Ngươi vô pháp. Ta vô thiên
Phạm Lôi cũng biết tình hình cấp bách, chỉ cần bên phía Diệp Tiểu Thiên kịp phản ứng sẽ không cho hai người bọn họ có cơ hội tiếp xúc, nên vội vàng báo lại những chuyện tốt đã làm hai ngày hôm nay: Truyện “Dạ Thiên Tử: Lưỡng Tống Nguyên Minh ”
– Điền gia đã đồng ý, chỉ cần sau này ta chia cho bọn họ ba phần thu nhập từ dịch trạm, sẽ đảm bảo ngài không sao.
Tề Mộc cắn răng:
– Có người xử lý mọi chuyện trong triều, chia cho lão ba phần cũng không hẳn là thiệt.
– Vâng! Nô tài cũng đã chuẩn bị bên phía Đề Hình Ti cũng, lại mời Lý tụng sư đến tham chiến.
Tề Mộc nhướn mày hỏi:
– Hoa Vân Phi kia vẫn một mực khăng khăng chính ta có mặt tại hiện trường, mời tụng sư đến giải quyết được gì?
Phạm Lôi cười hắc hắc:
– Chuyện kiểu này, người cửa công còn rành đường hơn chúng ta. Đề Hình Ti đã thu tiền, lại chỉ cho chúng ta một con đường, nô tài đã mua được mấy tử tù, bọn họ đang được giải tới huyện Hồ. Đến lúc đó, bọn họ sẽ khăng khăng là vợ chồng Hoa thị là do mình giết, Hoa Vân Phi nói đại ca ngài giết, mấy tử tù kia lại khẳng định bọn họ giết, cuối cùng là ai giết? Cứ chờ xem ai đủ cứng.
Tề Mộc nghe vậy cười lên âm hiểm.
Lý Thu Trì đúng là khéo ăn khéo nói, để kéo dài thời gian, y lôi đủ thứ nhăng cuội ra nói, chỉ riêng “Đại Minh luật” cũng thao thao bất tuyệt mười lăm, mười sáu đề mục. Cho dù Diệp Tiểu Thiên có tinh thông luật pháp nhưng cũng không nắm chắc đầu mục, bị y nói cho choáng váng đầu óc.
Nhưng hắn lại là kẻ nhanh trí, ban đầu còn định phản bác tranh luận, nghe vài câu đã biết mình bị mắc lừa. Rõ ràng Lý Thu Trì đang bày kế hoãn binh! Hắn hơi nghiêng đầu, vừa kịp thấy nụ cười âm hiểm của Tề Mộc, lập tức lòng chùng xuống, cao giọng quát:
– Tách bọn họ ra!
Lý Thu Trì cao giọng kháng nghị:
– Người nhà Tề phủ gặp chủ nhân có gì không ổn? Các người có chứng cứ, đương nhiên có thể kiện y, nhưng làm nghiêm trọng như vậy, hẳn là muốn làm trái pháp luật sao?
– Kéo tiểu tử này ra một bên!
Lý Vân Thông và Tô Tuần Thiên không nói hai lời, lập tức bước lên đuổi người. Lý Thu Trì kêu lớn:
– Làm cái gì vậy? Nhục nhã văn nhân! A! Dù sao ngươi cũng là kẻ đọc sách…
Y vừa kêu gào vừa bị lôi sang bên đường, nhưng mục đích đã đạt, không có phản ứng gì hơn.
Bên kia, Chu Ban đầu và La Tuần kiểm cũng kéo Phạm Lôi ra, áp giải Tề Mộc tiếp tục lên đường. Khi đội ngũ đi qua, Lý Thu Trì nhảy ra giữa đường kêu gào theo:
– Ngải Điển sử, muốn so chiêu cùng Lý mỗ, ngươi vẫn còn non lắm. Có Lý mỗ ta ra tay, Tề Mộc nhất định bình yên vô sự. Ha ha ha…
Tiếng cười ngạo mạn vang vọng khắp không trung, dân chúng hai bên lặng ngắt như tờ. Dần dần, bắt đầu có người lặng lẽ rời đi, càng lúc người đi càng nhiều, La Đại Hanh nhíu mày:
– Đại ca ta toàn thích làm chuyện khó. Những người này cũng thực là không muốn rắc rối, chỉ dọa một tí đã biến hết thành rùa đen rồi sao?
Sóng mắt dịu dàng của Nữu Nữu thoáng nhìn lên gã, nàng cười chế nhạo:
– Vừa rồi ngươi còn nói đại ca ngươi bản lĩnh lắm, giờ thì sao?
La Đại Hanh vẫn tràn đầy lòng tin:
– Đại ca ta sẽ không chịu thua đâu!
Xe chở tù tiếp tục đi dọc theo con phố, Tề Mộc ngồi xuống sàn xe, bắt đầu suồng sã cười to. Nghe tiếng cười chói tai đó, Diệp Tiểu Thiên thở dài, quay đầu sang nhìn Lý Vân Thông. Lý Vân Thông lẳng lặng gật đầu, lẳng lặng rời đội ngũ…
Đội ngũ áp giải Tề Mộc còn chưa về thành đã có người chạy đi báo tin cho Hoa Tri huyện. Hoa Tri huyện đại hỉ, lập tức thay bộ quan bào mới tinh, tập hợp Vương Chủ bộ, Cố Giáo dụ, thuế khóa Đại sử đủ loại quan viên, yên lặng chờ trong huyện nha.
Hoa Tình Phong đang thấp thỏm chờ đợi, bỗng nhiên có nha dịch từ bên nhà chạy vào thì thầm vài tai vài câu. Nghe xong chuyện xảy ra trên đường, sắc mặt Hoa Tình Phong đại biến.
Y mặc quan bào mới toanh ngồi trên công đường vốn định dựng lên uy phong, thẩm vấn Tề Mộc cho ra đầu ra đũa, phát tiết hết oan ức phải chịu suốt mấy năm qua. Đột nhiên nghe nói biến cố như vậy, lại nhận ra mình vẫn chưa hiểu hết sự ương ngạnh và đáng sợ của Tề Mộc, y đứng ngồi không yên, nhấp nhổm nửa ngày, đột nhiên ôm trán rên rỉ.
Cố Giáo dụ kinh ngạc hỏi:
– Huyện tôn làm sao vậy?
Hoa Tình Phong ôm trán:
– Bệnh đau nửa đầu của bổn quan lại tái phát. Ôi… Đau quá, không ổn không ổn, ta phải vào trong nghỉ ngơi một lát. Có ai không, mau đi tìm lang trung!
Dứt lời, y đứng dậy đi ra đằng sau. Cố Giáo dụ đứng lên gọi:
– Huyện tôn đại nhân, Ngải Điển sử đang áp giải…
Y còn chưa nói hết câu, Hoa Tình Phong đã xăm xắn vào đến đằng sau tấm bình phong. Lúc này, Vương Chủ bộ cũng mới nghe người bẩm báo chuyện xảy ra trên đường, thấy Huyện tôn đại nhân như vậy mà cười lạnh, nhíu mày: “Không tưởng được Tề Mộc còn lưu lại một tay. Chuyện này không còn dễ nữa rồi…”
Diệp Tiểu Thiên áp giải Tề Mộc đến huyện nha, chỉ có Vương Chủ bộ dẫn theo Cố Giáo dụ, Thuế khóa đại sử và chư vị quan viên khác ra đón, nói mấy câu vất vả với hắn.
Diệp Tiểu Thiên nói:
– Huyện tôn đại nhân đâu rồi? Thủ phạm đã bị bắt, đại lão gia nên rèn sắt khi còn nóng, lập tức thăng đường thẩm vấn mới đúng.
Vương Chủ bộ đáp:
– Huyện tôn đại nhân đã y trang chỉnh tề thăng đường, đợi đại giá của Điển sử đại nhân, không ngờ bệnh cũ lại phát tác, giờ đã quay về hậu trạch tìm lang trung chữa bệnh.
Diệp Tiểu Thiên giật mình:
– Bệnh đau nửa đầu phát tác?
Vương Chủ bộ như cười như không, trả lời đầy mỉa mai:
– Đúng vậy! Mới có người rỉ tai ngài ấy mấy câu, không biết chuyện gì mà bệnh đau nửa đầu của Huyện tôn đại nhân lập tức tái phát. Chắc vì lúc nãy người nọ thì thầm cái gì đó không nên nói, khiến cho lão gia không thoải mái. Truyện “Dạ Thiên Tử: Lưỡng Tống Nguyên Minh “
– Hả?
Hai mắt Diệp Tiểu Thiên sáng lóe lên một cái, thản nhiên nói:
– Vậy để hạ quan cho người vào mời gấp một lần, nếu Huyện tôn đại nhân có việc gì, hôm nay thực sự không thăng đường được, thì sẽ tạm thời giam nghi phạm lại, ngày khác tái thẩm cũng được.
Vương Chủ bộ khẽ giật mình, y vốn tưởng Diệp Tiểu Thiên nghe vậy sẽ hiểu Hoa Tình Phong muốn lui binh, với tính cách con lừa của hắn lập tức sẽ không nhịn được mà xông vào hậu đường, không biết dùng cách gì nhưng sẽ lôi bằng được con rùa đen rụt cổ kia ra. Không ngờ hắn lại trở nên dễ nói chuyện như vậy, chẳng lẽ hắn cho rằng bắt được Tề Mộc rồi án này sẽ định như quan tài đậy nắp, sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì sao?
Y muốn nhắc Diệp Tiểu Thiên vài câu nhưng lời ra đến miệng lại đột nhiên nuốt trở vào. Diệp Tiểu Thiên chắp tay với y và mấy vị quan viên, lại quay đi thu xếp. Vương Chủ bộ nhìn theo bóng lưng hắn, ánh mắt dần trở nên sâu xa.
Diệp Tiểu Thiên cho Tô Tuần Thiên gấp rút đi mời Huyện tôn thăng đường. Sau chừng nửa canh giờ sau, Tô Tuần Thiên quay ra, mặt đỏ bừng bừng nổi giận đùng đùng, thấy Diệp Tiểu Thiên, gã khựng lại, chần chừ một chút mới lại cúi đầu đi tới, hơi mất tự nhiên báo:
– Đại nhân, Huyện tôn lão gia… đau… đầu dữ dội. Hôm nay thực sự không thăng đường được, ngài xem thế nào…
Diệp Tiểu Thiên mỉm cười:
– Nếu vậy để ngày khác thăng đường cũng được.
Hắn nói với La Tuần kiểm và Chu Ban đầu:
– La huynh, phiền huynh giúp Chu Ban đầu đưa người vào đại lao. Huyện tôn đại nhân bị bệnh, ta đi thăm một chút.
La Tiểu Diệp nghe giọng Tô Tuần Thiên ấp a ấp úng đã biết lão Huyện lệnh rùa đen kia lại tái phát bệnh nhát gan, nhưng thấy Diệp Tiểu Thiên vẫn thản nhiên chẳng chút tức giận, nên cũng không tiện phát tác, đành gật gật đầu, cùng Chu Ban đầu đưa xe chở Tề Mộc vào đại lao.
Diệp Tiểu Thiên quay lại nói với Tô Tuần Thiên:
– Đại lão gia vẫn ở tam đường hay ở hậu trạch? Nếu ở hậu trạch ta cũng không tiện đi thăm.
Tô Tuần Thiên hậm hực:
– Đương nhiên là hậu trạch. Ngài cho rằng lão trốn ở tam đường lại không sợ ngài đến tìm sao? Cứ đi đi không sao đâu, tỷ tỷ của ta cũng là nữ nhân đã từng ra ngoài, không sợ gặp người ngoài đâu. Vả lại, gần đây đại nhân cũng bận rộn, mấy hôm không gặp lệnh muội, các nàng vẫn thường hỏi ta về ngài.
Diệp Tiểu Thiên cười:
– Nếu vậy chúng ta đi thăm đại lão gia nào!
La Tiểu Diệp và Chu Ban đầu áp giải Tề Mộc vào đại lao. Chu Ban đầu phẫn uất nói với La Tiểu Diệp:
– Đại lão gia nhà ta đúng là con rùa đen! Lần này… không phải Tề Mộc lại sống tiếp chứ?
Sắc mặt La Tiểu Diệp cũng sa sầm, nhưng vẫn an ủi:
– Yên tâm. Ngải Điển sử không phải kẻ dễ từ bỏ vậy đâu!
Chu ban đầu gật gật đầu, trong thâm tâm lại bất giác tràn đầy hy vọng. Còn La Tiểu Diệp vừa an ủi người khác xong nhưng sắc mặt lại tối tăm phiền muộn, tâm sự nặng nề.
Khi bọn họ tới đại lao, Phạm Lôi và Lý Thu Trì cũng đến nhưng bị bọn bộ khoái ngăn cản bên ngoài. Lý Thu Trì đứng ngoài bức tường người chắp tay một cái chào Tề Mộc, cao giọng nói:
– Tề lão gia bình tĩnh chớ nóng, tối đa là ba đến năm ngày Lý mỗ sẽ cứu ngài ra ngoài!
Tề Mộc cao giọng đáp:
– Làm phiền Lý tụng sư rồi.
Lão ghim con mắt đầy oán độc nhìn La Tiểu Diệp, đột nhiên lại cất tiếng cười to. Xe chờ tù đi vào trong nhà lao, nhưng lão vẫn hiên ngang như vào phủ đệ của mình.
Chẳng biết từ khi nào trong phòng giam đã kín hết người. Tám phòng giam, bảy gian đã chất đầy người, một đám người kêu kêu gào gào, kẻ thì chỉ vào miệng đòi thức ăn, có kẻ kêu oan chỉ sờ tiểu cô nương nhà người ta một cái thôi, lại có kẻ kêu gào chỉ vì đánh nhau với trẻ con nhà hàng xóm mà bị bắt. Tề Mộc vừa đi vào đã bị choáng váng đầu óc quay cuồng, bất giác nhíu mày.
Trong nhà lao, có một phòng giam rất trống trải, bên trong chỉ có hai người. Một người đang khoanh chân ngồi trong góc, cúi thấp đầu, tóc tai bù xù không nhận ra là ai. Một người khác ngồi phía đối diện, co rúm hai chân, bộ dáng tiều tụy, có vẻ hơi sợ hãi.
Tề Mộc nhìn người này, thất thanh gọi:
– Khánh Duy?
Mạnh Huyện thừa nghe giọng nói này ngẩng đầu lên nhìn, vội vàng đứng lên mừng rỡ chào:
– Tề tiên sinh, ngài tới đón ta sao? Ngài… a… sao ngài?
Thấy Tề Mộc tay đeo gông chân đeo xiềng mà gã ngẩn người. Lúc này, một lính canh mở cửa nhà lao, chẳng biết từ khi nào Lý Vân Thông đã xuất hiện đằng sau, đẩy mạnh lưng Tề Mộc quát:
– Đi vào!
Tề Mộc lảo đảo bước vào trong gian phòng giam. Lão đứng vững lại, quay đầu lạnh lùng nhìn Lý Vân Thông. Nhưng Lý Vân Thông chẳng buồn để ý tới lão. “Rào rạo” một hồi, cửa đã bị khóa, cả ban bộ khoái và lính canh ngục liền đi ra ngoài.
Tề Mộc nặng nề khẽ hừ một tiếng, quay sang Mạnh Huyện thừa nói:
– Ngươi không cần lo lắng, chậm nhất ba năm ngày nữa ta sẽ có thể ra ngoài. Đến lúc đó ta sẽ cứu ngươi ra…
Mới nói tới đây, lão bất ngờ im bặt. Sau khi đám ngục tốt rời đi, người ngồi trong góc tường đối diện từ từ ngẩng đầu lên, duỗi hai tay vén đám tóc lòa xòa trước trán sang hai bên, lộ ra một khuôn mặt trẻ măng. Đó là một thiếu niên có đôi mắt đáng sợ như chó sói.
Đồng tử Tề Mộc đột nhiên co rút lại, nghẹn giọng kêu lên:
– Hoa Vân Phi!
Hoa Vân Phi cười lạnh, nhảy lên như một con sói…