Bí mật.
Diệp Tiểu Thiên gật đầu với Hoa Vân Phi, không nói gì nữa, cũng chẳng buồn quan tâm tới bọn họ. Hắn quay đầu nhìn về hướng Diêu Diêu bị bắt đi, lòng tràn đầy lo lắng. Nhưng hiện giờ hắn không có cách nào đuổi theo. Bây giờ bỏ đi, Dương Tam Sấu sẽ làm thế nào?
Rõ ràng Dương Tam Sấu chỉ muốn đẩy Diêu Diêu vào chỗ chết. Nhưng vì sao y lại phải làm như vậy? Một câu “lòng ghen của phu nhân quá nặng” không thể giải thích được nguyên nhân tại sao bọn chúng đuổi giết tới tận bây giờ không ngừng không nghỉ. Không thể bỏ mặc chúng, cũng không thể liều lĩnh giết chết bọn chúng. Vậy phải hiểu rõ nguyên nhân ngọn nguồn.
Hoa Vân Phi đã hiểu ý hắn, nói:
– Diệp đại ca, huynh không cần lo lắng, để cho bọn họ đi trước cũng được, ta sẽ đuổi theo!
Nghe xong Diệp Tiểu Thiên lập tức cảm thấy dễ chịu hơn, lại cảm thấy bắp chân như bị cọ cọ, bèn cúi đầu nhìn, chẳng biết từ khi nào Phúc Oa Nhi đã tới bên cạnh, đang dụi dụi cái đầu của nó vào chân hắn, đại khái muốn giục hắn cùng mình đuổi theo Diêu Diêu.
Thâm tâm Diệp Tiểu Thiên lại càng kiên định. Có thợ săn Hoa Vân Phi vào trong rừng như cá gặp nước, lại có con chó săn béo Phúc Oa Nhi này, hai tên bắt Diêu Diêu đi kia chắc chắn sẽ không thoát được. Vậy cứ làm rõ nguyên nhân bọn Dương Tam Sấu xuất hiện ở đây trước đã.
– Dương Tam Sấu! Dương đại quản sự, vì sao ngươi phải giết Nhạc Diêu?
Y ủ rũ cúi đầu không nói một lời.
Đột nhiên Diệp Tiểu Thiên nổi tâm ác độc, nắm chặt cổ áo y đẩy y lùi lại đằng sau. Đột nhiên Dương Tam Sấu phát hiện chân mình đã chạm tới mép vách núi, cả người ngửa ra đằng sau, là nhờ Diệp Tiểu Thiên níu lấy mới không rơi xuống, hoảng sợ kêu to.
Trước kia Diệp Tiểu Thiên mang theo Thủy Vũ và Diêu Diêu bị y hành hạ đuổi giết cả đường chịu nhiều đau khổ, sớm đã hận tới tận xương.
Lúc này lại thấy y xuất hiện ở đây, thì ra y vẫn không chịu bỏ qua, vẫn một mực đuổi giết tới tận đây sao? Hắn nổi trận lôi đình, lại nghiến răng nghiến lợi hỏi lại:
– Ngươi có nói không?
Dương Tam Sấu sợ tới mất hồn mất vía, luôn miệng nói:
– Nói nói nói, ta nói!
– Nói mau!
– Là phu nhân hạ lệnh. Đều là phu nhân hạ lệnh!
– Cho dù phu nhân kia của ngươi ghen tuông tới mức nào, nhưng đối thủ của bà ta đã chết, cần gì phải không buông tha như vậy? Cho dù bà ta có coi Nhạc Diêu như cái gai trong mắt, nhưng ta đã đưa nó rời khỏi Dương phủ, vì sao còn phải đuổi giết tới tận đây? Nói!
Dương Tam Sấu mới hơi do dự, Diệp Tiểu Thiên đã hơi thả tay, y sợ hãi cuống lên kêu to:
– Ta nói, ta nói. Ta… ta nói rồi, ngươi sẽ thả ta chứ?
– Nếu ngươi trung thực, ta sẽ tha cho ngươi!
Toàn thân đang treo lơ lửng giữa trời, y ướt đẫm mồ hôi lạnh, không thể nghĩ được gì nữa, chỉ đành nói thật:
– Nhị phu nhân… thật ra nhị phu nhân là bị đại phu nhân hại chết.
Diệp Tiểu Thiên ngẩn ra một lúc mới hiểu nhị phu nhân mà gã nói là mẹ ruột của Diêu Diêu. Hắn lại hỏi:
– Vậy thì sao? Chẳng lẽ Dương phu nhân còn sợ có ngày Nhạc Diêu báo thù rửa hận?
Thấy hắn khôn khéo không thể giấu được gì, Dương Tam Sấu đành miễn cưỡng đáp:
– Đại phu nhân… khi đại phu nhân hại chết nhị phu nhân, mới biết… mới biết…
Diệp Tiểu Thiên lạnh lùng nhíu mày hỏi:
– Biết cái gì?
– Mới biết, Nhạc Diêu… không phải là con của lão gia nhà chúng ta…
Diệp Tiểu Thiên ngẩn ngơ, ngạc nhiên hỏi:
– Ngươi nói gì?
Dương Tam Sấu không thể giấu nữa, đành nói thật:
– Tình hình cụ thể Dương mỗ cũng không thể biết rõ, phu nhân cũng không nói, ta chỉ mơ hồ đoán được từ giọng nói của phu nhân. Hình như nhị phu nhân tư thông với người khác, đã làm chuyện có lỗi với lão gia. Hơn nữa, lai lịch của người kia cũng lớn, đại phu nhân cũng rất kiêng kỵ. Đáng tiếc là khi đại phu nhân biết chuyện này thì nhị phu nhân đã hấp hối không cứu được nữa. Về sau đại phu nhân lại phát hiện hình như Tiết Thủy Vũ đã phát giác ra điều gì đó trong cái chết của nhị phu nhân. Phu nhân… phu nhân lại càng sợ hơn…
Tới đây Diệp Tiểu Thiên mới hiểu. Thì ra, để an táng mẫu thân, mẹ ruột của Nhạc Diêu phải chịu gả cho Dương Lâm còn lớn hơn cha mình vài tuổi, về sau lại có tư tình với kẻ khác, Nhạc Diêu chính là cốt nhục của người đó.
Dương phu nhân ghen tuông như vậy vì Dương Lâm sủng ái mẫu thân của Nhạc Diêu. Cho nên, khi Dương Lâm bị bỏ tù không thể có hy vọng tái nhậm, bà ta đã hại chết mẫu thân của Nhạc Diêu.
Rất có thể khi lâm chung mẫu thân của Nhạc Diêu không cam lòng, đã oan ức kể lể nguyền rủa một hồi, vô ý để lộ chân tướng sự thật, để cho Dương phu nhân biết thân thế thực sự của Nhạc Diêu, mà cha của con bé lại có lai lịch lớn, bà ta sợ bị trả thù, nên vẫn luôn lo lo lắng lắng.
Vậy vì sao mẹ của Nhạc Diêu đã qua đời hơn hai năm, bà ta vẫn chưa chịu ra tay? Đợi tới khi Nhạc Diêu và Thủy Vũ rời Dương phủ mới vội vàng phái người đuổi giết? Có thể vì bà ta vẫn kiêng kỵ cha đẻ của Nhạc Diêu.
Bà ta đã dùng thủ đoạn bí ẩn hại chết mẹ ruột của Nhạc Diêu, công bố với bên ngoài là ốm mà chết. Nếu trong vòng hai năm sau Nhạc Diêu và Thủy Vũ cũng lần lượt chết, rất khó không khiến cho người ta nghi ngờ, cho nên bà ta chỉ có thể nín nhịn. Cũng có thể đây là nguyên nhân thực sự mà bà ta rao bán Thủy Vũ khi Diệp Tiểu Thiên mới đến Dương phủ.
Đầu tiên, bà ta muốn bán Thủy Vũ đi, tới khi nàng trở thành nữ nhân của Mộc đồ tể sẽ lại tìm cơ hội giết nàng, tới đó còn có thể giá họa cho Mộc đồ tể hành hạ nương tử. Còn Nhạc Diêu, chắc phải chờ qua vài năm nữa mới tìm cơ hội giết. Nhưng không ngờ Diệp Tiểu Thiên lại bất ngờ xuất hiện, tri huyện đại ca lại không biết chuyện để cho hắn đưa Thủy Vũ và Nhạc Diêu đi. Dương phu nhân càng không có cơ hội ra tay, mới vội vàng phái Dương Tam Sấu đi giải quyết vĩnh viễn hậu hoạn.
Diệp Tiểu Thiên đã hiểu tiền căn hậu quả, tiếp tục truy vấn:
– Vậy cha đẻ của Nhạc Diêu là ai?
Dương Tam Sấu nhăn nhó đau khổ:
– Cái này… ta thực sự không biết.
Ánh mắt Diệp Tiểu Thiên lạnh lẽo, hắn trầm giọng:
– Dương phu nhân chỉ là một nữ lưu yếu đuối, so tuổi tác còn lớn hơn mẹ ruột của Nhạc Diêu rất nhiều. Nếu bà ta muốn giết mẹ ruột của Nhạc Diêu cũng không dễ dàng, ngươi là tâm phúc của Dương phu nhân, nhất định trong chuyện này ngươi cũng góp không ít sức chứ?
Dương Tam Sấu cả kinh, cuống quít giải thích:
– Không không không, chuyện này không liên quan gì tới ta. Quả thực không liên quan tới ta. Ta chỉ theo lệnh phu nhân đi mua một chút thạch tín, ta… ta… Ngươi đã đồng ý chỉ cần ta nói thật sẽ thả ta đấy!
Diệp Tiểu Thiên gằn từng tiếng:
– Đúng vậy! Giờ ta sẽ tha cho ngươi!
Diệp Tiểu Thiên thả tay ra, Dương Tam Sấu kêu dài thảm thiết, hai cánh tay múa như quạt gió, nhưng đáng tiếc vẫn không thể trụ vững được thân thể, kéo theo một tiếng kêu dài thê thảm, y rơi xuống giữa mây trắng.
Hình Nhị Trụ thấy vậy sợ ngã phịch mông xuống, sợ hãi kêu lên:
– Không nên, không nên. Ta chỉ vì kiếm miếng cơm ăn…
Mao Vấn Trí nhổ cho gã một bãi nước bọt:
– Có tên cướp của giết người nào không phải vì miếng cơm ăn!
Mao Vấn Trí kéo Hình Nhị Trụ tới bên bờ vực, vừa đi vừa hưng phấn nói với Diệp Tiểu Thiên:
– Đại ca, ta cũng ném nốt tên tiểu tử hại dân hại nước nãy uống nhé, coi như nhập bọn với ngươi. Ngươi xem, ngươi giết người, ta cũng giết người, không phải quan hệ giữa hai chúng ta càng thân thiết hơn sao?
Hình Nhị Trụ sợ tới hồn phi phách tán, đột nhiên gào to lên:
– Các ngươi đừng giết ta… ta sẽ nói cho các ngươi biết một đại sự.
Mao Vấn Trí lập tức dừng bước, vội vàng hỏi:
– Ngươi có kho báu hả?
Hình Nhị Trụ mặt mày như đưa đám:
– Nếu ta có kho báu, còn phải lăn lộn thê thảm như vậy sao?
– Cái đó cũng khó nói. Nhớ ngày đó ta nhặt được một cái đầu chó bằng vàng, nặng tới mấy chục cân. Ai ôi, kết quả là từ hôm đó mỗi ngày ta đều thê thảm, thực sự vô cùng thương tâm, ai nghĩ cũng rơi lệ, vô cùng thê thảm…
Diệp Tiểu Thiên đẩy Mao Vấn Trí đang cảm khái ra, lạnh lùng nhìn Hình Nhị Trụ, hỏi:
– Ngươi có chuyện lớn gì muốn nói?
– Chuyện lớn này có quan hệ tới ngươi. Ta nói rồi, ngươi thả ta chứ?
Diệp Tiểu Thiên thẳng thắn gật đầu:
– Được!
Hình Nhị Trụ nhìn mây trắng như bông bên ngoài vách núi, khiếp vía hỏi lại:
– Không phải thả chỗ ấy chứ?
Diệp Tiểu Thiên hơi buồn cười, nghiêm mặt:
– Ít nói nhảm đi! Nếu ngươi không nói, ta sẽ lập tức thả ngươi!
– Đừng đừng đừng. Ta nói, ta nói. Nhưng ngươi phải thề sẽ thực sự thả ta, ta mới nói.
Diệp Tiểu Thiên giơ hai ngón tay lên trời, trịnh trọng thề:
– Diệp mỗ thề với trời. Nếu ngươi nói thật với ta, ta tuyệt đối sẽ không động tới ngươi. Nếu làm trái lời thề này, Thiên Lôi đánh xuống!
Hình Nhị Trụ nghe vậy mới yên tâm:
– Được, vậy ta nói.
Mao Vấn Trí “khụ” môt tiếng, vội quay sang ho khan giải thích:
– Gió lớn quá, bị sặc.
Y nghĩ thầm “Đại ca ta thực quá giảo hoạt. Ngươi không động thủ, không phải ta không động thủ. Ta buộc phải nhập bọn với ngươi đấy, nếu không, ngươi giết người rồi còn có thể yên tâm giữ ta lại sao?Chuyện này ta còn hiểu, tiểu tử này thực quá ngu đi!”
Hình Nhị Trụ kể lại chuyện bọn họ một đường theo Diệp Tiểu Thiên, tìm được nhà Thủy Vũ, khi định giết Thủy Vũ lại giết nhầm Tiết phụ đã đứng chờ từ trước. Diệp Tiểu Thiên ngây ra.
Mao Vấn Trí vui sướng hỏi lại:
– Lão gia hỏa kia chết rồi sao? Ai nha má ơi, rõ ràng các ngươi đã làm một chuyện thật tốt!
Lại quay sang thấy sắc mặt Diệp Tiểu Thiên không tốt, y vội vàng ngậm miệng.
Hoa Vân Phi nhíu mày:
– Đại ca, người này không thể giết! Nghe như gã kể, khi lâm chung Tiết phụ vẫn tưởng bọn chúng là huynh. Nếu không để kẻ này sống, chỉ sợ Tiết cô nương cũng hiểu lầm huynh.
Diệp Tiểu Thiên gật đầu nói với Mao Vấn Trí:
– Tìm một sợi dây mây trói gã lại.
– Được. Việc này là sở trường của ta. Trước kia khi ta chăn dê, con nào không nghe lời, ta liền lấy dây mây trói nó lại, bắt chúng phải nghe lời…
Mao Vấn Trí vừa vui vẻ nói vừa hào hứng đi tìm dây mây. Hình Nhị Trụ cuống lên hét lớn:
– Ngươi nói không giữ lời. Ngươi đã thề nếu ta nói sẽ bỏ qua cho ta mà.
Diệp Tiểu Thiên nghiêm trang đáp:
– Ta đã nói nhất định sẽ thực hiện! Nhưng vừa rồi ta chưa từng nói thả ngươi, đúng không?