Tùy tùng
Aly lạnh lùng nhìn Vương Thần, chỉ thấy cánh tay cầm thanh thép của hắn không ngừng run rẩy. Qua một hồi lâu, trong lòng như đã đưa ra quyết định gì, trên mặt lộ ra thần sắc kiên định…
Sắc mặt Vương Thần tái nhợt nâng lên thanh thép sắc nhọn, chuẩn bị hướng về cái cổ trắng nõn của Aly mà đâm xuống. Nàng sau khi thoát khỏi trạng thái biến thân thì thân thể nhu nhược như một thiếu nữ bình thường. Mà ngay lúc này đây, hắn đột nhiên nhìn lên tay trái của mình, trên mặt tràn đầy huyết dịch màu đỏ thẫm cùng thịt nát, đây là dấu vết sau khi hắn bóp nát trái tim của Wies xong còn lưu lại.
(Đây chính là khối vụn của trái tim… huyết dịch màu đỏ thẫm… Thoạt nhìn thật sự là quá dơ bẩn…)
Cảm giác
Trong nội tâm của Vương Thần đột nhiên dâng lên một cỗ bi thương, hắn kinh ngạc nhìn các mảnh vụn trái tim trên cánh tay trái, trong đầu nhớ lại có người từng nói qua một câu:
“Có thể vì sống sót, mà làm bẩn hai tay sao? Có thể làm bẩn hai tay, nhưng lại không thể làm bẩn trái tim…” (Dịch: Ai là fan của VHKB thì chắc biết câu nói nổi tiếng này của 2 nhân vật nào rồi nhỉ!)
(Nếu chỉ vì điểm sinh thể năng lượng mà giết chết tánh mạng của người đã cứu mình thì dù cho nàng chỉ là một con quái vật thì bản thân mình cũng có khác biệt gì đâu? Mà thôi, tạo hóa đồng hồ, chữa trị thân thể cho nàng đi…)
Ra mệnh lệnh này xong, Vương Thần xoay người, ôm lấy băng tinh linh rời đi. Ở phía sau của hắn, trên người Aly nổi lên một hồi quang mang bạch sắc, tốc độ hồi phục thương thế có thể thấy được bằng mắt thường. Nhìn Vương Thần rời đi, trong ánh mắt của nàng toát ra một loại cảm tình không hiểu…
Trở lại khu nhà đã hoàn toàn biến thành phế tích, Vương Thần đứng thật lâu, trong nội tâm tràn đầy bi thương.
(Xem ra cũng đã tới lúc phải rời khỏi nơi này rồi, đi tỉnh lị Hợp Phì trước. Tại đó có lẽ khả năng sẽ gặp được người thừa kế khác, đến lúc đó, có lẽ sẽ tìm được tình báo vì sao thế giới lại biến thành cái dạng này.)
Vương Thần quỳ trên mặt đất dập đầu ba cái, cuối cùng nhìn thoáng qua nơi chôn cất mẹ, rồi trong chớp mắt rời đi…
“Vương Băng, băng tinh linh các ngươi có cần ăn không?”
“Không cần, sử ma chỉ cần có sinh thể năng lượng là đủ rồi, một điểm sinh thể năng lượng có thể để cho ta duy trì trạng thái cả ngày, hơn nữa, đợi tại trong tạo hóa đồng hồ chắc là sẽ không tiêu hao sinh thể năng lượng.”
Băng tinh linh trong lồng ngực dùng một tay ôm cổ của Vương Thần, một bên trả lời câu hỏi của hắn, cái tay còn lại thì liên tục phóng ra băng trùy, không ngừng đem tang thi vây tới bắn chết. Tang thi bình thường đối với hai người đã hoàn toàn không tạo thành bất cứ uy hiếp gì. Mà băng tinh linh giết chết tang thi xong thì sinh thể năng lượng cũng được tính vào trên người của Vương Thần. Nhìn từng điểm từng điểm sinh thể năng lượng không ngừng gia tăng trên mặt đồng hồ khiến Vương Thần không khỏi lộ ra một nụ cười khổ.
(Băng tinh linh giết tang thi thật sự là quá dễ dàng, đã tổn thất nhiều sinh thể năng lượng như vậy, có nên hay không giết nhiều một chút tang thi? Khu vực phụ cận thành phố này có tận hai vạn con tang thi đó…)
Bất quá hiện tại chuyện trọng yếu nhất là lại đi tới siêu thị. Lúc trước, thực phẩm lấy được từ siêu thị đều đặt ở trong khu nhà sụp đổ, giờ không có đồ ăn, băng tinh linh có thể tồn tại sống sót, nhưng bản thân mình thì lại không thể. Trên thực tế, trải qua trận chiến đấu này xong thì Vương Thần cũng đã rất đói bụng.
Bên trong siêu thị Gia Nhạc Phúc vẫn giống như lúc mình rời đi, bất quá hiện tại hệ thống điện lực phụ hẳn là đã bị phá hủy. Cho nên mặc dù là ban ngày, nhưng trong siêu thị không có ánh đèn, thoạt nhìn vô cùng lờ mờ. Vương Thần đi lên lầu hai, vừa mới đi tới bên cạnh khu thực phẩm thì bỗng nhiên một cái bóng đen từ sau hàng khung vọt ra, hướng hắn phát động công kích.
Vương Thần vội vàng dùng cánh tay ngăn trước người, cảm giác được đánh lên cánh tay mình hình như là một bàn tay mềm mại, nhưng mà trong đó lại ẩn chứa kình lực vô cùng lớn. Trị số thân thể của Vương Thần hiện tại đã gấp năm lần người bình thường, cho nên cánh tay chỉ lay động một chút. Mà băng tinh linh trong lồng ngực đã nâng lên một tay, một quả băng trùy phóng ra đánh trúng cái thân ảnh này. Cánh tay Vương Thần duỗi ra phía trước, một quyền đem cái thân ảnh này đánh bay ra ngoài, một tiếng rên nhàn nhạt truyền tới.
(Thanh âm của nữ nhân?)
Vương Thần kinh nghi lui về phía sau mấy bước, nhìn thân ảnh phía trước mắt, phát hiện chính là một thiếu nữ trẻ tuổi, mặc quần jean thông thường, áo khoác màu xanh. Nàng trúng một quyền của Vương Thần xong thì quỳ trên mặt đất, chỗ ngực đang cắm một cái băng trùy, bắn ra tia máu màu đỏ nhàn nhạt ra.
“Ngươi là… Nhân loại?” Vương Thần chần chờ hỏi.
“Ách, ngươi cũng là nhân loại?” Thiếu nữ trước mắt đứng lên, Vương Thần trông thấy nàng có một đầu tóc ngắn, khuôn mặt trái xoan thanh tú, đôi mắt đen kịt.
“Ngươi vì cái gì công kích ta?””Cái này, thật sự là thực xin lỗi.” Mặt của cô gái lộ ra một tia xấu hổ, nói tiếp, “Ta còn tưởng rằng là quái vật đến, dù sao ta đã hai ngày không có chứng kiến người sống.”
Kế tiếp Vương Thần biết được thiếu nữ này tên gọi là Đổng Thanh, cũng ở tại phụ cận. Đến siêu thị là vì đồ ăn, đang thời điểm nàng tìm kiếm thì đột nhiên nghe thấy được tiếng bước chân sau hàng khung, cho nên liền núp ở phía sau công kích tới.
“Bất quá lực lượng của ngươi sao lại lớn như vậy? Còn tiểu cô nương bên cạnh ngươi nữa làm sao có thể phóng ra khối băng?”
Đổng Thanh một bên chất vấn, một bên đem áo khoác cùng áo lông bên trong cởi ra. Sau đó kéo khối băng trên áo sơ mi xuống, rồi băng bó vết thương. Vương Thần chú ý tới bộ ngực của nàng cơ hồ là bằng phẳng.
Nhìn người thiếu nữ này điềm nhiên như không có việc gì mà băng bó miệng vết thương trước ngực, trên mặt ngay một điểm thống khổ cũng đều không có, Vương Thần chỉ cảm thấy cơ trên mặt có chút run run. Hắn cơ hồ cho rằng thiếu nữ trước mắt là người thừa kế, nhưng bất quá trên cổ tay của nàng đã chỉ rõ nàng không có tạo hóa đồng hồ.
“Cái kia, ngươi không cảm giác đau à?” Vương Thần có chút tò mò hỏi, cô bé này thoạt nhìn không đến 20 tuổi, dựa theo cái tuổi này, tại thời điểm yếu ớt, ngực lại còn bị thương như vậy, sớm đã phải khóc, làm sao nàng có thể điềm nhiên như bây giờ mà xem như không có việc gì?
Nghe được câu hỏi của Vương Thần, Đổng Thanh cười một chút: “Khi còn bé luyệnvõ công thường hay bị thương, nên sớm đã thành thói quen.”
Bất quá Vương Thần khi nhìn trên trán của nàng thì phát hiện nó đang chảy mồ hôi đầm đìa bởi vì đau đớn…
Vương Thần lấy một ít đồ trên kệ ăn, vừa ăn vừa cùng Đổng Thanh nói chuyện. Trong lúc nói chuyện với nhau, Vương Thần biết được cô bé này từ nhỏ tập võ, luyện chính là gia truyền Đổng thị Bát Quái Chưởng, mà Đổng Thanh cũng theo Vương Thần tại đây biết được tình báo về người thừa kế vân…vân.
“Người thừa kế có năng lực đặc thù sao?” Mắt Đổng Thanh sáng rực lên, “Thật là khiến cho người ta hâm mộ nha! Ta cũng đã giết chết không ít tang thi, nhưng mà hoàn toàn không có phát sinh bất cứ chuyện gì, xem ra trên người của ta không có cái gì huyết mạch người thừa kế mà ngươi nói rồi.”
Vương Thần liền vội vàng hỏi: “Vậy ngươi có hay không gặp được quái vật tương đối lợi hại? Như là thực nhân ma cái gì đó?”
“Thực nhân ma là cái gì?” Đổng Thanh suy nghĩ một chút nói ra, “Ngươi nói chính là cái loại quái vật có đầu lưỡi rất dài sao? Cùng cái tên này rất hình tượng nha. Ta đã gặp một con, thật sự là quá cường đại, nếu không phải lúc ấy trong tay của ta có vũ khí, có lẽ cũng đã bị nó giết chết rồi. Bất quá ta tuy giết được nó, cũng bị đầu lưỡi của nó bắn lủng một lổ trên đùi, khiến ta suốt 2 ngày không có biện pháp đi lại này.”
Sau đó nàng đem quần jean cởi ra, Vương Thần chứng kiến trên đùi phải trắng nõn của nàng có một vết thương đã sắp ngưng kết huyết gia màu đỏ sậm.
“Ngươi cho vì cái gì trên thế giới lại đột nhiên xuất hiện những quái vật này?” Đây là nghi hoặc lớn nhất của Vương Thần.
“Ta cũng không biết.” Đổng Thanh cười khổ một cái, “Bất quá đã xuất hiện, suy nghĩ tiếp cũng không có cái tác dụng gì, chỉ cần còn có thể sống sót thì một ngày nào đó sẽ có cơ hội biết rõ ràng nguyên nhân, không phải sao?”
Nghe được lời của Đổng Thanh nói…, Vương Thần liền lâm vào trầm mặc. Tuy nữ hài tử trước mắt không có cường đại như mình, nhưng mà tâm tình của nàng so với mình thì hơn thiệt nhiều. Lúc này miệng vết thương trước ngực nàng vẫn đang rỉ máu, trong nội tâm của Vương Thần vừa động:
(Tạo hóa đồng hồ, cho nàng 100 điểm sinh thể năng lượng để tăng tốc độ hồi phục vết thương.)
“Đối phương cũng không phải là người thừa kế, tùy tùng, sử ma, cho nên không cách nào sử dụng sinh thể năng lượng.”
(Người thừa kế cùng sử ma thì ta biết rõ, nhưng bất quá tùy tùng là cái gì?)
“Người bình thường khi nguyện ý đi theo người thừa kế thì có thể tìm được thân phận tùy tùng. Mỗi người thừa kế có thể có được 5 tùy tùng. Tùy tùng có thể sử dụng được sinh thể năng lượng, đạt được tạo hóa đồng hồ, có năng lực sử dụng tạo hóa vật phẩm.”
Đem những này nói cho Đổng Thanh, nàng nhắm mắt lại nghĩ một lát, sau đó nói: “Ta nguyện ý, đã thế giới hiện tại đã tràn ngập quái vật, như vậy nếu trở thành người tùy tùng của ngươi thì tự nhiên là lựa chọn sáng suốt, như vậy so với một người bình thường thì tỷ lệ sống sót sẽ lớn hơn rất nhiều. Huống hồ ta đối với năng lực đặc thù của ngươi cũng cảm thấy rất hứng thú, có phải là trở thành người tùy tùng của ngươi xong thì về sau sẽ có thể học tập những năng lực kia không?”
Sau khi có được trả lời khẳng định thuyết phục xong, Đổng Thanh đã trở thành người tùy tùng đầu tiên của Vương Thần. Một cái tạo hóa đồng hồ hiện ra trên cổ tay của nàng, hình thức cùng Vương Thần đồng dạng, nhưng mà màu sắc thì lại bất đồng. Vương Thần chính là một cái đồng hồ màu đen, mà của nàng thì lại là một cái đồng hồ màu trắng.