Cấm địa Sinh Miêu.
Diệp Tiểu Thiên nói:
– Ngưng Nhi cô nương, ngươi còn nhớ hôm đó khi ngươi lên Tam Lý Trang trên núi đã nhìn thấy gì không? Chính là một cô bé đứng trên xe.
– Nhớ. Không phải con gái ngươi sao?
Diệp Tiểu Thiên nghẹn họng. Giờ thì hắn đã nếm quả đắng vì nói dối rồi. Trừ phi sau này ngươi không gặp lại người này nữa, nếu không, nếu đã nói dối một lần, sẽ phải dùng vô số lời nói dối để nắn cho nó thành thật,
cho tới một ngày không thể nói thật nữa.
Diệp Tiểu Thiên nhắm mắt:
– Cái này… cô bé đó cũng không phải con gái ta…
Triển Ngưng Nhi cười một cái theo kiểu “quả nhiên là vậy”. Diệp Tiểu Thiên thở dài:
– Có điều…khi đó ta nói cũng không tính là nói dối, vì ta đang muốn cưới nghĩa mẫu của nó, nên nói nó là nữ nhi của ta cũng không sai.
Triển Ngưng Nhi nhíu nhíu mày:
– Nghĩa mẫu của con bé?
– Chính là nữ nhân đi cùng nó.
– Ta càng nghe càng hồ đồ. Cuối cùng chuyện gì đã xảy ra?
Diệp Tiểu Thiên nhăn nhó đau khổ:
– Việc này nói ra rất dài dòng…
Triển Ngưng Nhi ung dung cười:
– Ngươi cho rằng lần này ta vẫn rơi vào bẫy của ngươi? Nói. Dài mấy ta cũng vẫn nghe, nếu ngươi không nói cẩn thận rõ ràng ra một chút, ta sẽ giao ngươi cho bọn họ xử lý. Tuyệt đối không ra mặt can thiệp.
Dứt lời, nàng xoay người rời đi, nhẹ nhàng nói với thủ hạ mấy lời mà hắn không hiểu. Đương nhiên nàng không nói cho hắn mà nói cho những người Miêu cầm trường mâu đi theo kia, ý bảo bọn họ đi theo.
Diệp Tiểu Thiên và Hoa Vân Phi, Mao Vấn Trí đều trở thành tù binh, áp giải tù binh của mình là Hình Nhị Trụ đi theo sau Triển Ngưng Nhi không xa. Được một nhóm người Miêu áp giải, họ đi xuyên qua khu rừng rậm bao la.
Trước mặt dần xuất hiện một con đường nhỏ gập ghềnh ẩn khuất trong núi, dọc đường rẽ trái rẽ phải một hồi đột nhiên trước mắt trở nên sáng sủa, một khoảng cây vân sam cao ngất đột nhiên lại hơi thấp xuống, cây tử đằng cũng ít hơn, từng vạt nắng vàng len qua khe hở giữa các tán lá của cây vân sam chiếu xuống trên đồng cỏ xanh mướt, lấp lánh lung linh đẹp như ảo mộng.
Bọn họ đi về phía mấy cây vân sam tựa như đi vào giữa ánh nắng vàng. Cây vân sam chỉ chiếm một khoảng không hơn trăm mét vuông, ra ngoài khu vực đó lại thấy một sơn cốc rất to, bên cạnh là một hồ nước xanh ngăn ngắt, sóng nước dập dềnh.
Cuối hồ nước là một thác nước cực cao, từ rất xa cũng có thể nghe tiếng nước đổ. Nước bắn lên vách núi vàng lấp lánh dưới nắng như một bộ giáp trụ hoàn mỹ. Sóng nước mênh mông kia chính là sương mù do nước trên thác cao mấy trăm thước đổ xuống mà bắn lên, ánh nắng rực rỡ hòa với sương mù lơ lửng giữa tầng không như một dải cầu vồng bảy sắc.
Dải cầu vồng cong cong uốn giữa không trung, bên dưới, trên vách đá nổi bật một tòa cung điện rất khí thế, xa hoa, cách một mặt hồ, qua tầng sương mờ mịt cũng có thể nhìn rõ cột đá cao lớn thẳng tắp cùng với thềm đá kéo dài quanh co theo vách núi.
Cuối thềm đá là một tóa nhà hình chữ nhật cao to rất khác với phong cách kiến trúc truyền thống. Tòa nhà đá cực lớn trổ cửa và cửa sổ màu vàng son lộng lẫy kiểu cổng vòm, trên đỉnh là mấy ngọn tháp cao vút trong mây. Chính giữa là một vòm tròn.
Diệp Tiểu Thiên trợn tròn hai mắt, kinh ngạc nhìn cảnh tượng không thể tin nổi này.
Kỳ tích! Quả là kỳ tích!
Những người Miêu này sinh hoạt chẳng khác ăn lông ở lỗ là mấy, thậm chí cả thứ cho ra bộ quần áo cũng không có, lại có thể xây một tòa cung điện đồ sộ rực rỡ thế này giữa rừng sâu núi thẳm, trên vách núi cheo leo.
Có lẽ, cung điện này không phải do bọn họ xây nên, chỉ là ngẫu nhiên được bọn họ phát hiện. Nhưng… thế thì ai đã xây nên một tòa cung điện như vậy ở nơi này? Trăm ngàn năm qua, nơi này ít ai lui tới, chỉ có người Miêu sống ở đây đời đời kiếp kiếp, có ai có thể có được nhân lực vật lực khổng lồ đến mức xây nên một tòa thần điện như vậy ở đây? Đừng nói là thần tiên thời Vu Cổ trong truyền thuyết chứ?
Có điều… nhìn tòa thần điện kia, Diệp Tiểu Thiên vẫn luôn cảm thấy có nét quen thuộc, như thể hắn đã thấy công trình nào có phong cách tương tự hoặc một nét kiết trúc nào đó phảng phất, chỉ là nghĩ một lúc cũng không ra.
Hình như cảm thấy đám người Diệp Tiểu Thiên giật mình, hoặc căn bản nàng biết bất ngờ phát hiện một tòa thần điện như vậy giữa rừng sâu bọn người Diệp Tiểu Thiên nhất định sẽ giật mình, Triển Ngưng Nhi bất ngờ quay đầu lại cười ngạo nghễ:
– Đó là cung điện của Cổ Thần. Lão nhân gia Thần Thị tôn giả cũng ở đó. Ngươi không cần nghi ngờ gì, cung điện này chính là do tổ tiên người Miêu của chúng ta xây nên.
Diệp Tiểu Thiên trố mắt:
– Tổ tiên người Miêu của ngươi? Vậy… đại khái là từ khi nào?
– Ta cũng không rõ, có điều từ đời Thần thị thứ nhất đã bắt đầu xây nên tòa Thần Điện này, truyền lại cũng đã bốn mươi bảy đời, ngôi Thần Điện này cũng phải có lịch sử hơn ngàn năm rồi.
Diệp Tiểu Thiên và Hoa Vân Phi hoảng sợ liếc nhau một cái. Mao Vấn Trí hai mắt sáng rực nhìn tòa cung điện bằng đá gần như dùng cả vách núi mà xây nên này, khẳng định vô cùng chắc chắn:
– Trong đó… nhất định có kho báu!
Ban đầu Diệp Tiểu Thiên còn tưởng Triển Ngưng Nhi sẽ đưa bọn họ đến tòa Thần Điện khiến cho người ta kinh ngạc này, ai ngờ rẽ bảy lần tám lượt, bọn họ lại dừng lại trước một chái nhà tranh. Nơi này, cây cỏ tương đối thấp, một vài mái nhà tranh được xây rải rác ở đây, chính là nơi dân chúng người Miêu ở.
Mấy người Diệp Tiểu Thiên được đưa vào một gian nhà khá rộng, có vẻ như là nơi bình thường tộc nhân vẫn dùng khi họp hội, đồ dùng ở đây đều từ gỗ thô chế thành, phong cách đơn giản.
Triển Ngưng Nhi ngồi trên chiếc ghế được đục từ một thân cây rất to mà thành, hoàn toàn không cần mộng nối, thân thể hơi nghiêng đi, đầu gối đỡ khuỷu tay, nhè nhẹ sờ sờ cằm, nói với Diệp Tiểu Thiên:
– Được rồi, giờ ngươi có thể nói.
Diệp Tiểu Thiên thở dài. Lúc này không thể giấu được nữa, bèn thẳng thắn kể lại hết mọi chuyện, từ khi hắn rời khỏi kinh thành thế nào, làm sao đến Tĩnh Châu, làm thế nào đưa được Thủy Vũ và Nhạc Diêu rời đi, lưu lạc tại huyện Hồ, trời đưa đất đẩy thế nào lại trở thành Điển sử. Hắn đều kể tất cả với nàng.
Triển Ngưng Nhi nghe chuyện, khi thì cười nghiêng ngả, khi thì tập trung suy tư. Câu chuyện của Diệp Tiểu Thiên, không thể nói là không gian khổ, không thể nói là không bất ngờ, vô cùng ngoạn mục và cuốn hút.
Diệp Tiểu Thiên kể tới đoạn Điển sử giả chết thoát sanh đi vào Đồng Nhân mới thở ra thật dài, đáng thương nói:
– Có nước không? Khát khô cổ rồi!
Triển Ngưng Nhi nói vài câu với một người Miêu, người nọ bèn tháo xuống một ống trúc từ bên hông đưa cho Diệp Tiểu Thiên. Hắn rút nút uống no bụng. Triển Ngưng Nhi nói:
– Câu chuyện này của ngươi nghe thật ly kỳ. Nhưng nếu nói ngươi có thể bịa ra được hoàn hảo như vậy chỉ trong một thời gian ngắn, ta cũng không tin. Ta tin ngươi nói thật. Ngươi từ tận kinh thành xa xôi tới đây thật đúng là phải chịu nhiều đau khổ.
Diệp Tiểu Thiên thở dài, cười khổ:
– Bần tăng từ Đông thổ Đại Đường đến, muốn tới Tây Thiên cầu thân. Trên đường đi đã phải chịu qua chín chín tám mươi mốt nạn khổ, mong thành chính quả!
Triển Ngưng Nhi còn chưa đọc “Tây Du Ký”, đương nhiên không hiểu ý câu nói này của hắn. Nếu Nhạc Diêu ở đây nhất định sẽ cười phá lên thật lớn. Nàng nói:
– Ngươi đến Đồng Nhân rồi sao? Sao lại đến đây?
– Ta đang muốn nói đây. Không ngờ còn cần ngươi hỗ trợ.
Triển Ngưng Nhi nghĩ lại, mỗi lần liên quan tới hắn, lần nào mình cũng hùng hùng hổ hổ hưng sư vấn tội, cuối cùng vẫn bị hắn lợi dụng, thâm tâm hối hận không thôi, lập tức âm thầm quyết định: “Mặc kệ ngươi dùng bao nhiêu mưu mẹo, lần này tuyệt đối ta sẽ không giúp ngươi nữa”.
Diệp Tiểu Thiên kể chuyện khi hắn đến Đồng Nhân, bị Tiết phụ cản trở thế nào, lại đến nhà Tiết Thủy Vũ ra sao, sau đó lại phát hiện ra Nhạc Diêu đã bị bắt cóc. Hắn thành khẩn nói:
– Ngưng Nhi cô nương, vận mệnh của nha đầu kia đã rất vất vả rồi, quả thực rất đáng thương. Ta thấy quan hệ giữa ngươi và những người Sinh Miêu * này cũng không nông cạn, thực rất cần sự giúp đỡ của các người.
(*sr, e nhớ là chưa có đoạn nào tác giả giải thích về người Sinh Miêu thì phải, tạm thời xin hiểu là một chi / dòng / nhánh / bộ lạc trong cộng đồng người Miêu. Chữ “sinh” có nghĩa là một loại cây, có lẽ Sinh Miêu dùng để chỉ một bộ lạc người Miêu dùng lá cây làm trang phục – như chap trước có miêu tả)
Triển Ngưng Nhi nghe vậy động lòng thương hại, sảng khoái đáp:
– Được!
Nàng lại gọi một người Miêu lên nói gì đó, gã gật gật đầu, vỗ vỗ ngực nói mấy cau gì đó, rồi bước nhanh bỏ đi.
Triển Ngưng Nhi an ủi hắn:
– Ngươi yên tâm. Nơi này là địa bàn của bọn họ. Chỉ cần hai người kia không rời khỏi khu vực của bọn họ, nhất định bọn họ sẽ tìm ra.
Diệp Tiểu Thiên nói khô cả họng cũng vì những lời này, vội vàng mừng rỡ cám ơn:
– Đa tạ Ngưng Nhi cô nương!
Triển Ngưng Nhi lại ngẩn ra. Ồ? Ta vừa mới nói sẽ không giúp hắn, vì sao lại đồng ý thống khoái như vậy? Vào lúc này, bên ngoài vang lên giọng nói khoan thai của một nam nhân:
– Biểu muội, nghe nói có người xông vào đây, bị muội bắt được sao?
Vừa nói An Nam Thiên vừa thản nhiên bước lại, vừa thấy Diệp Tiểu Thiên y lập tức sững sờ:
– Ngải Điển sử, ngài… sao ngài lại đến đây?
Diệp Tiểu Thiên nhìn An Nam Thiên, sắc mặt tối dần. An Nam Thiên không vui nói:
– Ngải Điển sử, thái độ của ngài là thế nào đây? An mỗ không xứng đáng nhận được sự chào đón của ngài sao?
Diệp Tiểu Thiên cười khổ:
– An công tử hiểu lầm rồi. Tại hạ chỉ nghĩ, chỉ nghĩ phải kể lại những chuyện vừa kể cho Ngưng Nhi cô nương đã cảm thấy đau đầu.
An Nam Thiên nhìn Triển Ngưng Nhi, ngạc nhiên nói:
– Biểu muội, hắn vừa nói gì với ngươi? Sao mới nghĩ phải nói lại với ta lại thấy đau đầu?
Triển Ngưng Nhi phì cười, đứng lên nói:
– Muội không nói đâu, để hắn nói cho ca nghe.
Triển Ngưng Nhi đứng dậy đi ra ngoài, tới bên cạnh Diệp Tiểu Thiên:
– Ngươi cứ chờ ở đây, có tin rồi ta sẽ nói cho ngươi biết.
Diệp Tiểu Thiên vừa ôm nắm tay, còn chưa kịp hành lễ, chợt nghe bên ngoài có tiếng người. Người nọ nói Miêu ngữ hắn nghe không hiểu, nhưng giọng nói khiến cho người ta cảm thấy khá là sởn da gà, hắn nhìn sang, thấy sắc mặt của cả An Nam Thiên và Triển Ngưng Nhi đều lập tức sa sầm xuống.
– Cách Cách Ốc trưởng lão, hắn là bằng hữu của ta. Không phải gian tế!
Triển Ngưng Nhi trầm giọng nói với người bên ngoài, nàng dùng Hán ngữ, giọng nói đanh lại có vẻ rất không vui.
Một người thong thả từ bên ngoài thính đường bước vào. Người này khác với các chiến binh Sinh Miêu, lão mặc một bộ áo đen gần giống áo liền thân, trước ngực đeo một thứ trang sức bằng bạc hình thù dữ tợn.
Diệp Tiểu Thiên nhìn lão, trong đầu như lóe lên một tia sáng, đột nhiên hiểu ra vì sao lúc nãy mình thấy tòa Thần Điện vĩ đại kia vô cùng quen thuộc.