Con rể tới nhà
Nội dung thu gọn Mưa to gió lớn sau nửa canh giờ trở thành mưa phùn liên tục, Diệp Tiểu Thiên ngủ một giấc ngon lành trong tiếng khóc rít, sáng sớm rời giường rửa mặt xong, vừa mở cửa phòng, trong phòng cách vách lao ra một nữ nhân đôi mắt sưng đỏ, tóc tai bù xù, khóc nói:
– Ngươi không nên đi! Ngươi nói cho ta rõ…
– Ngươi cút trở lại cho ta!
Một nam nhân béo nhảy ra, túm lấy tóc nữ nhân kia kéo nàng trở về phòng, cho hai cái bạt tai, sau đó một cước đá vào cửa phòng, hạ giọng quát:
– Ngươi còn ngại ông mất mặt chưa đủ nhiều phải không? Lý Hoan Thiên ta ngày đi khắp Tương Giang, Quế Châu, Tứ Xuyên, Hồ Bắc, cũng là nhân vật số má nổi tiếng, ngươi muốn ông mất mặt khắp thiên hạ sao? Đồ đê tiện, sớm đã biết ngươi ăn ở xấu xa, muốn lấy thiếp lấy sắc, mấy chuyện xấu xa của ngươi trước kia ông không để ý. Nhưng đó là trước khi ngươi theo ông, sau khi theo ông lại dám phóng đãng như thế, ông đánh chết ngươi.
Nữ nhân kêu khóc:
– Ta không có…
– Bạch bạch bạch! Còn dám nói nhiều! Bạch bạch bạch! Có nhận hay không?
– Nhận! Ta nhận! Ta nhận rồi, lão gia đừng đánh nữa, ô ô ô…
Diệp Tiểu Thiên ở bên ngoài nghe được, lắc đầu đồng tình, thở dài nghĩ thầm:
– Trải qua trận đánh này, từ nay về sau nữ nhân này sẽ không liều lĩnh như vậy nữa chứ? Ừ, ít câu dẫn người khác, nếu không sau khi nam nhân của nàng chán chắc chắn sẽ bán nàng trao tay người khác, à! Ngày một việc thiện, công đức vô lượng.
Diệp Tiểu Thiên quay đầu muốn đi, đột nhiên nhớ lại dáng vẻ của nam nhân kia dường như từng gặp ở Hồ huyện, nhớ rõ lần đầu tiên tới nhà Hồng đại thiện nhân Hồng Bách Xuyên, từng thấy Hồng đại thiện nhân đưa người này ra ngoài lên xe, bởi vì dáng người y đặc biệt cao lớn, cho nên Diệp Tiểu Thiên hơi ấn tượng.
Người này tên Lý Hoan Thiên? Diệp Tiểu Thiên lắc đầu, Tô Tuần Thiên, Lý Hoan Thiên. Tại sao những người này đều có quan hệ với thiên vậy, còn chê Diệp Tiểu Thiên ta không đủ nhiều hay sao? Diệp Tiểu Thiên lắc đầu tìm Thủy Vũ, Thủy Vũ đã rời giường rửa mặt xong. Phúc Oa Nhi cũng đã tỉnh, ngồi xổm dưới bệ cửa sổ ôm măng ăn ngon lành.
Diệp Tiểu Thiên vừa tiến vào phòng, Thủy Vũ liền dựng thẳng ngón tay, ra hiệu với hắn một tiếng, nhỏ giọng nói:
– Diêu Diêu còn chưa tỉnh.
Diệp Tiểu Thiên hạ thấp giọng cười nói:
– Đoạn đường này khiến nàng ấy mệt mỏi, bảo nàng nghỉ ngơi lại không chịu, chỉ lo nhìn đông ngó tây, không mệt mới lạ.
Diệp Tiểu Thiên vừa nói vừa đi qua, liền thấy Diêu Diêu mặc một bộ quần áo thiếp thân, co rúc trên giường, vểnh mông nhỏ đang ngủ say, hai má đỏ hồng giống như hai quả táo. Diệp Tiểu Thiên nhẹ nhàng nắm chặt bàn tay nhỏ bé của nàng, bàn tay nóng hổi, Diệp Tiểu Thiên cười nói:
– Nhóc con này, tương lai là mỹ nhân, trưởng thành chắc chắn cực kỳ xinh đẹp.
Thủy Vũ đi tới nói:
– Đúng vậy! Tiểu thư nhà chúng ta y hệt như thiên tiên, con gái của nàng sao có thể kém được.
Diệp Tiểu Thiên cười nói:
– Đó là may mắn nàng theo mẹ nàng, nếu theo cha nàng…
Thủy Vũ bật thốt lên:
– Diêu Diêu làm sao có thể giống như hắn!
Nàng lập tức cảm thấy nói lỡ, tranh thủ thời gian sửa lại:
– Tướng mạo của cô bé này đều giống mẹ.
Diệp Tiểu Thiên nói:
– Sao ta nhớ rõ nam giống mẹ, nữ giống cha? Ta và huynh ta đều giống mẹ. Được rồi, không nói cái này, Dương Lâm như thế nào nàng cũng đã thấy, càng già càng xấu. Diêu Diêu không hề giống hắn. May mắn may mắn.
Thủy Vũ chột dạ nói:
– Con gái là giống mẹ, huynh nhất định là nhớ nhầm.
Diệp Tiểu Thiên ung dung nhìn Thủy Vũ, bắt đầu cười. Thủy Vũ kỳ quái nhìn trên người, lại sờ mặt hỏi:
– Huynh nhìn cái gì, chỗ nào không đúng?
Diệp Tiểu Thiên nói:
– Ta đang nghĩ…, nếu hai chúng ta có con, sẽ giống ai đây?
Khuôn mặt Thủy Vũ nhất thời đỏ bừng giống như hai quả táo hồng của Diêu Diêu, nàng quay đầu đi, gắt giọng:
– Đã lâu rồi không nghe huynh nói lung tung, hiện giờ lại bắt đầu nói bậy.
Diệp Tiểu Thiên đứng dậy, đi đến sau lưng nàng, nhìn chiếc cổ trắng nõn có vài chiếc lông tơ xử nữ, thấp giọng nói:
– Thủy Vũ, chờ khi tìm được nhà của nàng, ta coi như đã đưa nàng đến nơi rồi. Đến lúc đó nàng thật sự phải gã cho Phong ca ca kia sao? Nàng cho rằng Phong ca ca thích hợp với nàng hơn Phong ca ca sao?
Thủy Vũ vừa có cảm giác tổn thương, nghe Diệp Tiểu Thiên nói xong liền xoay người lại, mờ mịt hỏi:
– Phong ca ca so với Phong ca ca?
Diệp Tiểu Thiên lắc đầu, chỉ vào mũi mình nói:
– Phong ca ca là ta, phong trong điên cuồng. Phong ca ca là hắn, phong trong gió lớn. Thủy Vũ, đã lâu như vậy, muội hẳn là cũng hiểu được ta. Muội có muốn cùng điên cuồng với ta sống qua quãng đời điên cuồng này?
Thủy Vũ nhìn hắn, nước trong mắt ngày càng đậm. Bỗng nhiên nàng quay lưng lại, hai giọt nước mắt lén chảy xuống dưới má, hơi nghẹn ngào nói:
– Thủy Vũ chỉ là một nữ nhi, lệnh cha mẹ, lời mai mối như vậy, Thủy Vũ… có thể làm gì đây?
Lúc này, Thủy Vũ không khỏi nhớ tới Tạ Truyện Phong. Nhưng dáng vẻ Tạ Truyện Phong trong lòng nàng đã trở thành một cái bóng mơ hồ, cho dù thế nào đều nhớ không ra. Nghĩ đến hồi lâu, chiếc bóng mờ mịt kia dần chân thực, hóa thành Diệp Tiểu Thiên.
Hắn cơ trí cứu mình ở Dương phủ, mang theo mình chạy nạn, hắn lần lượt cứu mình ra khỏi hố lửa, hắn thi diệu kế đúng dịp cứu nàng tại Hoàng huyện, bất kể lúc chán nản hay phong quang ở Hồ huyện, hắn đều không rời bỏ nàng.
Bởi vậy, nước mắt Thủy Vũ giống như những hạt châu, lộp bộp rơi xuống.
– Lệnh cha mẹ sao…
Diệp Tiểu Thiên đứng sau lưng nàng, khuôn mặt lộ ra nụ cười tự tin.
Chẳng lẽ chinh phục hai người già còn khó chinh phục hơn một thiếu nữ thanh xuân?
***
Ăn sáng xong, Diệp Tiểu Thiên liền ra ngoài tìm hiểu tin tức Tiết gia. Bởi vì Diêu Diêu còn nhỏ, Phúc Oa Nhi đi trên đường cũng quá bắt mắt, cho nên họ chỉ có thể ở lại khách sạn, Diệp Tiểu Thiên cũng để Thủy Vũ lưu lại, để chiếu cố họ.
Gần giữa trưa, Diệp Tiểu Thiên hào hứng trở về, Thủy Vũ đang chơi đùa với Diêu Diêu vội vàng tới đón. Diệp Tiểu Thiên không chờ nàng hỏi, đã cười nói:
– Nàng nha, cũng thực hồ đồ, nhà của nàng cũng không ở nội thành, mà là ở Tam Lý Trang thành Nam. Khó trách ta hỏi toàn thành cũng không rõ ràng lắm, may mắn ta thông minh, cố ý tìm trẻ con hỏi, muốn nói hiểu rõ đối với làng xã chung quanh, không ai rõ ràng hơn chúng.
Thủy Vũ vui vẻ nói:
– Tam Lý Trang, đúng đúng đúng, huynh vừa nói ta nhớ ra rồi, mẹ ta từng nói tới cái tên này.
Diệp Tiểu Thiên cười khổ nói:
– Địa chỉ quê quán mình ở đâu cũng không nhớ rõ sao?
Thủy Vũ ngượng ngùng nói:
– Người ta căn bản không để ý. Lúc trước mẹ ta trở về Đồng Nhân, nói đợi khi tìm được Tiết gia, cùng với… cùng một chỗ…
Giọng nói của nàng ngày càng thấp, trong đầu đột nhiên vang lên lời dặn dò của mẫu thân lúc trở về Hồ huyện:
– Mẹ đã lớn tuổi rồi, không chiếu cố được tiểu thư. Vũ nhi, con thay mẹ chăm sóc tiểu thư, mẹ về trước với lão gia, chờ liên hệ được với Tiết gia, tới tuổi con nên thành thân, cùng với cô gia trở về đón con…
Hiện giờ Thủy Vũ đã tới tuổi lập gia đình, nhưng vẫn một mực chờ mẫu thân và Phong ca ca. Trái lại lúc này tiểu thư lại ‘bệnh chết’, để lại đứa bé trong tã lót, lúc lâm chung nhận nàng làm mẹ nuôi, từ nay về sau Thủy Vũ nuôi cô bé lớn lên, những chuyện này đều không để ý tới, lúc này ký ức mới xuất hiện trong lòng.
Diệp Tiểu Thiên thấy nét mặt của nàng liền hiểu được ý của nàng, Diệp Tiểu Thiên cười nói:
– Người đưa nàng trở về từ Tĩnh Châu là ta. Nàng nói đây có phải là ý trời hay không?
Thủy Vũ bối rối tránh khỏi ánh mắt của hắn, nàng không rõ mình đây là thế nào, từ nhỏ được giáo dục đều nói cho nàng biết, hôn nhân đại sự đều phải nghe lệnh cha mẹ, viết hôn thư đã là thê tử của người ta.
Ngựa tốt không dùng hai yên, gái tốt không lấy hai chồng…
Thế nhưng cách nhà càng gần, một cảm xúc không nỡ lại càng quanh quẩn trong lòng không bỏ đi được. Đêm qua nàng nhiều lần mơ tới Diệp Tiểu Thiên, mơ tới Diệp Tiểu Thiên cáo biệt nàng trở lại kinh thành, nàng khóc lóc tỉnh lại từ trong mộng, nếu hôm nay không phải đã sớm rửa mặt, chỉ sợ sẽ bị Diệp Tiểu Thiên trông thấy hai mắt sưng đỏ của nàng.
Diệp Tiểu Thiên cười cười, không tiếp tục buộc nàng, xem ra chướng ngại tâm lý lớn nhất của nàng vẫn là lệnh của cha mẹ.
Vậy nghĩ biện pháp để cho phụ mẫu song thân của nàng đồng ý là được rồi, không phải lúc trước cha mẹ nàng là hạ nhân làm việc trong phủ người ta sao? Tiết gia đã định việc hôn nhân của nàng cũng thế, Diệp Tiểu Thiên không cảm thấy cánh cửa này của họ khó khăn quá mức.
Đã biết Tiết gia ở trong Tam Lý Trang, muốn tìm được càng dễ dàng.
Diệp Tiểu Thiên chất đồ lên xe ngựa, mang theo Thủy Vũ và muội muội của nàng, còn có tên lưu manh dọc đường không ngừng ăn uống tới Tam Lý Trang. Quý Châu nhiều núi, ba mặt đông tây nam thành cổ Đồng Nhân đều là nước, chỉ có phía bắc là núi, mà Tam Lý Trang xây ở chân núi.
Diệp Tiểu Thiên đánh xe ngựa tới Tam Lý Trang ở chân núi, lên tiếng hỏi địa điểm Tiết gia với người trong thôn, liền vội vàng đánh xe đi. Lúc này Tiết Thủy Vũ đã kích động ra khỏi thùng xe, dựa vào thành xe mà đứng. Tuy nàng còn không rõ ràng lắm căn nhà nào là nhà mình, nhưng khi nhìn thấy từng cọng cây ngọn cỏ, từng viên ngói viên gạch nơi này, nàng đều cảm thấy có cảm giác cực kỳ thân thiết.
Tiết gia ở vào vị trí gần chân núi nhất, là một hộ nông dân cuối cùng, cho nên cũng dễ tìm. Diệp Tiểu Thiên đánh xe ngựa tới chỗ cách Tiết gia không xa, liền dùng roi ngựa thật dài chỉ về phía trước, nói với Tiết Thủy Vũ:
– Ừ, đó chính là nhà của nàng.
Thủy Vũ vui vẻ dương mắt, liền thấy dưới chân núi có một gia đình, rất nhiều người xúm lại trước cửa nhà, đang xì xào bàn tán không biết có chuyện gì, lòng Thủy Vũ xiết chặt, vội hỏi:
– Có phải trong nhà xảy ra chuyện gì hay không?
Diệp Tiểu Thiên vội vàng đánh xe ngựa tới dừng lại gần đó, cùng xuống xe với Thủy Vũ. Phúc Oa Nhi lách đầu nó qua cửa sổ, mở to đôi mắt tò mò nhìn đám người ồn ào, Diêu Diêu thì đứng trên cạnh xe.
Hai nhóm người đang cãi nhau hung hăng, cũng không ai chú ý tới ba người bọn họ. Thủy Vũ đứng sau đám người, liếc mắt liền thấy mẹ nàng, kích động thiếu chút nữa kêu lên thành tiếng, nhưng thấy tình hình hiện trường lại vội vàng che miệng lại.
Diệp Tiểu Thiên đứng trong đám người, cẩn thận lắng tai nghe vài lời ô uế, dần dần hiểu rõ tình huống. Hóa ra một phía cãi lộn đúng là Tiết gia, một phía khác là hàng xóm của Tiết gia. Tiết gia muốn tu sửa phòng ốc, chuẩn bị nguyên liệu, mời công tượng, bởi vì thợ thủ công vội vàng kết thúc công việc ở một nơi khác, trước đưa mấy đồ đệ tới xây dựng đơn giản, Tiết gia liền muốn xây dựng xong tường.
Những năm này Tiết gia ở kinh thành, phòng ở quê quán sớm đã rách nát, sau khi trở về từng sửa qua một lần, lần này quyết định sửa chữa lớn, không nghĩ tới hàng xóm lại có ý kiến, nói sẽ ngăn cản phong thủy nhà họ.
Thật ra chuyện sửa tường chỉ là cái cớ, mấy năm nay hai bên hàng xóm sống chung không thoải mái, đã sớm có khúc mắc, hiện giờ chỉ là mượn đề tài nói chuyện của mình mà thôi. Tiết gia rời xa quê nhà mấy chục năm, so với hàng xóm này coi như là hộ ngoại lai, hơn nữa vợ chồng Tiết thị vẫn luôn làm việc trong nhà Chủ sự Lễ bộ, cũng nhiễm văn khí, đâu sánh được thôn phụ này khóc lóc om sòm, lời nói ô uế liên mồm, trong lúc nhất thời bị mắng không ngăn nổi, liên tục bại lui.
Diệp Tiểu Thiên nghe rõ ràng, nhất thời mừng rỡ trong lòng, đây thực sự là ngủ gật có người đưa gối, cơ hội tốt nịnh nọt cha mẹ vợ không phải đang ở trước mắt sao?
Diệp Tiểu Thiên vén tay áo, hào hứng xông tới!