Cao Tổ tận thế (4)
Tào Cữu nói:
– Bây giờ vùng Hà Bắc, loạn lạc chưa yên. Trần Dư lập lại Triệu quốc, Tư Mã Ngang đặt chân ở Thái Nguyên, ý đồ của chúng đều không nắm rõ lắm. Đáng sợ hơn là đại tướng Chung Ly Muội, Lý Tả Xa của Đường quốc Bắc Cương tọa trấn Nhạn Môn, Đại Quận, khắp nơi đều nhìn chằm chằm vào Hà Bắc. Nếu như không thể đem những này mầm họa tiêu diệt, Hà Bắc định khó có thể dẹp yên.
Vẻ mặt Hạng Vũ không hề có cảm xúc, nhìn về phía Phạm Tăng.
– Thật ra thì ta không lo lắng bọn Trần Dư, Tư Mã Ngang, người khiến ta lo lắng nhất chính là Đường quốc Bắc Cương. Lưu Đường quốc trong khoảng thời gian ngắn đã chiếm được bốn quận ở Bắc Cương, uy vọng bây giờ đang lúc lên cao. Nếu như Thượng tướng quân rút khỏi Hà Bắc, chỉ sợ quân Đường cũng sẽ không giảng hoà. Chẳng qua, quả thật thì cũng không thể không đánh Quan Trung, nếu tên Võ An hầu đứng vững ở Quan Trung, sẽ liên thủ cùng Đại Vương, lúc đó Thượng tướng quân muốn có đất cắm dùi cũng khó có được. Vì lẽ đó, Quan Trung nhất định phải đánh, nhưng cũng cần có người dẹp ở Hà Bắc.
Trần Anh cũng nói:
– Nếu Thượng tướng quân dụng binh với Quan Trung, thì cần phải cẩn thận với Ngụy Quốc và Tề quốc, chỉ sợ bọn họ sẽ không cùng một lòng với chúng ta.
– Không sai, Tề, Ngụy đối đầu với tướng quân luôn có sự đố kị. Đặc biệt là Tề quốc, Thượng tướng quân đã chém giết Tống Nghĩa, trước đó còn đánh vào Tiết quận, khiến cho người nước Tề mất hết mặt mũi. Nếu chúng ta dụng binh Quan Trung, cũng không thể không phòng người Tề và Ngụy, cần có người làm kinh sợ mới được.
Khi mọi người nghị luận sôi nổi, ánh mắt của Phạm Tăng đã rơi trên người HànTín.
– Hàn tướng quân, vì sao ngươi không nói lời nào?
Hàn Tín liền vội vàng đứng lên nói:
– Tín không dám nói, Thượng tướng quân không hỏi, Tín làm sao có thể nói. Chẳng qua, Tín có một lời, nếu Thượng tướng quân dụng binh với Quan Trung, Tín có thể bảo vệ cho Hà Bắc, cũng có thể kiềm chế binh mã của đại tướng Bành Việt nước Tề, khiến cho chúng không cách nào uy hiếp được Tướng quân.
Nói mất cả nửa ngày, một câu nói này của Hàn Tín cũng đúng với ý muốn của Hạng Vũ.
Muốn dẹp yên Hà Bắc, cần kiềm chế người Tề…
Hạng Vũ cùng Phạm Tăng nhìn nhau, âm thầm gật gật đầu,
– A Tín, ta giao phó Hà Bắc cho ngươi, ngươi có chắc chắn tiêu diệt được đám ác tướng Tần phỉ hay không?
– Bọn Tần phỉ ở núi Thái Hành chẳng qua chỉ vật trong ao. Chỉ cần vườn không nhà trống, là có thể khiến bọn chúng toàn diệt. Dẹp yên Hà Bắc, Tín không dám vọng ngôn. Thế nhưng làm cho Hà Bắc sau này không trở thành nỗi lo của Thượng tướng quân, thì Tín nhưng có thể bảo đảm. Nếu như không làm được, Tín nguyện đem đầu dâng cho Thượng tướng quân.
– Hàn Tín, ta quả nhiên không thể nhìn lầm ngươi!
Hạng Vũ không nhịn được cất tiếng cười to,
– Đã như vậy, ta sẽ giao phó Hà Bắc cho ngươi. Á phụ, ngươi tức khắc phái người đi tới Cự Lộc, lệnh cho Tử Kỳ suất lĩnh binh mã trở về Bành Thành, bảo vệ chu toàn cho Đại Vương. Kình Bố, ngươi ở lại Định Đào, hãy để binh mã nghỉ ngơi, đồng thời giám thị hướng đi của người Ngụy. Tào Cữu, ngươi cũng rút khỏi Thượng Đảng quận, giao do Sài Vũ trấn thủ, dẫn theo binh mã trở về Hà Nam, cần phải ở trong thời gian ngắn nhất, đoạt được vùng Dĩnh Xuyên. Long Thả, ngươi và Hàn Tín trấn thủ ở Hà Bắc, không được sai sót.
Mặc dù không được tham gia tấn công Hàm Cốc quan, khiến cho Long Thả có chút cảm giác thất vọng. Nhưng có thể hợp tác cùng Hàn Tín, ngược lại cũng là một việc chuyện tốt. Long Thả đến nay vẫn nhớ tới chuyện năm đó gã và Hàn Tín, quét ngang Đông Hải, cảm giác đó sung sướng đến nhường nào.
– Lão Hàn, lần này chúng ta có thể lại hợp lực rồi!
Phạm Tăng cười nói:
– Lão Long, ngươi không nên cao hứng, lần này trấn thủ Hà Bắc, cần lấy Hàn Tín làm chủ soái, ngươi cũng đừng có mất hứng nhé.
Long Thả nở nụ cười,
– Chuyện này có vấn đề gì sao? Lúc xông pha chiến đấu, Long Thả ta ai cũng không sợ, nhưng chỉ huy binh mã, ngoại trừ Thượng tướng quân, người khiến ta khâm phục nhất chính là lão Hàn.
Hàn Tín cười cười, nhưng cũng không biểu hiện ra vẻ đắc ý.
– Thượng tướng quân, hành quân đánh trận thì Tín cũng không sợ, nhưng để dẹp yên một địa phương… Tín muốn muốn Thượng tướng quân ban cho một người, chẳng biết có được không?
– Ngươi muốn mời người phương nào?
– Trần Anh, Trần tiên sinh!
Hạng Vũ cùng Phạm Tăng ngẩn ra, ánh mắt không khỏi nhìn về phía Trần Anh. Mà Trần Anh cũng có vẻ hơi kinh ngạc, không biết vì sao Hàn Tín lại nêu tên mình.
Phạm Tăng nhìn về Hạng Vũ nhẹ nhàng lắc đầu. Lấy khả năng của Hàn Tín, thêm vào tài năng của Trần Anh, nếu muốn để Hà Bắc tự phân ra tự lập, đó chắc chắn không phải là việc gì lớn. Hai người này, tuyệt không thể ở cùng nhau.
– Hàn tướng quân, Trần Anh tiên sinh sợ là khó có thể lưu lại, bởi vì Thượng tướng quân còn có chuyện vô cùng trọng yếu, muốn hắn đi làm. Chẳng qua lời của ngươi nói cũng không phải không có đạo lý… Không bằng như vậy, ta sẽ để Trương tiên sinh lưu lại giúp ngươi? Trương tiên sinh ở Hà Bắc có uy vọng rất lớn, với phong thổ cũng rất tinh tường. Nếu có hắn giúp đỡ, hẳn là sẽ không kém hơn Trần tiên sinh bao nhiêu đâu… Không biết ý của ngươi như thế nào?
Ánh mắt không khỏi trở nên sắc bén, Phạm Tăng chăm chú nhìn Hàn Tín.
Trong lòng Trần Anh thầm thở dài một tiếng, xem ra, Hạng Vũ và Phạm Tăng, đối với ta đều không yên lòng… Sớm biết như vậy, không bằng ta chết ở trong tay Lưu Khám còn hơn, cũng không để rơi vào cảnh trắng tay như thế này.
Hàn Tín nói:
– Nếu có Trương tiên sinh hỗ trợ, Tín cầu còn không được nữa là.
Ý Tín nói là: ai lưu lại cũng được, chỉ cần giỏi về chuyện xử lý chính sự là tốt rồi.
Hạng Vũ lập tức đáp ứng, đứng lên nói:
– Đã như vậy, chúng ta cứ theo kế hoạch mà làm. Sáng sớm ngày mai, lấy Hạng Trang làm tiên phong, chúng ta phát binh tấn công Hàm Cốc quan.
***
Sương mù mùa thu trông rất mông lung, bao phủ hết cả Vị Thủy, đã không nhìn thấy mặt trăng, bốn phía đều đen thui. Lưu Bang lặng lẽ lay Ly Thương tỉnh lại, mang theo gã rón rén đi ra khỏi bìa rừng. Đã tìm được một khúc ngoặt sông yên lặng, y lấy ra một bộ y phục, đưa cho Ly Thương.
Đối với hành động này của Lưu Bang, Ly Thương hiển nhiên có chút không rõ.
– Quân hầu, đây là chuyện gì?
– Ly Thương, ta hỏi ngươi, ngươi cảm thấy chúng ta như thế một đoàn, mấy chục người đi với nhau, muốn thông qua Hàm Cốc quan, có thể có hi vọng không?
Ly Thương suy nghĩ một chút,
– Mặc dù Hàm Cốc quan thủ vệ đã bớt nghiêm ngặt. Nhưng mấy người chúng ta muốn thông qua Hàm Cốc quan thì… đoàn người của chúng ta thật sự là quá đông… Rất dễ bị phát hiện, chỉ sợ là vô cùng nguy hiểm.
Lưu Bang nói:
– Chính là đạo lý này. Bây giờ Quan Trung đã loạn đến rối tung rối mù, cũng là thời cơ duy nhất để chúng ta thông qua Hàm Cốc quan. Một khi thằng con Lưu gia kia ổn định được cục diện của Quan Trung, bước kế tiếp họ làm sẽ tăng cường thủ hộ Hàm Cốc quan. Chúng ta nhất định phải mau chóng thông qua, hơn nữa cũng nhất định phải thông qua, bằng không ngươi và ta chỉ có một con đường chết. Mang theo rất nhiều người, sợ không thể dễ dàng vượt quan. Chúng ta đổi quần áo dân dã, thừa dịp lúc mọi người nghỉ ngơi, suốt đêm xuất phát… Phỏng chừng đến ngày mai vào lúc giữa trưa, đã có thể vượt qua kiểm tra rồi.
Ly Thương nghe vậy thì cũng gật đầu đồng ý. Nhưng cứ nghĩ đến chuyện phải vứt bỏ những thân vệ đã theo gã vào sinh ra tử rất nhiều lần, quả thật không có chút đành lòng.
Lưu Bang là nhân vật cỡ nào? Làm sao không hiểu tâm tư của Ly Thương, liền khẽ mỉm cười:
– Ly Thương, ngươi không nên vì bọn họ mà lo lắng. Trên thực tế, bọn họ đi theo hai người chúng ta, trái lại càng thêm nguy hiểm… Lưu gia tử kia rất thích mua danh chuộc tiếng, bị bọn chúng bắt làm tù binh, nói không chừng lại có thể sống sót. Chúng ta làm như này cũng là vì tốt cho bọn họ mà thôi!
Nghe được lời này, Ly Thương gật đầu liên tục, cảm giác mất mác lúc trước cũng tan theo khói bụi.
Hai người lập tức thay đổi trang phục, vứt bỏ xe ngựa, thừa dịp đêm tối mà lên đường, đi về phía Hàm Cốc quan. Đêm đó thúc ngựa chạy liên tục, đến lúc hừng đông, sương mù tản đi, hai người mới uể oải dừng lại. Lưu Bang đứng ở chỗ cao, lấy che nắng phóng tầm mắt nhìn về phía xa xa.
Chỉ thấy ở đó có một toà quan thành, lúc ẩn lúc hiện đứng sững ở phía trước.
Hàm Cốc quan…
Lưu Bang thở phào một cái, cùng Ly Thương ở bên một dòng suối nhỏ, rửa mặt, sửa sang lại trang phụ, sau đó chậm rãi hướng về cửa ải đi đến. Chỉ cần qua được Hàm Cốc quan, thì có thể thoát khỏi hiểm cảnh rồi!
Khi đi đến cửa ải, thấy sĩ tốt quân Tần lười nhác, Lưu Bang cùng Ly Thương nhìn nhau, lấy hết dũng khí, cất bước hướng tiến lên…