Gà con chạy nhanh.
Tề Mộc cũng chưa từng nghĩ đến lại có lúc mình khổ sở thế này. Năm đó khi tranh quyền khống chế dịch trạm với các hào kiệt khác, y thắng mấy ván thua mấy trận, vào thời điểm vất vả nhất cũng chưa từng thê thảm như bây giờ.
Tề Mộc mang theo một ít cung nỏ, nhưng Diệp Tiểu Thiên lại chuẩn bị lao, dùng trúc làm lao chỉ mất chút công thôi, không phí đồng nào. Mấy trăm người cùng cầm lao, khí thế kinh người.
Rõ ràng là bộ khoái, lại dùng như quân đội. Rõ ràng là bắt người, nhưng vừa động thủ đã giết sạch. Tề Mộc cũng mới gặp một Điển sử như vậy, nếu không phải vì lão đủ linh hoạt thấy tình thế không ổn lập tức trốn sau lưng mấy bảo tiêu đã bị bắn chết tại chỗ rồi.
Đuổi giết suốt một quãng đường, Tề Mộc vẫn luôn hoảng sợ. Mấy thị vệ cuối cùng bên người lần lượt bị giết, hiện giờ bên cạnh lão chỉ còn lại một mình Thái chưởng quỹ toàn thân đẫm máu.
Hai người đã chặt cương cướp ngựa mà chạy, giờ ngựa cũng bị mất. Khi bọn họ cưỡi ngựa qua một con sông lớn, truy binh hai bên bờ ném lao, hai người ngồi trên lưng ngựa làm bia ngắm quá rõ nên đành bỏ ngựa lại mà bơi qua. Cho dù vậy Thái chưởng quỹ cũng bị một vết thương ở vai trái, máu me đầm đìa.
– Nhanh! Chúng ta tới Tuần Kiểm Ti!
Tranh thủ đám người Diệp Tiểu Thiên lên hạ du tìm cầu, Tề Mộc quyết định trốn tới Tuần Kiểm Ti gần nhất.
Quân doanh Tuần Kiểm Ti nằm ngay gần đó, lão chọn đi tới Thủy Tây, ngoài các lý do ở trên, thực ra còn một lý do nữa: Nếu xảy ra tình huống ngoài ý muốn không thể đoán trước, có thể tới Tuần Kiểm Ti tị nạn.
– Tề đại ca, thuộc hạ sợ… không chạy đến được Tuần Kiểm Ti.
Thái chưởng quỹ ho ra máu khó khăn mới nói được hết một câu. Cây lao kia ném nghiêng xiên vào vai y từ đằng sau, nên đã xuyên qua ngực trái, đã khiến cho phổi của y bị tổn thương. Y lại còn cố giãy dụa bơi, lên đến bờ, thương thế không thể khống chế nữa.
Tề Mộc quay lại nhìn y, dậm chân, bước nhanh hơn.
Thái chưởng quỹ kêu lên:
– Tề đại ca, đừng bỏ lại ta… Khục khục…
Tề Mộc chạy được vài bước, đột nhiên đảo mắt một cái, lại quay người chạy về. Thái chưởng quỹ tưởng lão muốn chạy trốn một mình, mặc cho mình chết, sắc mặt trở nên tuyệt vọng, đột nhiên thấy lão quay lại, trong lòng mừng rỡ.
Tề Mộc khom người đặt cánh tay y lên vai mình. Thái chưởng quỹ cảm kích:
– Đại ca, hôm nay ngươi không vứt bỏ ta mà đi, cả đời này ngươi là đại ca của ta… A!
Y còn chưa nói hết câu, đột nhiên hai mắt trợn trừng nhìn Tề Mộc. Một thanh đoản đao đã đâm thật sâu vào sườn y, trúng ngay tim. Y mấp máy vài cái, chẳng nói được gì, toàn thân mềm nhũn ngã xuống.
Tề Mộc cắn răng túm lưng quần y kéo trên con đường nhỏ rồi ném xuống đất, sắp xếp thi thể y như thể đang chạy trốn đột nhiên tuyệt khí mà chết, còn kéo một tay y duỗi dài về phía trước. Nhìn đi nhìn lại không thấy sơ hở gì, lão lại chạy trốn chết, xuyên qua con đường đầy cỏ dại, chạy về hướng Tuần Kiểm Ti đóng quân.
– Mau mở cửa cho ta vào!
Tề Mộc tóc tai bù xù lảo đảo chạy tới quân doanh Tuần Kiểm Ti. Nhìn lại thấy một vệt đen phía xa xa, là Diệp Tiểu Thiên dẫn người đuổi tới, lão sợ hãi vội vàng kêu gọi người trong quân doanh. Một lát sau, La Tiểu Diệp và mấy lại mục chạy đến, leo lên đài quan sát.
Vừa thấy La Tiểu Diệp, Tề Mộc đại hỉ, vội vàng vén vén đám tóc ướt đẫm lòa xòa trước mặt, ngửa cổ lên gọi:
– Tiểu Diệp, mở cửa nhanh, ta là Tề thế bá của ngươi đây.
La Tiểu Diệp trầm tư, đứng trên đài quan sát không nói nửa lời. Tề Mộc hơi hốt hoảng lớn tiếng gọi:
– Tiểu Diệp, ngươi còn nhìn cái gì? Mở cửa nhanh đi!
La Tiểu Diệp thong thả đáp:
– La mỗ vừa mới đi viếng huynh đệ về!
Tề Mộc ngẩn ra, vội hỏi lại:
– Viếng huynh đệ nào? Tuần Kiểm Ti các ngươi có người chết sao? Nhưng việc này chúng ta nói sau đi, ngươi cứ cho ta vào đã!
Khóe miệng La Tiểu Diệp khẽ cong lên một tia mỉa mai:
– Vị huynh đệ ta vừa viếng chính là người đã bị tay chân của thế bá ngài dùng tên bắn chết!
Tề Mộc ngây ra, đột nhiên lão nhớ lại chuyện vừa rồi, nhưng lại rất nhanh đáp lại:
– Thế chất, chuyện này ngươi không thể trách ta. Ngươi phải biết, thủ hạ của thế bá có nhiều người như vậy, đôi khi cũng bị bắt buộc phải làm một số chuyện mới có thể giữ được uy vọng của ta…
La Tiểu Diệp phát run lên, khàn giọng hét lớn:
– Còn ta thì sao? La Tiểu Diệp ta là kẻ cầm binh, thuộc hạ mấy trăm huynh đệ, thế bá ngươi coi La Tiểu Diệp ta vào đâu?
Tề Mộc miễn cưỡng gượng cười:
– Đúng, chuyện này thế bá làm… hơi không thỏa đáng. Ngươi cứ cho ta vào trước, chuyện này nhất định thế bá sẽ cho ngươi một câu trả lời hài lòng.
Cơ bắp trên khuôn mặt La Tiểu Diệp căng ra, trầm giọng hỏi:
– Không biết thế bá ngài định trả lời ta thế nào?
Tề Mộc vội vàng quay đầu lại nhìn, thấy dải màu đen đằng sau càng lúc càng gần, có thể nhìn rõ từng dáng người rồi, gấp lại càng gấp, vội vàng nói:
– Ta… ta ra một trăm lượng. Không, một ngàn lượng! Ta sẽ trợ cấp một ngàn lượng, thế nào? Có số tiền ấy, cho dù nam nhân nhà họ có chết hết họ cũng có thể sống rất tốt.
La Tiểu Diệp vịn vào đài quan sát cười lên ha hả. Trước kia gã vẫn thấy Tề Mộc có thủ đoạn, có thế lực, là kẻ ngang ngược không ai bì nổi, nhưng tới bây giờ, thấy Tề Mộc chật vật khổ sở đến thế này, khi lão đang hoang mang lo sợ cho tính mạng của mình lại đáng thương như một con sâu thế này, càng không thể ngờ lão lại không biết nói lý đến như vậy.
Tề Mộc nghe tiếng cười đầy phẫn uất của La TIểu Diệp, đằng xa đã vang lên tiếng hò hét của bộ khoái “Tề Mộc không được chạy!”, lão vừa vội lại vừa sợ, nhịn không được nhảy dựng lên mắng to:
– La Tiểu Diệp, chẳng lẽ ngươi muốn nhìn thế bá đi chết? Ngươi là cái thứ vong ân phụ nghĩa. Chớ có quên, Tề gia ta là đại ân nhân của La gia các ngươi. Cha ta vì cứu gia gia của ngươi mà chết, ngươi nhận ơn phải báo, không thể trơ mắt nhìn ta bị kẻ điên kia bắt đi được!
La Tiểu Diệp không cười, chỉ nhìn thẳng lại lão.
Tề Mộc hoảng sợ. La Tiểu Diệp mười sáu tuổi đã nghe theo sự sắp xếp của lão, mặc cho lão khi dễ. Trong suy nghĩ của lão, La Tiểu Diệp vẫn luôn là một kẻ biết nghe lời, chưa bao giờ lão nghĩ tới chuyện gã có tâm phản bội mình, dám phản bội mình. Nhưng hôm nay La Tiểu Diệp lại thẳng lưng trước mặt lão, bắt lão phải nhìn lên.
– Đại trượng phu co được giãn được, hôm nay chịu nhục dưới khố ngươi, ngày sau nhất định ta sẽ trả lại gấp trăm lần!
Tề Mộc hung tợn nghĩ vậy, nhưng lại bất ngờ quỳ gối trước cửa doanh trại, trông cực kỳ đáng thương, khàn giọng hét lớn:
– Cha ta đã cứu mạng gia gia ngươi đó! Cha ta đã dùng mạng mình đổi lấy một mạng của gia gia ngươi! Khi lâm chung gia gia ngươi đã dặn cha con ngươi phải báo đáp Tề gia chúng ta, phải đời đời kiếp kiếp giao hảo với Tề gia chúng ta. Đây là tổ huấn của La gia ngươi, ngươi còn nhớ không? Ngươi có nhớ không?
La Tiểu Diệp nhả từng tiếng:
– Tề Mộc, trên đời này không có ân tình nào không thể trả!
Tề Mộc vội bò lên hai bước, đón lấy câu nói đó của La Tiểu Diệp, reo lên:
– Đây là ơn cứu mạng! Ngươi không trả được, ngươi không thể trả được. Trừ phi… trừ phi ngươi trả cho ta một mạng! Cha ta cứu một mạng của gia gia ngươi, ngươi thả cho ta một con đường sống, coi như trả phần ân tình này. Từ nay về sau ngươi và ta hai nhà không còn thiếu nợ nhau, được không?
Thấy La Tiểu Diệp mím môi không nói, Tề Mộc cũng thực sự là một kẻ cầm được buông được, vội vàng gào lên:
– Ngươi tha cho ta một mạng coi như trả hết nợ nần! Đây là ơn cứu mạng, ngươi không thể không báo! Gia gia của ngươi đã để lại tổ huấn, ngươi không thể không theo, không thể không theo!
La Tiểu Diệp hơi nheo mắt, trầm giọng nói:
– Mở cửa!
Mấy lại mục hai bên đã hận Tề Mộc tới tận xương, nghe vậy vội la lên:
– Đại nhân nghĩ lại, y bị người ta đuổi giết như vậy có thể không phải vì thù riêng mà đã xúc phạm tới vương pháp!
La Tiểu Diệp quát lên chói tai:
– Mở cửa!
Thủ hạ chẳng làm gì được, không dám nói gì nữa. Lập tức có thân binh của La Tiểu Diệp chạy xuống chấp hành quân lệnh. La Tiểu Diệp cao giọng nói về phía dưới doanh trại:
– Tề Mộc, ngươi đã phạm vào vương pháp. Đây là quân doanh, không thể trở thành nơi cứu mạng của ngươi. Ta sẽ để ngươi qua, ân tình tổ tông giữa ta và ngươi coi như xóa bỏ.
Tề Mộc nghĩ thầm “nếu sớm biết tiểu tử ngươi là kẻ trắng mắt như thế lão tử cũng chẳng thèm đến Tuần Kiểm Ti, đến mức bây giờ tiến thối lưỡng nan”.
Tuần Kiểm Ti này xây dựa vào núi, đằng sau là núi cao rậm rạp, chỉ cần lão trốn lên núi, chiến thuật biển người của Diệp Tiểu Thiên coi như mất tác dụng, cơ hội đào tẩu của lão ít nhất cũng cao đến tám phần. Nhiêu đó cũng đủ để cho Tề Mộc không tiếp tục mặc cả nữa, liên tục gật đầu.
– Chỉ cần ngươi cho ta đi qua, hai nhà Tề La chúng ta từ nay về sau không có quan hệ gì nữa!
Quay đầu lại nhìn một cái, thấy mấy bộ khoái chạy đầu chỉ còn cách mình một khoảng bằng ba mũi tên, Tề Mộc cuống lên, cánh cửa kia mới chỉ mở được một chút, lão đã xông vào lách qua, dồn hết sức lực từ khi còn bú sữa mẹ lên chạy ra sau núi.
Tất cả quan binh Tuần Kiểm Ti đều đã nghe hết câu chuyện, bọn họ cũng biết huynh đệ của mình đã bị thủ hạ của người này bắn chết, mà chẳng những lão không giao ra hung thủ, ngược lại còn đâm mũi tên vào thi thể, làm nhục tất cả Tuần Kiểm Ti từ trên xuống dưới.
Bởi vậy, thấy Tề Mộc, tất cả quan binh đều đen mặt lại, nhưng trên có quân lệnh họ không thể làm được gì. Các binh sĩ Tuần Kiểm Ti khoanh tay lạnh lùng nhìn lão, chỉ chừa lại cho một con đường nhỏ chính giữa.
Tề Mộc liều mạng chạy như điên giữa hai hàng người.
Rất xa, Tô Tuần Thiên thấy cửa mở ra, giận tím mặt:
– La Tuần kiểm làm cái gì thế kia? Sao lại mở cửa?
Thấy Tề Mộc sắp chạy thoát, Diệp Tiểu Thiên lại thả chậm bước chân, khuôn mặt hé ra nụ cười nhẹ nhõm:
– Cứ để cho lão chạy, xem lão có thể chạy được bao xa!
Tô Tuần Thiên kỳ quái liếc sang Diệp Tiểu Thiên, thấy nụ cười đó, như đã hiểu ra điều gì, cũng chạy chậm lại.
Tề Mộc chạy qua giữa hai bên tường người, tới hàng rào của Tuần Kiểm Ti, quay đầu lại thấy các bộ khoái mới chỉ vào đến cửa, lão cười ha ha, đẩy cửa hàng rào phóng vào trong khu rừng rậm rạp.
– A!
Tề Mộc giang hai tay tách hai cành tùng, thì thấy một khuôn mặt cười híp mắt xuất hiện trươc mặt. Lúc này đột nhiên thấy một khuôn mặt người thực ra còn sợ hơn cả thấy rắn độc, Tề Mộc thét lên một tiếng.
Người trong rừng nọ bay lên, một cước đạp trúng ngực Tề Mộc, đá cho lão bay lên, rồi ngã xuống cách đó hơn một trượng.
Rừng cây lao xao, từ bên trong chui ra bốn người vạm vỡ mặc quân phục Tuần Kiểm Ti, một người trong đó còn cầm dây thừng trong tay. Bốn người tiến lại bắt Tề Mộc trói quặt cánh gà.
– Các ngươi làm gì? Thả ta ra. La Tuần kiểm của các ngươi thả ta đấy! Thả ta ra…
Tứ chi không chạm đất, Tề Mộc bị bốn đại hán khiêng về Tuần Kiểm Ti, quay lại lại thấy thêm mười mấy bộ khoái đã giương mắt hổ nhìn mình, lại nhìn lên La Tiểu Diệp vẫn đang ở trên đài quan sát nhìn mình, Tề Mộc gào lên:
– La Tiểu Diệp, ngươi nuốt lời! Vì sao ngươi còn bắt ta về?
La Tiểu Diệp lạnh lùng nhìn lão, hỏi lại:
– Ta đã để cho ngươi qua chưa?
– Ngươi…
Tề Mộc nghẹn lời, đột nhiên, như có cảm ứng, y quay phắt lại, thấy Diệp Tiểu Thiên đã đến cửa, thản nhiên vào trong. Y cảm thấy, ở chung lâu với Diệp Tiểu Thiên, mặc kệ là địch hay bạn đều sẽ trở nên vô sỉ hơn, ví dụ như Hạ Quy của Tha Phương Tài, ví dụ như La Tiểu Diệp vừa nuốt lời kia.
Tề Mộc khóc không ra nước mắt, mắng không thiếu đủ lời ác độc, lúc này chỉ có thể nhai đi nhai lại:
– Ngươi là kẻ nuốt lời! Ngươi hèn hạ…
La Tiểu Diệp còn ung dung đáp lại:
– Rõ là ngươi ngu! Râu ta ngắn như vậy, còn cho ta là Quan Vân Trường sao?