Cao Tổ tận thế (2)
Lưu Khám mở mắt ra,
– Lăng mộ của lão Đường, hãy đặt ở Hàng Kim sơn.
– Được!
– Lập tức phái người đi tới Thành Đô, nghênh đón vợ con của lão Đường đến Hàm Dương…
Nói rồi, Lưu Khám ngồi dậy. Ba Mạn liền vội vàng đem một cái ôm gối lót ở sau lưng hắn, cũng sắp xếp người đi chuẩn bị cơm nước.
– Đã bắt được Lưu Bang chưa?
– Chưa!
Ba Mạn nhẹ giọng nói:
– Trong chiến báo Mông Khắc truyền đến, thì hắn đã bắt được mưu sĩ Trương Lương của Lưu Bang làm tù binh, còn bắt sống hai đại tướng dưới trướng Lưu Bang là Chu Hà và Chu Bột. Theo Kỷ Tín nói, thì Chu Bột… chính là kẻ hại chết Đường đại ca.
– Chu Bột!
Lưu Khám không khỏi nghiến răng nghiến lợi, hung tợn lặp đi lặp lại cái tên Chu Bột ở trong miệng. Chẳng qua, hắn đột nhiên nhớ tới một chuyện, nhìn Ba Mạn hỏi:
– Mạn nhi, muội lập tức phái người đi vào thiên lao, hỏi Phàn Đồ Tử một câu: gia quyến của Chu Bột hiện đang ở nơi nào?
Ba Mạn ngẩn ra, gật gật đầu, lập tức đứng dậy đi ra ngoài.
Lưu Khám thì lại tựa đầu lên trên gối, nhắm mắt lại.
Trong lịch sử, thời Tây Hán từng có một vị đại tướng tiếng tăm lừng lẫy, tên là Chu Á Phu, chính là nhi tử của Chu Bột. Đối với Chu Bột, Lưu Khám cũng hiểu rõ. Võ nghệ của người này xác thực không tầm thường, tài bắn cung cũng rất cao minh. Tuy vậy nếu xét về toàn diện thì…chẳng qua cũng chỉ là bình thường mà thôi.
Trong ấn tượng của hắn, trong số những người giúp Lưu Bang cướp đoạt thiên hạ lúc ấy, Chu Bột cũng không phải là người quan trọng. Nhưng bởi vì hắn ta có công hộ giá nên mới được phong làm Giáng hầu. Đời này của Chu Bột, chuyện nổi tiếng nhất của hắn ta chính là việc cùng Trần Bình liên thủ tru sát tộc nhân Lữ thị. Hơn nữa lúc Lữ Trĩ chết đi, hắn ta mới dám động thủ. Nhưng để được sử sách nêu tên, nguyên nhân lớn hơn chính là vì hắn ta có một nhi tử rất đáng gờm, chính là Chu Á Phu.Lục Liễu Doanh Cũng không biết, hôm nay Chu Á Phu đã sinh ra hay chưa? Nếu như Chu Á Phu đã sinh ra, Lưu Khám chắc chắn sẽ không cho phép hắn còn sống…
Còn tên Lưu Bang kia, lại để cho hắn đào tẩu rồi! Người này quả thực là một con gián đánh mãi cũng không chết, mấy lần đều để cho hắn chạy thoát. Tuy bây giờ bên người Lưu Bang đã không có người nào, nhưng hắn đối với Lưu Bang vẫn cứ như trước, cực kì khó chịu
– A Khám!
Lưu Khám đang chìm trong trầm tư, Ba Mạn đã về tới phòng,
– Quý Bố tướng quân ở ngoài cửa phủ cầu kiến, nói là có chuyện quan trọng cần bẩm báo với huynh.
– Mau mời vào!
Lưu Khám vội vã thu hồi tâm tư, nhấc chăn lên muốn đứng dậy. Nhưng vừa nâng hai chân lên, đầu óc lại nặng trịch cảm giác lại sắp bị hôn mê. Ba Mạn vội vã chạy lại nâng hắn lên,
– A Khám, nếu cảm thấy không khỏe thì hãy nghỉ ngơi đi?
– Tiểu Chúa Công Doanh Quả cũng sắp trở về, Hàm Dương bây giờ cũng đang được phục hưng. Theo ta phỏng đoán, sau khi chúng ta được Quan Trung, Hạng Tịch nhất định cũng sẽ không giảng hoà… Tiếp đó, có rất nhiều chuyện cần ta làm, nếu ta nghỉ ngơi thì e là…. Hơn nữa, nếu như Quý Bố không có chuyện lớn xảy ra chắc chắn sẽ không đến nhà để cầu kiến. Mạn nhi, muội đỡ lấy ta, tiếp kiến Quý Bố tướng quân.
Ba Mạn gật đầu, đỡ lấy Lưu Khám, đi ra khỏi phòng ngủ.
Quý Bố đứng ở trong phòng khách, biểu hiện nghiêm túc, mà ở phía sau y còn có một nam một nữ. Nam tóc trắng xoá, tuổi quá hoa giáp, nữ có vẻ thiên kiều bá mị, giữa. Xem ra, tựa hồ là một đôi tổ tôn (ông cháu). Trong lòng nữ nhân còn cầm một cái hộp.
Lưu Khám đi vào phòng khách, Quý Bố liền vội vàng tiến lên, vòng tay hành lễ.
– Đại Vương, lúc này mạt tướng vốn không nên đến đây quấy rầy Đại Vương nghỉ ngơi, chỉ là việc này có quan hệ trọng đại, tổ tôn hai người nói có mật chỉ của Tần Hoàng, nhất định phải gặp mặt Đại Vương. Thật bất đắc dĩ, mạt tướng đành phải mạo muội quấy rầy, kính xin Đại Vương trách phạt…
– Mật chỉ của Tần Hoàng?
Lưu Khám nghe đến đây thì ngẩn cả người!
Là Tần Hoàng nào? Tần Thủy Hoàng Doanh Chính? Hay Nhị thế Doanh Hồ Hợi?
– Lão Quý, không cần đa lễ, ngồi xuống nói chuyện!
Lưu Khám cười cười, xua tay ra hiệu cho Quý Bố khỏi phải hành lễ…, sau đó nhìn hai người một già một trẻ kia, chắp tay nói:
– Xin hỏi lão trượng từ đâu đến?
Hắn cho rằng, người lớn tuổi là người làm chủ. Nhưng có vẻ không đúng với suy nghĩ của hắn, nữ tử kia mới là người đứng ra nói chuyện,
– Đường Vương điện hạ, tiểu nữ tử tên là Trường Nữ, là người Triệu quốc, từng làm nữ quan trong cung. Bách Lý chính là lão bộc trong nhà nghĩa phụ ta, ba ngày trước nghĩa phụ đem mật chỉ của bệ hạ giao phó cho hai người chúng ta, mệnh cho bọn ta phải tùy lúc dâng cho Đại Vương.
Nói xong, nàng đưa cái hộp đang cầm trong tay cho lão nhân, cởi áo bào trên người ra. Quý Bố ở một bên nhìn thấy việc này thì trợn mắt ngoác mồm, mà Lưu Khám thì lại nhìn Ba Mạn một cái, sau đó trên mặt mang theo nụ cười, nhìn toàn bộ động tác của Trưởng Nữ.
Sau khi cởi áo bào ra, Trưởng Nữ chỉ một bộ y pục nhỏ, thân thể uyển chuyển, hiện ra trong mắt mọi người.
Nàng đem áo bào trải ra, sau đó quay đầu nói với Quý Bố:
– Tướng quân, có thể cho ta mượn bội kiếm dùng một lát được không?
Quý Bố đầu tiên là ngẩn ra, hai con mắt đột nhiên lộ ra vẻ cảnh giác, quay đầu nhìn về phía Lưu Khám, thì thấy Lưu Khám gật đầu, biểu thị đồng ý.
Y đành đem bội kiếm tháo xuống, đưa cho Trường Nữ.
Trường Nữ nhận lấy bảo kiếm, rút kiếm ra khỏi vỏ, sau đó cẩn thận từng li từng tí một đem áo bào bên trong sấn đặt ở trên một khối lụa trắng, cắt xuống. Sau khi tách phần lụa trắng bên ngoài áo bào liền lộ ra chữ viết.
Ba Mạn tiến lên, nhận lấy tấm lụa trắng, sau đó sai người lấy một bộ y phục khác để cho Trường Nữ mặc lên người, đặt tấm lụa trắng ở trước mặt Lưu Khám. Trên lụa trắng là chiếu chỉ của Doanh Hồ Hợi triệu Lưu Khám vào Hàm Dương phụ chính.
Lưu Khám xem xong chiếu chỉ, lại xác nhận trên đó quả có dấu triện của ngọc tỉ, trong lòng không khỏi vui mừng. Bởi nếu có chiếu chỉ, hắn là có thể thuận lý thành chương tiếp nhận Hàm Dương, mà quan chức các nơi ở Quan Trung cũng không có bất kỳ lý do gì có thể từ chối.
– Nghĩa phụ của ngươi chính là Bách Lý Thuật?
– Đúng vậy!
– Vậy ngươi cũng biết hắn hiện tại đang ở nơi nào?
Trưởng Nữ lắc đầu một cái,
– Tiểu nữ không biết, nghĩa phụ để chúng ta rời khỏi Hàm Dương, còn mình ở lại đấy để dàn xếp, đợi Đại Vương trở về làm chủ, trở lại bái kiến.
Nói xong, nàng ngẩng đầu lên, nhìn Lưu Khám nói:
– Nhưng lúc tiểu nữ vào thành, lại phát hiện Đại Vương phát ra công văn, truy nã nghĩa phụ?
Lưu Khám không chút biến sắc, Ba Mạn ở một bên nói:
– Cũng không phải do Đại Vương vô tình, Bách Lý Thuật và Triệu Cao mưu đồ bí mật tạo phản, rút Vệ úy Hưng Nhạc Cung, khiến cho bệ hạ bỏ mình… Việc này đã xác định, Đại Vương tuy có tâm giải vây cho y, nhưng cũng không thể không cân nhắc đến suy nghĩ của những người khác.
Trưởng Nữ nói:
– Vậy không biết, làm sao mới có thể khiến nghĩa phụ thoát khỏi tội?
– Chỉ dựa vào mật chỉ này sợ là không được… Nếu như có thể bắt được Triệu Cao, xóa bỏ mọi quan hệ giữa Bách Lý Thuật và Triệu Cao, mới có thể khiến y thoát khỏi tội danh.
Trưởng nữ đưa tay tiếp nhận hộp gỗ từ tay lão bộc, giơ cao khỏi đỉnh đầu,
– Đại Vương, tiểu nữ tử còn có một vật, muốn dâng cho Đại Vương!
Quý Bố đi lên trước, nhận lấy hộp gỗ, liếc mắt nhìn Trường Nữ, sau đó đi tới trước mặt Lưu Khám, đem tráp đặt ở trên thư án.
Lưu Khám nhíu mày, mở nắp cái hộp gỗ ra.
– A!
Ba Mạn không khỏi thở nhẹ một tiếng.
Hóa ra, trong cái hộp này, có một cái đầu lâu đẫm máu.
Trưởng Nữ và lão bộc, tất cả đều nằm sấp trên mặt đất, nức nở nói:
– Hôm qua lúc chạng vạng tối, lão thất phu Triệu Cao ẩn thân với trong nhà tiểu nữ … thừa dịp khi lão ta ngủ say, tiểu nữ tử và lão Bách Lý đã chặt lấy thủ cấp của lã, dâng cho Đại Vương, xin Đại Vương đặc xá cho nghĩa phụ.
Lưu Khám nhìn cái đầu lâu máu me ở trước mặt, tuy mặt mũi đã bị dơ, nhưng vẫn có thể nhìn ra được hình dạng khuôn mặt của lão ta, lập tức ngây người!