Thích Thiếu Thương đích thương
- Trang Chủ
- [Dịch] Giang Hồ Nhàn Thoại - Sưu tầm
- Thích Thiếu Thương đích thương
“Châu liền bích hợp, trời sinh một đôi.”
‘Chuyện gì thế? Ngươi nghĩ tới tình cảm không thành?”
“Ta suy nghĩ trong sáng! Vừa rồi mới nhớ ra một người …”
“Ai thế?”
“Tiêu Thu Thủy có Đường Phương, Phương Chấn Mi có Lại Tiếu Nga, Phương Ca Ngâm có Tang Tiểu Nga, Thích Thiếu Thương có Tức Hồng Lệ …”
“Nam tài nữ mạo, hai bên có tình, chuyện này tính ra cũng không khó thành, vấn đề là, kinh tài tiện diễm (1) cùng trong giang hồ, thành ra là, không thể thành phu thê cùng nhau sống đến bạc đầu, đây là vừa là ẩn số vừa cũng là điều đáng tiếc.”
“Ai, Thích Thiếu Thương cùng với Tức Hồng Lệ là một đôi người ngọc, trời đất tác thành, chỉ vì một đoạn giai thoại, mà không có kết cục viên mãn.”
“Có lẽ đây là thứ mà thế gian gọi là nghiệt duyện chăng! Ai đâu lại xui bọn họ lại gặp nhau!”
“Nói ra thì, hai người tương ngộ, cũng là duyên.”
“Không có duyên, thì đâu có gặp nhau?”
“Bọn họ từ quen biết đến hiểu nhau, rất vui vẻ.”
“Vui vẻ thế nào vậy?”
“Thích Thiếu Thương lần đầu tiên gặp mặt Tức Hồng Lệ, là tại Đại Danh phủ. Lúc đó y đang theo lệnh của Thế Huy Tông Triệu Cát đến Biện Hoa Thạch của Chu La, kiểm tra những phần sản xuất dư, vừa lúc Đại Danh phủ tổ chức “Anh hùng lôi hợp hội”, ai có khả năng áp đảo quần hào, thì được thăng thành Đoàn luyện sử theo bên người Chu La, quan bái tam phẩm, phụ trách bảo hộ cho tính mệnh an nguy của Chu La.”
“Chu La? Đây có phải là người thu mua cẩm thạch nổi danh, thừa cơ làm gian, khiến cho dân chúng lầm than. Bởi thế mà đạo tặc nổi lên khắp chốn?”
“Không là hắn, còn là ai? Chu La mượn cái gì ‘Anh hùng hội’ để tuyển chọn nhân thủ. Tăng cường sức mạnh, những người xung quanh đều biết chuyện, bất quá, từ xưa đến nay dùng công danh cầu phú quý, thế gian có nhiều. Lần ‘Anh hùng hội’ này, nhân mã từ tam sơn ngũ nhạc đều đến, có thể nói là náo nhiệt phi phàm.”
“Đây mà gọi là ‘Anh hùng hội’? Rõ ràng là ‘cẩu hùng tụ’! Khó trách … khó trách…. Bình Thị Vương Hầu Thích Thiếu Thương … y không thèm đến ư?”
“Y đã đến. Y vốn cũng chỉ muốn đếm xem náo nhiệt mà thôi. Hãy còn cùng hai người kết nghĩa huynh đệ, ‘Tiểu Gia Cát’ Nguyễn Minh Chính cùng ‘Trận Tiền Phong” Mục Châm Bình, cùng muốn xem ai muốn đến dưới trướng hổ, làm trò hề giúp trụ làm ác. Vốn nghĩ là mình cũng chơi đùa với bọn gia hỏa này một trận, y thượng đài liên tiếp đánh bại đối phương rớt đài, rồi sẽ lại nghênh ngang bỏ đi, sẩng khoái hạ thấp uy phong của Chu La. Chẳng ngờ, một mạch đã đánh liền mười ba trận, chỉ còn lại muời năm đối thủ, Thích Thiếu Thương mới nhận ra chính xác một người.”
“Tức Hồng Lệ? – Không thể nào đâu? Nàng là nữ tử, sao lại có thể thượng đài cùng nam tử tranh danh đoạt vị?”
“Đúng là nàng. Nàng giả trang thành một mỹ thiếu niên nhanh nhẹn. Thích Thiếu Thương liếc qua liền nhìn ra được võ công của nàng, tuyệt đối là ở trên bọn người ô hợp cầu công danh này, thêm vào nàng khí thái bất phàm, khí chất hơn người, trong lòng chỉ vì nàng mà cảm thấy thương tiếc: ‘Nàng vốn giai nhân, sao lại cam tâm làm giặc!’”
“Thích Thiếu Thương làm sao nhìn ra Tức đại nương là nữ giả nam trang?”
“Sao lại không nhìn ra được! Một nữ tử muốn giả trang thành một nam tử, mà vẫn có thể dấu được những người xung quanh, chỉ có thể ba khả năng: thứ nhất là nàng từ nhỏ lớn lên vốn rất xấu xí, giống như nam nhân; hai là mọi người đều biết, chỉ làm bộ không biết; thứ ba là căn bản không có ai cùng nàng có quan hệ mật thiết nên mới không nhận ra. Nhưng Thích Thiếu Thương là loại người có đôi mắt thế nào, sao có thể không nhìn ra? Một nữ nhân thực sự mỹ lệ, giả trang thành nam tử, không thể không để lộ sơ hở, mặt khác nữ Tức Hồng Lệ so với nước còn mềm mai hơn, so với hoa còn yêu kiều hơn, so với mộng còn êm ái hơn, so với đau thương còn rõ ràng hơn.”
“Nghe ngưoi hình dung như thế, đại nương thực là một tuyệt sắc mỹ nhân.”
“Đẹp đến chói lòa, hoa không dám hé, họa không lưu tâm thì không thành, càng tuyệt hơn là vẻ tự nhiên. Tức Hồng Lệ giống như ánh sáng hoàng hôn sau cơn mưa, phải do trời đất xảo hợp mới có thể sinh ra được vẻ phiêu hốt khó nhận đó. Nàng lấy khí chất thủ thắng, so với mỹ lệ càng mỹ lệ, như một món quà để hân hưởng.”
“Xem ra, ngươi hôm nay nếu gặp được nàng, cũng sẽ mê mẩn vì nàng sao?”
“Ha ha, Thích Thiếu Thương đã từng nói qua, ái tình đã phát sinh từ cái nhìn đầu tiên, nếu đã nhìn mà thấy mà không có cảm giác gì, chỉ sợ sau này sẽ không có cái gì là tình hay yêu nữa.”
“Cho nên Thích Thiếu Thương làm gương cho sĩ tốt, vì là thần tử mà long đong khắp chổn ư?”
“Bất quá có nhiều chuyện, không phải lúc nào cũng theo ý người, Thích Thiếu Thương không hề nhìn sai, Tức đại nương quả nhiên đánh bại được mười bốn địch thủ, mắt thấy đã có thể đoạt được chức Đoàn luyện sử, Thích Thiếu Thương còn chưa xuất thủ, Mục Cưu Bình đã một bước nhảy thẳng lên lôi đài. Hắn một là muốn đánh gục người này, không để cho y đầu quân cho Chu La, hai là nghe lời trao đổi giữa Thích Thiếu Thương cùng Nguyễn Minh Chính, biết được người trước mặt là một nữ tử, lẽ nào lại để một nữ tử có thế xếp trên quần hùng? Thứ ba là hắn tự mình cũng ngứa nghề, rất muốn đại hiển thân thủ, đánh xong rồi mới tính. Vì thế mới lên lôi đài khiêu chiến Tức Hồng Lệ. Hai người chỉ đánh có bảy chiêu, bát trường mâu của hắn trước sau không hề chạm được vào y phục của Tức Hồng Lệ, nàng dùng bộ pháp khinh linh và dây tiêu, đánh bại Mục Cưu Bình —”
“Ái chà, Thích Thiếu Thương sẽ không ngồi yên chứ?”
“Đương nhiên là thế, Mục Cưu Bình là huynh đệ kết nghĩa của y, y sao có thể không cứu? Đành phải phi thân thượng đài, vận kiếm như gió, một chiêu đã khều nhẹ vải quấn đầu của Tức Hồng Lệ, mọi người ồ lên, nguyên lại người làm kinh hãi quần hùng thực sự là một thiếu nữ nhu mì xinh đẹp đến thế! Tức đại nương vừa thẹn vừa giận, hai người vung tay … có lẽ, vào lúc đó Tức Hồng Lệ tức giận tên đầy tớ này đa quản nhàn sự, phá hoại chuyện tốt của nàng, Thích Thiếu Thương trong lòng cảm thấy thương tiếc cho nàng, nữ tử này vì cái gì mà giúp Trụ làm ác.”
“Kết quả ai là người thắng?”
‘Thích Thiếu Thương trước sau vẫn hơn một bậc, nhưng y không hề hạ sát thủ. Tức đại nương đánh lâu không thắng, từ kiếm pháp của đối phương mà suy đoán, người xuất hiện trước mắt chắc chắn là Cửu Hiện Thần Vưu Thích Thiếu Thương, cũng biết rất khó thủ thắng, nhưng cũng bất đắc dĩ không thể xuống đài, đang lúc đấu nhau, hai vị nghĩa muội của Tức đại nương , Đường Vãn Từ và Tần Vãn Tình, vốn đã giả trang đột nhập vào giữa đám người bọn họ cùng khởi động Ám thanh tử, nhằm thẳng Thích Thiếu Thương đang ở trên đài, Thích Thiếu Thương xoay kiếm khống chế, đánh bay ám khí, nhưng không ngờ vẫn còn một phi toa, bay về hướng Tức đại nương, Tức Hồng Lệ ứng phó không kịp, mắt thấy sắp bị trong thương, Thích Thiếu Thương cũng không đành nhìn thấy Tức Hồng Lệ mất dưới một cây phi toa, vội vàng phi thân đến ôm lấy Tức đại nương, vận kình lên lưng, ngạnh tiếp một chiêu –”
“Ái chà, cái này .. thương thế này có nặng không?”
” Thích Thiếu Thương đem thân đỡ lấy toa ám khí này, sớm đã vận kình lên lưng, cho nên thương thế không nặng, nặng chính là Tức đại nương cho rằng Thích Thiếu Thương thừ cơ ức hiếp, răng ngọc khẽ cắn, tim đập mạnh, tưởng rằng đối phương lại hung hãn như thế, mắt thấy tự bản thân y thiệt hại mà không cam lòng, lại còn muốn bắt giữ chính mình, thực muốn ngọc đá cùng tan, dây tiêu mạnh mẽ xuất ra, Thích Thiếu Thương tuy kíp thời ép được sợ dây xích, nhưng dây tiêu đã vào sâu ngực y, tức thì máu chảy ướt trường sam. Nguyễn Minh Chính, Mục Cưu Bình trong tiếng phẫn nộ nhanh chóng nhảy lên ứng cứu. Tức đại nương lúc này mới rõ đối phương tịnh không có ác ý, lại vì cứu nàng mà trọng thương, vào lúc này Chu La cũng đã ổn định thế cục, goi thủ hạ xông đến bắt người. Nguyễn Minh Chính và Mục Cưu Bình hộ tống Thích Thiếu Thương chạy trốn, mở đường máu, Tức đại nương trong lúc hỗn loạn cũng đã cùng Đường Vãn Từ và Tần Vãn Tình tháo chạy – nàng lại cố ý dẫn theo chủ lực của quan bình.
“Ha ha, Thích Thiếu Thương gặp mặt Tức Hồng Lệ, vì nàng mà lưu huyết.”
“Gặp lại thì cũng như thế. Bọn họ lần thứ hai gặp nhau nhưng là vì Chu La.”
“ Ha! Tên Chu La vương bát đản này đã thành nguyệt lão rồi!”
“Nhưng ‘Nguyệt Lão’ này cũng không dễ đối phó. Năm thứ hai, Chu La ở tại Chiết Giang vương phủ mừng thọ, đương nhiên bày tiệc lớn, làm cho ỷ thế quan lại ở địa phương, thổ hào thân sĩ, ồn ào đem quà tới tặng, thêm vào đó lại có đoàn hát đến biểu diễn. Thích Thiếu Thương giả làm nhị đương gia của Liên Vân Trại theo Lao Huyệt Quang trà trộn vào, muốn nhờ thọ yến ám sát Chu La, nhận ra Chu La sớm đã có đề phòng, bố trí thiên la địa võng. Nhìn thấy hắn đang ngồi một bên đang nô đùa thống ẩm, một bên lại xem tài ca hát, thật ra từ trước sau, xung quanh thân mình đều bố trí toàn cao thủ, ám tàng cơ quan. Thích Thiếu Thương quan sát tình thế, biết rằng nếu động thủ vào lúc này, quyết không được điều gì tốt đẹp, chính vào lúc đang muốn bỏ đi, đột nhiên phát hiện …”
“Rốt cục đã phát hiện chuyện gì?”
“Khái, khái.”
“Ai nha, ngươi đừng có bộ dạng như thế được không?”
“Ho cũng không được ư?”
“Hừ, ngươi đây không phải là ho, mà là thừa nước đục thả câu!”
“Tốt thôi, tốt thôi, ta quả thực bị đau yết hầu. Nói đến Thích Thiếu Thương cùng Lao Huyệt Quang đang định rời khỏi vương phủ, đột nhiên phát hiện, trên sân khâu đang múa hát, một nữ tử xinh đẹp nhẹ nhàng, chính là Tức Hồng Lệ!”
“Nàng!”
“Thích Thiếu Thương nhìn qua, lập tức ngây ngốc.”
“Sao lại thế? Tức Hồng Lệ không phải vẫn muốn gặp Chu La cầu công danh phú quý ư? Xuất hiện ở nơi đây, cũng không tính là chuyện quá li kỳ chứ.”
“Thích Thiếu Thương không phải vì lúc này gặp được Tức Hồng Lệ mà kinh ngạc, mà ở trên khán đài, chỉ có Tức Hồng Lệ đang múa mở ô, thực là quá đẹp, quá mỹ lệ.”
“Nghe giọng ngươi nói, giống như thấy tận mắt vậy.”
“Ngươi đừng có ngắt lời. Đúng vào lúc đó, kinh biến đột nhiên phát sinh! Tức đại nương nhảy thẳng thân hình lên, y phục rực rỡ tung bay, nhanh chóng lao lên, từ trong cái dù bạt xất ra thanh kiếm, phi tiêu trong tay áo đồng thời hướng về Chu La đang xem hát!”
“Ồ, ai chà, nguyên lai Tức đại nương đả lôi đài, vì là muốn tiếp cận Chu La, muốn đến gần để ám sát! Tức Hồng Lệ làm người thanh liệt, ta sao có thể hồ đồ như thế!”
“Không chỉ ngươi, ngay cả Thích Thiếu Thương cũng nhất thời hồ đồ. Lúc này y thấy Tức đại nương hướng Chu La hạ sát thủ, thì lập tức mọi chuyện đều rõ ràng.”
“Y rõ ràng thì tốt rồi.”
“Chính là y muốn ngăn cản, bởi vì y biết, nếu Tức Hồng Lệ tiến đến trước mặt Chu La, nhất định sẽ trúng đòn gục ngã, vì thế y hướng người đến, vung kiếm ngăn chặn, Tức đại nương lại thấy Thích Thiếu Thương đang muốn gây khó dễ, thực là đã ép người quá đáng, muốn giết kẻ đại ác chỉ còn hướng về Thích Thiếu Thương vội vàng ra đòn sát thủ…”
“Úi, hai người lại bắt đầu giao chiến à!”
“Vào lúc này, Kỵ Nỗ Câu của Chu La đã phát động, Thích Thiếu Thương một kiếm đánh lui đại nương. Xoay người ứng phó ám khí cùng công kích, với võ công của y, vẫn còn ngăn chặn được, nhưng lưng trúng một tiêu của đại nương, máu chảnh lênh láng.”
“Lại bị thương rồi!”
“Đúng. Thích Thiếu THương hai lần gặp Tức đại nương đều bị thương …., nhưng mà, so với tình cảm hai người về sau, chuyện này xem như cũng không đáng là gì!”
“Đó là chuyện ngày sau, nhưng ở vương phủ, dưới mai phục của quan binh và Chu La, hai người làm thế nào mới trốn thoát được?”
“Tức đại nương nhận ra Thích Thiếu Thương có ý muốn cản nàng, là để trước hết khởi động các cơ quan mai phục, nhưng nàng lại lấy oán báo ân, một tiêu đã làm bị thương Thích Thiếu Thương, thực là đã sai lầm rồi. Sau đó, hai muội muội kết nghĩa của nàng là Đường Vãn Từ cùng với Tần Vãn Tình, cũng đều xông đến, kết hợp với Lao Nguyệt Quang tiến hành bố trí ở ngoài cùng Nguyễn Minh Chính, nội ứng ngoại hợp, chính là muốn làm cho Thích Thiếu Thương thương nặng rồi mới nói tiếp.”
“Như lời ngươi vừa kể! Giết địch hoặc cứu bằng hữu, hai phải chọn một, so với cứu bằng hữu cái nào quan trọng hơn.”
“Lúc này đây, Thích Thiếu Thương lại bị thương dưới tay Tức đại nương, làm cho hai người đã kết thành tri giao. Tức Hồng Lệ mang Thích Thiếu Thương thoát khỏi hiểm cảnh, cũng không hề nói nửa câu ân hận nào, chỉ nói: ‘Máu ngươi đã chảy, chỉ sợ ta phải chảy nước mắt nửa đời mới có thể báo được.’ Mọi người đều biết Tức Hồng Lệ là một nữ tủ ngoại nhu nội cướng, bình sinh rất khó rơi lệ.”