Hạng Vũ chỉ cảm thấy tim như bị đao cắt, ngực nhói lên.
– Lưu Khám lão tặc, ngươi khinh người quá đáng, nếu không lấy được đầu ngươi, Hạng Tịch ta thề không làm người nữa…
Một câu còn chưa kịp nói xong, Hạng Vũ đã cảm thấy nơi yết hầu khẩu có vị ngọt, trước mắt nổ đom đóm, ọc một tiếng, một ngụm máu tươi màu đỏ đã phun ra!
Nghĩ đến lúc Hạng Vũ mới xuất thế, hầu như là thuận buồm xuôi gió.
Ngoại trừ ban đầu ở Lâu Thương ăn phải một cái thiệt lớn, hầu như không gặp ngăn trở gì.
Hiện nay, hao binh tổn tướng không nói, ngay cả Ngu Tử Kỳ cũng đã chết. Còn có Long Thả và Hàn Tín nữa cũng chết rồi, Ngũ đại tướng dưới tay hắn bây giờ chỉ còn lại hai người Kình Bố và Sài Vũ. Mà Sài Vũ, bây giờ đối mặt sự truy sát của Đường quân, sinh tử còn khó có thể dự liệu, Hạng Vũ làm sao không đau đớn được?
Đám người Phạm Tăng vội vàng tiến lên nâng dỡ Hạng Vũ, liên tục kêu gọi.
Sau khi Hạng Vũ hộc ra một ngụm máu tươi, rốt cũng cục tỉnh lại, lớn tiếng thét lên:
– Lập tức hồi binh, chém giết Thằng Trì cho ta.
– Thượng tướng quân…
– Bọn ngươi đừng vội nhiều lời, ý ta đã quyết!
Đúng lúc này, Ngu Cơ từ ngoài đi vào trướng. Nàng mặc trang phục tang lễ, trên mặt còn mang theo nước mắt, nhưng sau khi tiến vào lều lớn, đã lớn tiếng nói:
– Thượng tướng quân, quân quốc đại sự, há phải trò đùa? Mặc dù cái chết của huynh trưởng khiến thiếp rất đau lòng, thế nhưng trước mặt Thượng tướng quân còn có chuyện quan trọng hơn phải làm… Tam Tề cần bình định, Hà Nam cũng rung chuyển… Thượng tướng quân há có thể bởi vì nộ khí nhất thời mà bỏ mất việc lớn, chậm trễ quân cơ đại sự sao?
Nghe Ngu Cơ nói mấy lời này, Hạng Vũ thật sự sững sờ không nói nên lời