Mạch thiếu
Đứa nhỏ vẫn thấy vẻ mặt tươi cười thân thiện của Hàn Diễm liền ngay sau đó liền mếu máo oa oa lên khóc trông rất thảm. Hàn Diễm nàng lúc đầu ngạc nhiên không nghĩ đứa nhỏ sẽ khóc khi bị thách thức, liền tròn xoe mắt nói_”Tiểu Hoa cô nương, cô có phải hay không rất thích khóc?”
“Oa oa, tiểu thư bắt nạt ta!!!”
“Ta nào có, ngoan, hài tử ngoan phải biết nghe lời, mau dừng khóc”
“Oa oa, tiểu Hoa phải dắt người về cho Mạch thiếu, hài nữ ngoan phải biết nghe lời!!!”
Hàn Diễm đưa tay lên đánh trán của mình nghe một cái ‘chát’ rõ to, đến nổi tiểu Thi cũng phải chạy đến, kéo tay nàng xuống xem xét rồi thổi phù phù mặc cho bị chủ tử lườm nguýt mình
“Ây da tiểu cô nương, chắc cô là lầm người. Người đi qua cửa cũng không phải ta, người trò chuyện với cô đầu tiên cũng không phải ta, cớ sao nhất nhất là ta. Xem, không chừng tiểu cô nương là có nhầm lẫn”_Hàn Diễm kéo tiểu Thi đang ngơ ngác ra đứng trước mặt mình, vòng tay ra, chỉ ngón trỏ vào dưới cằm tiểu nha đầu_”Cô nương có thể tùy ý dẫn, dắt, bắt, nhốt, giam, hành hạ người này bao nhiêu tùy thích”
“A, tiểu thư”
Đứa nhỏ định quay đầu tỏ vẻ kháng cự thì Hàn Diễm phía sau liền giơ tay trụ ngay phía sau đầu của đứa nhỏ, ấn nhẹ_”Đứng yên!!”
Trong lúc hai người chủ tử của họ động thủ với nhau trong yên lặng thì bên này đứa nhỏ vẻ mặt có chút chần chừ, quay lại nhìn gia đinh theo sau mình, rồi quay trở lại, gãi gãi đầu nhỏ_”Không đâu, người đó có chỉ định rõ ràng với Mạch thiếu, nhất định phải dẫn tiểu thư, đừng dẫn nha hoàn về”
“Thì ta nào phải tiểu thư”_Hàn Diễm liền rất tỉnh táo đi sang bên cạnh, ngay phía sau tiểu thi_”Chúng ta là bởi vì ra ngoài nên phải tráo đổi thân phận, nếu có chết cũng là ta chết trước, tiểu thư sẽ được an toàn. Tiểu cô nương là nhầm lẫn thật rồi”
Đứa nhỏ nghe vậy liền chu môi chau mày suy nghĩ, cuối cùng thì gật đầu_”Qủa thật là như vậy. Bình thường ra ngoài đều là tiểu thư là nha hoàn, nha hoàn ngược lại lại là tiểu thư”
Câu này của đứa nhỏ khiến Hàn Diễm thở dài, mắt nhìn ngang_[Thoát được con nhóc này không đây, cái vẻ mặt này thật khiến người ta muốn bỏ chạy mà]
“Nhưng mà”_đứa nhỏ lần này thật sự nghiêm túc khoanh lại hai tay, bộ mặt rất quả quyết_”Người đó nói người này rất ma mãnh, tốt nhất vẫn là nên dắt tới, chắc chắn người đó sẽ nhìn ra”
Hàn Diễm liền trừng mắt cùng biểu cảm không tin nổi phối hợp với nhau nhìn về phía trước, người khẽ giật về phía sau_[Đừng có mà đùa với bổn tiểu thư, người nào mà có thể nắm thóp ta sớm như vậy? Ta thậm chí còn chưa có phơi bày danh tính, thận phận, năng lực, tiền đồ tương lai vân vân các thứ vậy mà dám khẳng định ta lươn lẹo. Ta từng cho Ly Bách thấy bộ mặt xảo trá của mình sao?? Không hề!!!]
“Tiểu cô nương, ngươi hỏi tiểu thư ta xem nàng có muốn đi hay không”_Hàn Diễm ở phía sau mày đã hơi chau lại nhưng vẫn giữ vẽ hòa nhã của mình mà hướng đứa nhỏ nhẹ nhàng yêu cầu
Đứa nhỏ chớp mắt nhìn nàng, cũng không cần thời gian suy nghĩ, rất quả quyết gật đầu_”Được thôi”_rồi chậm rãi đi lên phía trước mặt của tiểu nha đầu nhà nàng, nghiên trái nhìn phải một chút, rồi lại đảo mắt vòng tròn, tay nhỏ nhịp nhịp cằm nhỏ sau đó thì bước sang ngang, tiến tới một bước, ngẩng đầu lên mỉm cười như hoa_”Tiểu thư, người chắc chắn phải đi”
Hàn Diễm từ lúc đứa nhỏ kia nhìn mình cười thì cây nến hy vọng trong lòng nàng đã được triệt để dặp tắt. Nàng thở dài, trở lại vẻ mặt thờ ơ, bước lên song song, khoát vai tiểu nha đầu vẫn cố gắng yên lặng mà đứng trước mình từ nãy đến giờ. Bốn mắt chủ cùng tử nhìn nhau, Hàn Diễm nhướn mày_”Khinh công của ngươi, mang nổi ta theo không?”
Đứa nhỏ khẽ mím môi, nhìn trời rồi lại nhìn đất, sau đó nhìn sang chủ tử mà khẽ lắc đầu. Hàn Diễm trực tiếp đưa tay vuốt mặt, thở dài, vỗ nhẹ vai đứa nhỏ_”Đừng lo, lỗi không phải tại ngươi”
Tiểu nha đầu nghe được an ủi liền vui vẻ hẳn lên. Hàn Diễm lại thấy được nụ cười kia, nàng cũng nhếch môi cười theo, thong thả bước lên phía trước_”Nhưng hầu hết lỗi là thuộc về ngươi”_sau đó nàng nhìn xuống đứa nhỏ tiểu Hoa kia, mỉm cười thật nhẹ_”Tiểu Hoa cô nương, mời dẫn đường”
Đứa nhỏ nghe được liền vẻ mặt bừng sáng, mắt cũng lấp lánh vô cùng, quay lại nói với thủ hạ theo sau_”Nhớ dẫn nha hoàn của tiểu thư theo”_rồi nhìn nàng, tay hướng về phía cánh cửa kia_”Tiểu thư mời”
Lúc Hàn Diễm vừa thở dài, nâng váy, nhấc chân bước qua ngưỡng cửa kia bằng một tâm thế không mấy hài lòng và có chút khó chịu thì ngay lúc đó, ở cửa chính của Thuần Tiêu, Ly Bách vẻ mặt nhàn nhã, trên môi là nụ cười mỉm vui vẻ, thong thả phe phẩy quạt nhấc chân bước ra khỏi thanh lâu.
Và nơi gấp khúc của hành lang với tấm màn màu hồng phớt mỏng manh đang nhẹ nhàng lung lay, một người dứng phía sau khẽ cười khúc khích_”Không hổ là tiểu Hoa, tiểu bảo bối của Mạch thiếu nha, nàng ta bắt đúng người rồi. Xin chúc mừng”
“Ta nên gọi nàng ấy như thế nào?”
Người đó nhìn vào nơi phát ra giọng nói đã được màn cửa che kín kia, nhếch môi bật cười_”Diễm, Mạch thiếu chỉ cần gọi một từ. À, ta còn một lưu ý nhỏ. Nữ tử này sức khỏe không hề tốt, ngươi vẫn là nên biết lượng sức mà làm”
Phía sau màn che sau một lúc yên lặng thì vẫn là lên tiếng_”Đa tạ, thứ lỗi cho ta, vậy Đào chủ là muốn ta tạ lễ bằng vật gì?”
“Không, không cần đâu, ta làm ăn không bao giờ sợ lỗ, thứ ta muốn lấy, Mạch chủ chưa chắc đã cần. Người chỉ cần đối tốt với vị tiểu thư a nhầm, nữ nhân kia là được. Hahaha, ta phải đi rồi, gặp lại sau”_người đó đi được vài bước, sau đó lại quay lại cùng khuôn miệng mỉm cười_”Ta hôm nay rất vui, đó là muốn quà ta thích nhất. Không cần tiễn, xin cáo từ”
Hàn Diễm bước vào với ánh nhìn tò mò của gia nhân, cùng vài nữ nhân vô tình đi qua hành lang phía sau của Thuần Tiêu, vô tình giữa đường lại bị một người áo choàng đen che từ đầu đến chân va mạnh vào người nhưng may mắn kịp giữ thăng bằng, nhìn lại thì người kia đã đi mất. Nàng được tiểu Hoa nhi nho nhỏ kia nhảy chân sáo đưa vào một căn phòng. Vừa bước vào, nàng liền thở hắt ra
“Bên ngoài quá ngột ngạt sao?”_một giọng nói trầm tĩnh nhưng lại có điểm nhẹ nhàng, ấm áp vang lên
Hàn Diễm mày chay thật chặt nhìn theo hướng có tiếng nói vang lên liền nghe được tiếng bước chân cùng với một tiếng động lạ của người đang đi vào bằng một cánh cửa nằm ở hướng khác. Nàng duy trì yên lặng, đứng ra trước mặt tiểu Thi, tâm trạng ngày thêm khó chịu âm thầm đánh giá, nhìn quanh căn phòng
Đó là căn phòng của nữ tử, nhưng lại rất đơn giản. Điều khiến nàng khó chịu ở đây là cách bày biện trong phòng lại trùng hợp đến không ngờ với căn phòng của nàng tại Ly gia. Từ màn cửa cho đến cây cảnh rồi đến việc trên bàn lúc nào cũng phải có giấy và viết. Điều này càng khiến nàng cảm thấy nguy hiểm _[ Cái này, cái này, chắc bản thân không phải là chi tiết trong phần nào đó của câu truyện kinh dị đẫm máu đi chứ?!]
Từ sau rèm cửa có hai dáng người chậm rãi đi ra, Hàn Diễm mày lúc này đã tưởng chừng như nối liền lấy nhau, đăm đăm nhìn về hướng đó. Tiểu Hoa đi bên trái, che lại người đang ngồi xe lăn bên cạnh ,còn người đẩy xe lại là một nữ tử khác. Nàng ta nhìn nàng, cũng không làm ra biểu cảm hay cúi đầu chào hỏi như bình thường, bất chợt ngước mắt lên nhìn nàng như là để thỏa mãn trí tò mò thì lại thấy nàng trùng hợp đang nhìn nàng ta, cứ như vậy im lặng, nhanh chóng cúi đầu
“Đừng sợ hãi”_giọng nói ấy lại vang lên, nam tử ngồi trên xe lăn một tay vươn về phía trước, vẻ mặt ẩn chứa vui mừng, chờ mong mà nhìn Hàn Diễm
Hàn Diễm sờ lấy mặt mình, rồi vươn tay sờ mặt của tiểu Thi ở phía sau, sau đó quay đầu, chau mày nhìn đứa nhỏ_”Ngươi làm gì mà run vậy?”
Đứa nhỏ cúi đầu, hai tay bắt chặt vào nhau, thu lại vai, cả người nhẹ run rẫy, lén lút nhìn lên chủ tử nhà nàng, chậm rãi, cố nói nhỏ bên tai nàng_”Hắn ta, so với Ly Bách thiếu gia còn tàn nhẫn hơn gấp trăm lần”
“Chắc ngươi lầm rồi, bạn bè, đồng bọn thường năng lực không chênh nhau nhiều đâu. Chỉ là tên nào muốn giữ hình tượng thôi. Mà ngươi làm sao biết?”
“Hắn cùng Ly Bách thiếu gia bắt đầu qua lại đã hơn ba năm rồi”
“Qua lại?!?!”_Hàn Diễm vẻ mặt khó tin chờ đứa nhỏ đính chính lại thông tin
Đứa nhỏ vẫn như trước, không thể hiểu được hàm ý bên trong câu nói theo cách nghĩ của người hiện đại như chủ tử nhà nàng mà gật đầu đồng ý không ngần ngại_”Vâng”
Hàn Diễm chậm chạp quay đầu, ánh nhìn cẩn trọng nhìn về phía nam tử kia rồi nhanh chóng quay lại nhìn nha đầu nhà mình_”Tiểu Thi, ta muốn về nhà”
Nàng nghĩ, lúc người khác mở lời trước mà người được hướng đến câu chuyện lại chuyển sang trò chuyện với người khác về việc người muốn mở lời là tốt hay xấu thì ngay lập tức sẽ gây khó chịu cho người kia. Nhưng mà nàng nhìn lại, hắn vẫn mỉm cười thật nhẹ, vẫn đang chăm chú nhìn nàng làm cho nàng khẽ giật mình, vẫn trở lại mặt đối mặt với tiểu nha đầu nhà mình, biểu cảm vô cùng xúc tích_[Thật đáng sợ. Ta không muốn phiền phức]
“A”_đứa nhỏ nhìn chủ tử rồi lại cúi đầu_”Không được tiểu thư, cửa phía sau khóa rồi, còn có người đứng chặn nữa”
Hàn Diễm ngẩng mặt nhìn trần nhà, thở dài, bình tĩnh nhắm lại rồi mở mắt ra, hai tay bắt vào nhau như một nữ thư sinh, dùng vẻ mặt bình thản mà nàng nghĩ là phù hợp mang ra để dùng, chậm rãi xoay người trực tiếp đối mặt với nam tử kia_”Chúng ta có quen biết?”
“Chúng ta không”
“Vậy thứ lỗi cho ta hỏi một câu. Người chỉ dẫn cho…ừm, Tiêu chủ là ai, ta rất muốn gặp người đó”
Hắn chậm rãi nhắm lại mắt, khẽ lắc đầu, rồi lại tiếp tục dùng nụ cười ấm áp, ánh nhìn như thấy được trân bảo mà yêu thích không thôi nhìn nàng_”Ta cũng không muốn làm nàng sợ, chỉ là thật sự muốn gặp nàng”
“Tiêu chủ là dựa vào đâu mà biết ta tồn….”_nói đến đây mày của Hàn Diễm lại chau một lẫn nữa_[Vừa tiếp đất đã thấy nguy hiểm bủa vây]
“Điều này ta không thể nói cho nàng biết được, thật có lỗi”
“Vậy gặp cũng đã gặp rồi, ta đi được chứ?”
“Khoan đã, ta có thể gọi nàng là gì?”
“Xin thứ lỗi”
Hắn bắt ngay câu chuyện, vẻ mặt chờ mong nhìn Hàn Diễm_”Vậy, mạn phép cho ta gọi nàng là Diễm được không”
Hàn Diễm ánh mắt ngạc nhiên nhưng biểu cảm lại là tức giận nhanh chóng quay lưng lại thật nhanh để đảm bảo không ai thấy được biểu cảm phẫn nộ kia của mình, hai nắm tay xiết chặt, đăm đăm nhìn vào tiểu Thi vẫn một mực cúi đầu_”Ta đi được chưa?”
Hắn nghe nàng nói như vậy thì có chút thất vọng, chuyển sang cười nhẹ, vẻ mặt vẫn thong dong nhưng ánh mắt kia lại thay đổi ánh nhìn có chút tiếc nuối, có chút van nài nhưng được phủ lên vẫn là ấm áp bao quanh. Người này nhìn không có vẻ ngoài thư sinh như Ly Bách. Ở hắn chỉ đơn giản là sạch sẽ, thanh bạch, trong trẻo đến lạnh lùng. Hắn hành vi cho đến biểu cảm đều rất từ tốn, chậm rãi cứ như đang diễn phim chậm cho người khác xem. Nhưng Hàn Diễm vẫn có chút khó hiểu, ngay từ lúc gặp hắn, bức tường phòng thủ dường như được xây dày thêm ba lớp, lý trí luôn lặp lại câu nói_[Nhất định phải tránh xa bằng mọi cách]
[Cảm xúc của hắn sao lại dễ dàng đọc như vậy? Nếu hắn là bạn của Ly Bách qua lời mô tả của tiểu Thi thì chắc chắn không phải loại người dễ nhìn thấu như thế này]
“Chỉ cần gặp được nàng, đã là may mắn của ta. Nếu sau này lại được gặp nàng, được giúp nàng giải mối ưu tư, đó là phúc phần của ta. Đừng lo, ta sẽ mãi ở đây, chờ nàng tự nguyện trở lại gặp ta một lần nữa”
“Ta được đi rồi đúng không”
Hắn vẻ mặt lần này thất vọng lộ rõ, nhìn qua tiểu nha đầu_”Tiểu Hoa, đưa Diễm xuống lại nơi ngươi đưa nàng lên”
Đứa nhỏ chần chừ, khẽ cắn chắn ngón tay e ngại nhìn Hàn Diễm rồi lại nhìn sang nam tử, rồi lại nhìn nàng_”Tiểu thư, người ăn cùng thiếu gia một bữa cơm có được không?”
“Xin thứ lỗi”_Hàn Diễm một mực cũng không quay đầu, lạnh lẽo trả lời tiểu Hoa ở phía sau vẻ mặt tha thiết đến tội
Đứa nhỏ nghe được âm điệu kia thì ánh nhìn liền lo lắng nhìn qua Mạch thiếu của nàng, chỉ thấy người khẽ nhắm lại mắt, gật nhẹ đầu, phất tay rồi nghiêng đầu, hạ mắt nhìn sang một bên cứ như một đứa nhỏ yếu thế cố tỏ ra giận dỗi vậy. Tiêu Hoa nhón chân, vươn hai ngón trỏ nho nhỏ của mình vuốt lấy hai bên khóe mắt của Mạch thiếu_”Tiểu Hoa xin lỗi Mạch Mạch”_rồi lặng lẽ đi về hướng của Hàn Diễm, giơ lên nắm tay nhỏ, gõ cửa_”Tiểu Hoa đưa người trở về”
Cánh cửa kia chậm rãi mở ra, lần này tiểu Hoa đi trước cũng không cần mang người hầu theo sau, rất bình tĩnh dẫn hai người trở về lại cánh cửa kia. Lúc nhìn thấy Hàn Diễm vẫn như trước nâng váy, nhấc chân bước qua thì bất giác mở miệng hỏi_”Người sẽ mua nơi này chứ?”
Hàn Diễm mắt thờ ơ đưa mắt nhìn về bên trái, sau đó lại trở về tán cây rộng lạnh giá cùng chiếc ghế nàng cất công lau dọn rồi mang ra ngoài giờ cũng đã phủ vài bụm tuyết nhỏ kia, lại ngẩng đầu nhìn trời, thở ra làn khói trắng_”Xin thứ lỗi”_rồi cất bước đi không chút ngập ngừng
Chỉ là trước khi bước ra khỏi căn nhà thì nàng liền di nhẹ qua bên trái, đi lùi về phía sau một chút, nghiêng đầu về phía tiểu nha đầu. Tiểu Thi thấy hành động đột ngột kia thì có chút ứng phó không kịp, vội vàng lùi ra xa thì lại bị Hàn Diễm nhanh hơn một bước nắm lấy khuỷu tay kéo trở lại_”Ngươi né tránh ta hả?”
“Không có, tiểu thư hành động nhanh quá, tiểu Thi chưa thích ứng kịp”
Hàn Diễm mặc kệ, hướng một bên tai của tiểu nha đầu_” Lúc này trời cũng ngả bóng, Tiểu Thi cùng ta đi, đến chỗ nào đó đông người mau chóng ngồi thụp xuống tháo ra diện cụ cùng ngoại bào, lật ngược, gói chúng lại như túi vải mang trên vai sau đó ngươi phải tách ra thật nhanh trở về tìm Ly Bách bảo hắn đến mang ta trở về”
“Nhưng tiểu thư, chúng ta đi hai người, bỗng nhiên chỉ còn mình tiểu thư, chỉ e không ổn”
“Việc đó không cần lo lắng”
“Vậy người thật sự muốn tiểu Thi là mang thứ này vào Ly gia sao?”_tiểu Thi chỉ vào gương mặt dùng để ngụy trang của mình rồi cũng xoay phải xoay trái nhìn gương mặt được che bởi diện cụ của Hàn Diễm
“Việc đó sau vài ngày nữa cũng sẽ là chuyện bình thường, hiện tại thoát được là tốt nhất”
“Tiểu thư, người sợ bọn họ theo dõi”
“Không phải ta sợ hay lo lắng mà chắc chắn là như vậy, ta không thích phiền phức”
“Vậy còn căn nhà này?”
“Nhất định phải mua”
“Người thật mâu thuẫn”
“Mau đi. Còn nữa. Tiểu Thi”
“Vâng”
“Ngươi làm ra bộ dáng bình thường cho ta, đừng có mà như trộm canh chủ nhà như vậy”
“Tiểu Thi xin lỗi”
~~~~~~
Trước khi Hàn Diễm đến, vẫn tại phía sau màn che màu hồng nhạt nhẹ nhàng đung đưa, lay động trong làn gió
“A, ta có vài chuyện muốn nhắc nhở ngươi”
“Đào chủ muốn dặn dò chuyện gì?”
“Nữ nhân kia, sau khi nàng đi, ngươi muốn theo dõi hay nắm bắt hành tung của nàng cũng được. Ngươi mà nắm được thì xem như ngươi tài giỏi”
“Vậy còn Đào chủ”
“Ta sao?. Haha, ta rõ nữ nhân này như lòng bàn tay. Ngươi không bắt được nàng đâu, từ trước kia cho đến lúc này”
“…”
“Nhưng mà, ta có thể cố gắng cho người gặp nàng ta thậm chí có thể tạo cơ hội cho người giúp nàng ta làm vài chuyện trong tương lai”_người đó giấu đi đôi mắt tràn ngập toan tính cùng hứng thú của mình sau chiếc nón vải đen to che lấy nữa khuôn mặt, thong thả khoang tay tựa cột, cười nụ cười nữa miệng đầy ngạo mạn_[Chỉ là, trên đời không có thứ gì là miễn phí]
~~~~~
Hai người vẫn như cũ một trước một sau thong thả bước ra ngoài, như thường lệ thấy thứ gì đó hấp dẫn hay thu hút thì liền ghé vào. Nhưng thực chất thì lúc đó tiểu Thi lại cẩn trọng đưa mắt đánh giá xung quanh xem tình hình có thể hành động được hay không. Vừa hay đến chỗ người làm đèn hoa đăng kia mọi người tạo tành một vòng tròn đông đúc vây quanh để xem thì cũng là lúc tiểu Thi bắt đầu. Đứa nhỏ làm theo như lời của Hàn Diễm đã nói, nhanh chóng cột lại ngoại y sau đó cột lại, chậm rãi di chuyển bên dưới đám đông và rồi bình thản đứng trở lại ở một vị trí khác, sau đó tỏ vẻ như muốn nán lại nhưng không thể, kéo lại túi vải lên vai chậm chạp lùi ra phía sau cùng của đám đông. Còn Hàn Diễm bên kia, ngay lúc này, nhân cơ hội, liền đưa tay sang vỗ nhẹ mông của cô nương bên cạnh với bàn tay hướng xuống.
Nữ tử bị vỗ mông giật thót mình la lên một tiếng_”A”_rồi quay trái nhìn phải, phẫn uất nói_”Ban ngày ban mặt các ngươi lại giám làm chuyện phi lễ với nữ tử, vậy có gan thì bước ra nhận mình làm chuyện đáng xấu hổ đi”
Mọi người gần đó liền không hẹn mà làm, tránh xa nữ nhân đó vài bước, lại tạo thành thêm một vòng tròn nhỏ, che miệng khẽ xì xầm_”Với điệu bộ đưa tay ôm mông kia thì ta chắc chắc tên đó làm gì với nàng ta rồi”_còn tiểu Thi nhân cơ hội đó, thấy có vài người tách ra khỏi đám đông thì cũng quay lưng rời đi
Nữ tử bị phi lễ dựa vào trí nhớ của mình, tìm kiếm vài nam nhân đứng phía sau mình lúc nãy, chỉ tay về hướng bọn họ_”Ngươi, là ngươi làm đúng không”
Người bị hỏi liền lắc đầu liên tục_”Ta không có, ta không có, ta không biết gì cả”
Ngay lập tức xung quanh vang lên rất nhiều tiếng nói xung quanh nữ nhân_”Ai làm chuyện xấu hổ thì mau bước ra đi”_hay là_”Cô nương, cô muốn gây chú ý sao?”
Nữ tử bị ức hiếp hỏi tiếp người kế nhưng hắn lại vẻ mặt bất ngờ, lắc đầu bảo_”Không phải”_nữ nhân bị làm cho bối rối liền ôm mặt khóc chạy đi, mặc kệ va phải người khác. Còn Hàn Diễm thì dùng vẻ mặt thờ ơ mang chút khó hiểu và ngạc nhiên mà nhìn nữ tử rời đi, cúi đầu nhìn tay mình_[Chỉ là bức tường thôi mà]_rồi lại nắm lại bàn tay_[Không nghĩ tới những chuyện định lén lút làm thì bây giờ đều phải công khai. Haiz, cái cuộc đời này]_nàng ngẩng mặt nhìn trời, tầm mắt vô tình nhìn thấy vài bóng đen hai bên dãy nhà_[Thật nhiều ván cờ, thật chó]
Trong lúc đó thì tiểu Thi sau khi tách ra khỏi đám đông, rẽ vào một con hẻm sau đó bắt đầu chạy bán mạng hướng về phía khác, nhờ vào tán cây che mà khẽ đạp nhẹ người, nhảy qua tường, đặt chân vào Ly gia, nhanh chóng đưa mắt nhìn quanh, đặt lại bọc vãi vào bụi cây gần đó, bản thân đi ra ngoài, vừa thấy ai liền kéo lại người đó hỏi_”Thiếu gia về chưa?”
“A, ngài ấy vừa về, đang ở thư phòng, mà ngươi tìm thiếu gia…này, sao lại vội như vậy?”
Đứa nhỏ cũng không nghĩ nhiều, cố gắng chạy đến thư phòng, cũng chẳng buồn gõ cửa mà đẩy vào, gấp gáp tìm kiếm Ly Bách vừa mở miệng nói_””Thiếu gia, giúp tiểu thư mang người về nhà”
Ly Bách đang đứng bên kệ sách, một tay phía sau lưng, một tay cầm sách quay lưng về phía tiểu Thi, vừa nghe được câu đó liền chau mày quay lại nhìn tiểu nha đầu ở cửa, bật cười_”Lạc?”
“Không, tiểu thư bảo có người theo dõi”
Ly Bách liền chau mày, sắc mặt cũng đanh lại_”Không thể nào! Tên hộ vệ đâu”
“Từ lúc tiểu Thi đến đã không thấy hắn đâu”
“Sau đó các ngươi làm gì?”
“Chính là…”_đứa nhỏ mày khẽ chau, cúi đầu cân nhắc, nhưng cuối cùng vẫn là thói quen lấn át đi lý trí của đứa nhỏ_”Gặp Mạch thiếu của Thuần Tiêu”
Ly Bách mày chau lại ngày một sâu, thở dài, đóng lại sách, đặt lại vào vị trí cũ, giọng ẩn chứa giận dữ_”Ta đáng lẽ không nên cho hai người tự do như vậy. Tiểu Thi”
“Vâng”
“Diện cụ, vóc dáng của tiểu thư, ngươi có thể làm lại trên người khác được không?”
“Có thể nhưng không hoàn toàn chính xác thưa thiếu gia”
“Được”
Ly Bách cùng tiểu Thi ra ngoài, đi vào một tửu lâu, cũng không lên tiếng gì, cứ như vậy đi sâu vào trong, đẩy qua cửa ngang, Ly Bách thong thả bắt ghế ngồi chờ còn tiểu Thi phải đứng bên cạnh, thật tập trung mà nhìn về phía trước. Hàn Diễm theo bản đồ được bí mật đưa lúc đi dọc đường mà cố gắng tìm đúng đường đi. Lúc nàng ngây ngô rẽ vào thì cũng là lúc tiểu Thi vươn tay kéo vào và người khác thong thả bước ra, tiếp tục cầm giấy mà bước đi tiếp con đường Hàn Diễm sẽ đi
Ly Bách phe phẩy quạt, đứng dậy, đạm mạt nhìn qua Hàn Diễm, che quạt nữa mặt, cong mắt cười_”Về nhà nào, muội muội”