Nữ nhân thật đáng sợ
Nếu đã đưa ra quyết định, Tô Lục cũng không định thay đổi, suy nghĩ một chút, cô tìm giấy bút đến, lại nhặt lên chiếc di động rơi trên mặt đất, rồi sau đó đem hai thùng đựng thức ăn và một ba lô kéo đến trước cửa. Sau khi Tô Lục vào trong nhà, ngoài hành lang lại chật ních tang thi —— thính giác và khứu giác của chúng nó vô cùng nhạy bén, cho dù cửa đối diện đóng chặt, vẫn có thể cảm nhận được sau cánh cửa đó có rất nhiều người. Cũng may chúng nó không có chỉ số thông minh, không hiểu làm cách nào để phá cửa vào, nếu không những người trong đó chỉ sợ đã sớm gặp xui xẻo.
Nhưng thứ chúng nó không có, Tô Lục lại có.
Khi cô vừa ra khỏi nhà, đám tang thi lập tức rút lui xuống cầu thang, có tang thi bởi vì thân thể cứng ngắc bước không vững vàng mà ngã xuống khỏi cầu thang. Mà đám tang thi đang từ cầu thang bò lên còn thảm hại hơn, thật vất vả mới trèo đến được, hiện tại muốn đi xuống, nhưng không biết xoay người thế nào, sau đó hoặc bị đồng bọn dẫm lên trên người, hoặc bị đồng bọn rơi xuống va phải mà cũng rơi xuống theo…
Tô Lục: “…” Hừ, dù sao bị ghét bỏ cũng không phải là cô.
Mắt thấy đám tang thi đều đã rút đi, Tô Lục đi đến cạnh cửa đối diện, cầm lấy giấy viết vài chữ, rồi sau đó nhét vào qua khe cửa. Nhiều người như vậy ở trong một gian phòng, vật tư thiếu thốn, như thế bọn họ sẽ vô cùng chú ý đến tình hình ngoài cửa, huống chi, trên giấy cô còn viết một câu —— trong một phút đồng hồ không mở cửa, ta sẽ phóng hỏa.
Suy xét đến hình tượng “thánh mẫu” đã ăn sâu vào lòng người của Diệp Huyên, có thể bọn họ sẽ không mắc bẫy này, thế là Tô Lục lại yên lặng nhấc một thùng thức ăn lên, ném qua cửa chống trộm. Thức ăn thì tất nhiên không gây thương tích gì, nhưng trong trường hợp này nó đủ để dọa người.
Quả nhiên, vài giây sau, cửa gỗ bên trong bị mở ra.
Mà Tô Lục sau khi ném thùng thức ăn vào cũng lui lại mấy bước, rời khỏi phạm vi công kích của những người này. Dựa vào ký ức của Diệp huyên, cô rất rõ ràng bọn họ sử dụng vũ khí gì, đương nhiên, vì vấn đề an toàn, cô giơ lên một tờ giấy khác, bên trên viết vài chữ lớn —— nếu các ngươi mở cửa hoặc là làm ra bất cứ loại hành vi công kích nào, ta sẽ phóng hỏa.
Đám người đứng cách một cách cửa gần như kinh ngạc nhìn chăm chú vào “Diệp Huyên”, một mặt bởi vì tính cách đột nhiên trở nên “ác liệt” của cô; mặt khác…
“Ngươi còn chưa chết?” Người phụ nữ vào cửa cuối cùng đột nhiên thét chói tai lên, lại lập tức bị người bên cạnh giận tát một cái.
“Câm miệng!” Người nọ nhỏ giọng quát, “Muốn dẫn tang thi tới sao?”
Tô Lục đã chuẩn bị sẵn tất cả để bất cứ lúc nào cũng có thể vào nhà đóng cửa, cô liếc mắt nhìn đám tang thi ở đầu cầu thang, phát hiện chúng nó nghe thấy tiếng nói quả nhiên có xu thế muốn đi lên, lại cuối cùng vẫn lựa chọn luẩn quẩn tại chỗ —— đậu phụ thối vạn tuế!
Một khi đã như vậy, cô cũng có thể thoải mái mà nói chuyện: “Các ngươi đều còn sống, sao ta phải chết?” Lời này quả thật là cay nghiệt, nhưng đồng thời cũng thực sự muốn nói —— các ngươi độc ác như thế vẫn có thể tồn tại, vì sao người tốt phải chết?
“…”
Lời vừa nói ra, một số người rơi vào im lặng.
Khi chuyện sai trái của bản thân bị lật tẩy, phản ứng của số người là áy náy, mà một số người khác lại bởi vì không thể chấp nhận chuyện này mà trở nên giận dữ. Hơn nữa thân ở trong một thế giới như vậy, rơi vào trong nước bùn càng sâu, sẽ càng chán ghét những người vĩnh viễn đứng trong ánh sáng giống Diệp Huyên. Vừa nhìn thấy cô sẽ giống như thấy được toàn bộ bằng chứng tội ác của mình, muốn hủy diệt toàn bộ mới tốt!
Ánh mắt của một số kẻ nóng rực lên, hô hấp cũng dồn dập theo.
“Ta khuyên các ngươi không nên làm liều, muốn trước khi ta phóng hỏa bắt ta sao? Đừng có nằm mơ, giống như ta viết trên giấy đó, một khi có người mở cửa hoặc là công kích, ta liền sẽ lập tức đốt lửa và hô to.” Một tay Tô Lục nắm chặt “trường thương”, một tay giơ bật lửa lên châm, vẻ mặt không hề dao động, “Ta không sợ chết, các ngươi thì sao? Có muốn dùng mạng sống đặt cược một chút hay không?”
“…”
Sau im lặng ngắn ngủi, có người vội vàng mở miệng.
“Diệp Huyên, chuyện lúc trước là chúng tôi không đúng, bây giờ chúng tôi sẽ mở cửa để cô vào, tôi thề, chuyện như vậy sau này sẽ không bao giờ xảy ra nữa!”
“Đúng vậy!”
“Đúng, mặc kệ thế nào thì mọi người cũng đã ở chung lâu như vậy, tín nhiệm cơ bản vẫn có…”
“Ta không có thời gian nghe các ngươi nói lời vô nghĩa.” Tô Lục trực tiếp cắt ngang lời nói của bọn họ, “Ta đứng ở đây, là bởi vì có kẻ cầm vòng ngọc của bà nội tặng cho ta, mời giao ra đây.” Bởi vì không có tâm tình nghe bọn họ nói bậy bạ, Tô Lục đá đá thùng thức ăn còn lại, nói: “Ta cho các ngươi thời gian năm phút suy xét, khi hết thời gian, ta sẽ lập tức phóng hỏa, hô lớn gọi tang thi tới, các ngươi chỉ có thể bị cắn chết, bị thiêu cháy hoặc là bị sặc chết.” Tuy rằng nếu thực hiện thì không có khả năng thuận lợi như vậy, Tô Lục cũng không thể làm ra hành động như vậy, nhưng dùng để đe dọa cũng không tệ, dù sao thì hiện tại bọn họ hoàn toàn không thể tìm được nước để dập lửa, “Hoặc là, các ngươi sẽ thích một phương thức văn minh hơn.” Cô tạm thời tắt bật lửa, từ trong túi vải cầm ra chiếc di động vừa tìm thấy, “Vật như thế này, trong nhà ta còn rất nhiều, đều là các ngươi để lại.”
“…”
“Dùng dây thừng treo toàn bộ ở ngoài cửa sổ thì sẽ thế nào? Trăm ngàn tang thi đến vây quanh, như vậy sẽ rất đồ sộ. Không chỉ như thế, thức ăn nước uống bên trong phòng ta cũng sẽ ném toàn bộ ra bên ngoài. Sau đó, các ngươi sẽ dần dần bị đói chết trong căn phòng đó, tư vị như vậy thật sự không dễ chịu.”
“Cô đừng quá phận!” Có kẻ chỉ trích.
“Diệp Huyên, tội gì đâu, mọi người đều quen biết nhau!” Có người khuyên giải.
“Diệp Huyên, chuyện lúc trước là chúng ta không đúng, cô không thể làm như vậy.” Có người cầu xin tha thứ.
Tô Lục chỉ mỉm cười, hoàn toàn không dao động, bởi vì cô rất rõ ràng, bọn họ đều đang nói dối.
Nhìn ánh mắt liền biết, tràn đầy sát ý, rõ ràng đến mức không hề che giấu, hoặc là… Đã mạnh mẽ đến mức hoàn toàn không thể che giấu.
“Các ngươi còn có ba phút thời gian suy xét.”
“Cô làm như vậy, chính mình cũng sẽ chết.”
Tô Lục thoải mái nở nụ cười: “Đã nói rồi, ta không sợ chết, không tin các ngươi có thể thử xem, nhiều người như vậy theo ta xuống địa ngục, cũng không quá buồn chán.”
“…”
“Nhân tiện nhắc nhở, nếu các ngươi có thể giao vòng ngọc ra, ta sẽ đặt thứ này ở cửa.” Tô Lục thu điện thoại di động lại, cầm lấy bao đựng đầy thức ăn nước uống, kéo khóa ra cho những người đó nhìn xem. Rất nhanh, cô nghe thấy tiếng nuốt nước miếng, đương nhiên, chuyện này cũng rất bình thường, dù sao bọn họ đã ở bên trong phòng gần một ngày.
Cưỡng bức và dụ dỗ, người ta thường đặt hai từ này cùng một chỗ, bởi vì chúng nó đi cùng với nhau tạo nên sát thương rất lớn.
Quả nhiên, có người tâm động.
“Cô đưa thức ăn giao ra trước!”
“Không thể.” Tô Lục lắc đầu, “Ta không tin các ngươi.”
“Chúng tôi cũng không tin cô!” Một khi đã xác định muốn “giao dịch”, những kẻ đó cũng lập tức bỏ đi lớp ngụy trang “dịu dàng”.
“Các ngươi không thể không tin.” Vẻ mặt Tô Lục không chút thay đổi nói, “Bởi vì ta không sợ chết, mà các ngươi sợ; đồng ý trao đổi, chỉ là bởi vì ta không giống các ngươi, ta còn có nhân tính.”
“…”
Diệp Huyên biết, câu nói này là thật lòng.
Dị năng “xua đuổi tang thi” từ lâu đã giúp cô đứng ở thế bất bại, nếu mục đích là giết chết đối phương, như vậy Tô Lục đã sớm ra tay, cần gì nói lời vô nghĩa. Chỉ là, cho dù đều là “quái vật”, nhưng bọn họ và tang thi cũng không giống nhau —— đó là bề ngoài không khác gì người bình thường. Tô Lục có thể coi thường, có thể đánh trả, nhưng không phải bất đắc dĩ, vẫn không muốn ra tay làm hại bọn họ.
Dù sao sớm hay muộn cô cũng phải rời khỏi nơi tận thế này, sớm hay muộn cũng phải trở về thế giới bình thường của mình, cho dù ký ức có bị làm phai nhạt, nhưng chuyện như vậy vẫn sẽ tạo ra ảnh hưởng không tốt đối với cuộc sống trong tương lai.
Còn một nguyên nhân khác chính là nếu cô không kiêng kị mà ra tay giết người [tuy rằng Tô Lục cảm thấy khả năng đó vô cùng thấp], chỉ sợ sẽ nghiêm trọng kích thích đến Diệp Huyên —— dép xỏ ngón vô cùng “không đề cử” chuyện này, bởi vì điều này sẽ kéo dài thời gian Tô Lục ở lại thế giới này.
Thế giới khác thì cô không nói đến, nhưng thế giới này… tốt nhất là rời đi càng sớm càng tốt.
Sau một lúc im lặng, đối phương nhớ lại những chuyện lúc trước Diệp Huyên làm, cắn răng gật đầu đồng ý: “Được, sẽ theo như cô nói!”
Tô Lục gật gật đầu, duỗi tay kéo ba lô trên lưng xuống, từ bên trong lấy ra một mảnh ga giường đã được xé, nắm lấy một đầu, lại ngồi xổm xuống lại dùng trường thương đưa một đầu khác đến khe hở của cửa, khi làm việc này, ánh mắt của cô vẫn chú ý đến nhất cử nhất động của đối phương, tuy rằng những kẻ đó sẽ không mạo hiểm ra tay, nhưng cẩn thận vẫn hơn.
“Dùng thứ này gói vòng ngọc lại.”
Sau vài tiếng quát mắng và tiếng tát vang lên, một nam tử ngồi xổm người xuống, vươn tay đưa ra ngoài cửa, cầm lấy một đầu dây vải gói vòng ngọc lại.
Sau đó, Tô Lục duỗi tay kéo về, sau khi mở mảnh vải ra nhìn, có một chiếc vòng ngọc màu xanh biếc nằm ở bên trong, âm thầm hỏi trong lòng: “Là cái này sao?”
“Đúng vậy.”
Tô Lục vứt bỏ mảnh vải của ga trải giường, cầm lấy một chiếc khăn tay đem nó gói kỹ lại, nhét vào trong túi.
Thấy cô làm xong hết thảy, nam tử ở đối diện có chút vội vàng nói: “Cô đã lấy được đồ, mau đưa thức ăn qua đây, nhân dịp lúc này không có tang thi…”
Hắn còn chưa nói xong, lại kinh hãi nhìn thấy, Tô Lục cầm lấy trường thương trong tay, gõ mạnh vào tay vịn cầu thang.
“Tiện nhân! Mày làm cái gì?!”
“Đề phòng mà thôi.” Tô Lục mỉm cười trả lời, “Làm sao ta dám chắc các ngươi sẽ không nhân dịp mở cửa lấy thức ăn mà quay sang tập kích ta đây?” Khi nói chuyện, cô nhanh chóng lui về cửa phòng phía sau, giơ tay ném mạnh bao thức ăn qua đến gần cửa chống trộm. Sau đó đóng sầm cửa lại.
Tô Lục cũng không phải định đổi ý, chỉ là đột nhiên nhớ ra trong đám đối phương hình như có người cầm chìa khóa nhà Diệp Huyên. Trước mặt đám người đó, cô không thể đi thẳng xuống dưới lầu, như thế chắc chắn sẽ bị phát hiện, chuyện “tang thi không cắn Diệp Huyên” phải được giữ bí mật, cho nên chỉ có thể lui về phòng trong. Vì đề phòng đám người đó muốn trả thù mà mở cửa đuổi theo, cô chỉ có thể gọi tang thi lên.
Tang thi quả nhiên bị tiếng động lớn hấp dẫn lại, lại bởi vì cửa đóng chặt ngăn cách mùi vị “Diệp Huyên”, chúng nó đi qua nơi này —— ừm, cửa bên này thật khó ngửi, so sánh mà nói, bên này thơm hơn… thơm hơn…
Đồng thời lúc này, Tô Lục bám theo sợi dây được xé từ ga trải giường trượt xuống ban công của hộ gia đình ở bên dưới, lại dùng hương vị đẩy lùi mấy con tang thi, vô cùng thuận lợi chạy trốn. Khi đi đến lầu hai, cô ngẩng đầu nhìn lầu trên, lấy từ trong túi áo ra chiếc điện thoại di động, mở loa phát nhạc, sau đó cúi người đặt nó xuống đất —— di động không có nhiều pin, cùng lắm chỉ có thể phát nhạc một hai phút, nhưng đủ để dẫn đám tang thi không có chỉ số thông minh kia xuống dưới, lại không dẫn tang thi ở bên ngoài vào.
Có thể thừa dịp này lấy được thức ăn hay không, là chuyện của bọn họ.
Bọn họ bội bạc, cô sẽ không như thế.
Bọn họ cố ý hại người khác, cô cũng sẽ không.
Nhưng cô cũng không có nghĩa vụ giúp bọn họ dẫn toàn bộ tang thi đi chỗ khác, để cho bọn họ có thể trốn thoát khỏi tòa nhà này, cùng lắm là để hành lang “khôi phục nguyên trạng” mà thôi.
Giao dịch đã hoàn thành, huống chi Diệp Huyên dường như cũng không cùng muốn “báo thù”, cho nên tất cả coi như thanh toán xong.
“Chân trời bất tận là tình yêu của ta, mênh mang dưới chân núi xanh hoa nở rộ…”*
Tô Lục: “…”
Nghe tiếng ca như vậy, cô lại cảm thấy… thứ đang sợ nhất trên thế giới này có lẽ không phải tang thi.