Nhất định là bi kịch
Tuy rằng Tô Lục cảm thấy quan niệm tình yêu của Trác Gia nhất định xảy ra vấn đề ở nơi nào đó, nhưng lại không nỡ phá vỡ tự tin của đối phương.
Tóm lại, sau lần thứ mười giết chết đối phương liên tiếp, mà vẫn hồn nhiên nói với Chiến Sĩ đang đáng thương nằm đổ ở trên đất: “Đồng bọn, nếu đồng ý với thực lực của ta, chúng ta lập thành tổ đội đi!”
Sau đó…
Nhất Kiếm Phong Tình để lại một chuỗi những câu mắng chửi kinh điển, rồi quyết đoán logout.
Còn lại trạch nữ khống chế ngự tỷ Ma Pháp Sư, sững sờ không nói gì. Chờ đến khi phản ứng lại, cô khóc: “Anh ấy mắng tôi!”
Cho dù hiện tại nhớ lại, Trác Gia vẫn cảm giác vô cùng uất ức như lúc trước: “Tại sao anh ấy có thể mắng tôi?”
Tô Lục bóp trán: “Tôi cảm giác rất bình thường mà?”
“Tôi đã chứng minh thực lực của mình như vậy, anh ấy vẫn chán ghét.”
“…” Vấn đề hoàn toàn không phải ở chỗ này được không?
Một thời gian sau, Trác Gia bởi vì ở trong nhà quá lâu mà dẫn đến đường não có vấn đề [Tô Lục kiên định cho rằng như thế] liền điều khiến nhân vật nữ Ma Pháp Sư hệ hỏa tên là “Phần Tẫn Bát Hoang”, đi theo phía sau Nhất Kiếm Phong Tình không ngừng yêu cầu tổ đội để chứng tỏ thực lực, trong khoảng thời gian đó, hắn từng gọi không ít người tới giết cô, nhưng Trác Gia dựa vào thiên phú trời sinh, phần lớn tình huống đều tìm được đường sống trong chỗ chết, phần nhỏ tình huống chết rơi mất trang bị lại tiếp tục rèn luyện đuổi kịp —— trạch nữ tiểu thư kiên quyết cho rằng đây là thử thách của đối phương, nhất định phải thật tâm đáp trả!
Trò chơi có một điểm không tốt, đó chính là cho dù ngươi chán ghét một người, có dùng trăm phương nghìn giết chết, đối phương vẫn tuyệt đối không biến mất.
Hơn nữa, trò chơi này còn rất rộng lượng với người chơi, “tử vong không xuống cấp”! Cùng lắm chỉ tiêu hao độ bền của trang bị, có điều sửa chữa cũng không tốn bao nhiêu tiền.
Tô Lục có thể suy ra được, Nhất Kiếm Phong Tình kia quả thực muốn phát điên.
“Đúng thế.” Có người đột nhiên trả lời cô.
“Anh xuất hiện làm cái gì?”
“Nói chuyện phiếm thôi.” Dép xỏ ngón ha ha nở nụ cười, hỏi: “Em gái, có muốn dùng thị giác của Thượng Đế để quan sát quá trình phát triển của câu chuyện hay không? Rất thú vị nha, nhất là có thể thấu hiểu được suy nghĩ của đối phương.”
“…” Tên gia hỏa này không phải đang sung sướng khi người gặp họa đấy chứ? Có điều… Quả thật cô rất hiếu kì, hơn nữa, Tô Lục cũng không quá tin tưởng cách nói của em gái Trác Gia, tin tức đến từ trí nhớ của trạch nữ lúc nào cũng thêm vài chỗ bớt vài chỗ mới có thể miễn cưỡng tin được. Vì thế cũng sảng khoái đáp ứng, “Thử xem.”
“Vâng, đại vương!”
Vì thế, một đoạn tư duy có hơi lung tung cứ như vậy tiến vào trong đầu Tô Lục, nội dung rất nhiều, lại trực quan nhất thể hiện toàn bộ chân tướng ——
Là người bị “truy” [không rõ là theo đuổi hay truy đuổi], Nhất Kiếm Phong Tình vô cùng khổ sở. Chuyện thống khổ nhất trên thế giới là gì? Chính là gặp phải kẻ thần kinh! Chuyện thống khổ nhất là gì? Là gặp phải kẻ thần kinh không thể thoát khỏi! Chuyện thống khổ nhất là gì? Là gặp phải kẻ thần kinh không thể thoát khỏi lại hoàn toàn không thể đánh lại!
Kẻ thần kinh kia lần đầu tiên gặp đã yêu cầu PK, giết hắn hơn mười lần không tính, còn muốn tổ đội với hắn!
Đây là muốn quậy phá đến mức nào?!
Nếu không phải hiện tại chỉ có một server, hắn đã sớm đổi khu.
Nếu không phải còn rất hứng thú với trò chơi này, hắn đã sớm bỏ.
Rốt cục một ngày nào đó, dưới tình huống tất cả bằng hữu đều lười quan tâm đến hắn, Nhất Kiếm Phong Tình ôm tâm trạng không mấy tốt đẹp tổ đội với Phần Tẫn Bát Hoang, để xem tên gia hỏa này còn muốn thế nào.
Kết quả…
【Đội ngũ】 Phần Tẫn Bát Hoang: Đồng bọn, ngươi rốt cục cũng thừa nhận ta? Thật là cao hứng!
【Đội ngũ】 Nhất Kiếm Phong Tình: …
【Đội ngũ】 Phần Tẫn Bát Hoang: Tiếp theo chúng ta làm gì? Đi giết quái? Đi chiếm phó bản? Hay là PK tổ đội?
【Đội ngũ】 Nhất Kiếm Phong Tình:… Ngươi rốt cuộc là vì sao phải PK với ta?
【Đội ngũ】 Phần Tẫn Bát Hoang: Vì muốn tổ đội với ngươi.
Nghe đối phương trả lời, Nhất Kiếm Phong Tình phun ra một búng máu, hắn khó khăn vươn tay xoa xoa vũ khí của mình —— Cứu mạng! Nơi này thật sự có kẻ thần kinh!
Cho nên mới nói, nếu sớm biết rằng đối phương thật sự chỉ muốn tổ đội, rốt cuộc vì sao hắn phải dây dưa với kẻ này lâu như vậy? Mỗi ngày bị đánh đến phát điên sẽ vui sao?!
Nói tóm lại, hai người cứ như vậy “biến chiến tranh thành tơ lụa”, trở thành đồng bọn, tuy rằng trong đó một phía rõ ràng là bị ép. Rồi sau đó, rất nhiều người đều vô cùng kinh ngạc. Nguyên nhân không gì khác, bởi vì hai người bọn họ đã sớm trở nên như hình với bóng. Dường như mỗi ngày, trên kênh thế giới đều xuất hiện đoạn đối thoại như vậy ——
【Thế giới】 Con chó bị ném dưới sông: Phần tỷ lại tại truy đuổi Tiểu Kiếm Kiếm! Mọi người mau mau đến xem!
【Thế giới】 Tổ năm người hủy diệt thế giới: Ở đâu? Cầu tọa độ! Cầu tọa độ!
【Thế giới】 Mỉm cười phun ra một búng máu: Tọa độ 134, 468! Ta đã chuẩn bị tốt máy ảnh!
【Thế giới】 Tổ năm người hủy diệt thế giới: Ô, lập tức đến!
【Thế giới】 Yên lặng đi ngang qua: Người mới đi ngang qua, cầu bát quái.
【Thế giới】 Quốc vương trà xanh: Trên diễn đàn có thiếp mời, tên gọi “Phần tỷ cùng Tiểu Kiếm Kiếm – yêu hận tình thù”, chính mình tự đi xem.
【Thế giới】 Yên lặng đi ngang qua: Cám ơn trà xanh, ta lập tức đi!
【Thế giới】 Ngươi chạy ta truy: Ta cũng đi xem!
Mọi người đều rất kỳ quái, rốt cuộc là thù hận như thế nào khiến Phần tỷ mỗi ngày đều kiên trì không ngừng đuổi giết Tiểu Kiếm Kiếm? Hơn nữa có thể thấy được, cái gọi là “Yêu hận tình thù” chỉ có chữ thứ hai và chữ thứ tư là thật, còn lại chỉ do hư cấu. Hiện nay, hai gã đó lại thật sự “làm lành”?!
Đây không phải cường – thủ – hào – đoạt bản hiện thực còn có thể là cái gì?
Đây không phải ngược – luyến – tình – thâm bản hiện thực còn có thể là cái gì?
Đây… nhất định là tình yêu đích thực!
【Thế giới】 Cẩu Thần: Ta tin vào tình yêu!
【Thế giới】 Cẩu Cẩu: Ta cũng tin vào tình yêu! +1. P/S: Ta và lầu trên là hai người.
【Thế giới】 Sau đó, không có sau đó: Ta cũng tin vào tình yêu! +2
【Thế giới】 Phong Linh đang đang: Ta cũng tin vào tình yêu! +3
…
Nói tóm lại, giống như hát một ca khúc —— chỉ cần mỗi người đều yêu một chút, thế giới ngày mai sẽ trở nên tốt đẹp…
Theo thời gian trôi qua, Nhất Kiếm Phong Tình dần dần cảm thấy Phần Tẫn Bát Hoang thật ra cũng không phải người xấu, chỉ là hơi ngốc một chút, nhưng kỹ thuật lại rất tốt, hơn nữa còn rất biết “nghe lời”, mỗi lần bảo “hắn” làm gì “hắn” đều gắng làm hết sức, chưa bao giờ thoái thác, khiến hắn có cảm giác vui sướng như được làm lão đại.
Khụ khụ khụ, có tiểu đệ như thế này thật ra cũng không tệ.
Cái gọi là “trong tay có tiểu đệ, ta có thiên hạ”, vì thế Nhất Kiếm Phong Tình bước lên con đường “Chinh phục thế giới”… tất nhiên là không có khả năng, có điều, ngược lại kiến tạo một bang phái.
Ngày bang phái được thành lập, rất nhiều người yêu thích hưởng ứng. Kết quả cũng không khiến người ta thất vọng, “Cuồng Khuyển” nhanh chóng được biết đến, mà Bang chủ đại nhân vừa đẩy đã ngã cũng đã tiến vào là phong phạm anh hào [đó là tự trọng của Nhất Kiếm Phong Tình].
Mọi người đều cảm thấy rất vừa lòng.
Nhưng tất cả mọi người không chú ý, một hiểu lầm nho nhỏ bất tri bất giác xuất hiện.
Trong cảm nhận của Nhất Kiếm Phong Tình, hắn hoàn toàn không coi Trác Gia là nữ nhi, ngay cả nghĩ cũng chưa từng, bởi vì điều này cũng quá tổn thương tự tôn nam nhân của hắn!
Trong cảm nhận của những người ngoài, tuy rằng gọi Phần Tẫn Bát Hoang là Phần tỷ, nhưng kẻ có thể khốc duệ như vậy, kỹ thuật tốt như vậy, cứng rắn bằng vũ lực đem Tiểu Kiếm Kiếm áp bức vào “khuôn khổ” như vậy, chắc chắn là nam nhân!
Nói ngắn gọn, ai cũng chưa từng coi Trác Gia là nữ nhi! Mọi người đều cho rằng hắn chỉ là một nữ Ma Pháp Sư dưới vỏ ngoài “Nhân yêu”[1]!
[1] Nhân yêu: Ý chỉ con trai chơi nhân vật nữ trong game.
Nhưng!
Đứa ngốc Trác Gia này hoàn toàn không phát hiện ra điều đó!
Thỉnh thoảng có người gọi là Phần ca cô còn tưởng rằng người ta đang khen mình lợi hại, cho nên cũng vui vẻ nhận cách gọi này. Hơn nữa, càng quan trọng hơn cái gọi là “Trạch”, chính là trên mạng và ngoài đời là hai loại người hoàn toàn khác nhau, đừng nhìn trong trò chơi thoạt nhìn là “Đại ca” một bang phái, nhưng khi đối mặt nói chuyện với người khác, có lẽ cô sẽ lập tức đỏ mặt ôm đầu.
Tật xấu bỏ không được này dẫn đến cô hoàn toàn không trao đổi số điện thoại di động với những người khác, hơn nữa tuy rằng cũng vào trong phòng chat voice, nhưng luôn lấy lý do microphone có vấn đề nên chỉ nghe không nói. Dù sao chỉ huy mọi người không phải cô mà là Nhất Kiếm Phong Tình, cô chỉ cần đứng sau lưng hắn là tốt rồi. Mà những người còn lại… cũng không biết là trong não có gì, đối với chuyện “Phần tỷ không mở miệng nói chuyện” đã sớm ngầm hiểu, đại khái là —— Phần tỷ, thật ra mọi người đều biết ngươi là nam, tiếp tục ngụy trang cũng đâu có ý nghĩa gì? À, có lẽ còn Tiểu Kiếm Kiếm vẫn chưa biết đi? [Nhất Kiếm Phong Tình: Ta đã sớm nhìn ra, được chưa?! Đừng xem thường chỉ số thông minh của ta như vậy chứ! Còn nữa, đừng gọi ta là Tiểu Kiếm Kiếm, gọi ta là Bang chủ đại nhân!)
Nói tóm lại, đây chính là khởi nguồn của bi kịch.
Bất tri bất giác, người gia nhập bang càng ngày càng đông, bang hội cũng càng lúc càng lớn mạnh, em gái cũng càng ngày càng nhiều.
Đang tìm hiểu, Tô Lục đột nhiên nghe được tiếng khóc lớn của người nào đó ——
“Sao anh ấy có thể thích người khác được cơ chứ!”
Tô Lục: “…” Thích người khác thật sự là một rất dễ hiểu đi? Nam nhân bình thường có ai sẽ nghĩ đến chuyện “làm gay”? Cũng không phải tiểu thuyết.
Có điều, em gái sắp sửa “kết hôn” với Nhất Kiếm Phong Tình, Trác Gia cũng quen biết.
Bởi vì “Long Chi kiếm” vừa mới được đưa ra thị trường, trước mắt số người trong một tổ đội nhiều nhất chỉ có bốn, thân là Bang chủ và Phó bang chủ không thể bỏ lại những người khác mà đi lẻ, cho nên trong lúc vô tình, bọn họ có kéo theo một mục sư và một cung thủ.
Bốn chức nghiệp lớn hợp thành một đội ngũ, thật sự là sự phối hợp tốt nhất.
Mục sư và cung thủ đều là nữ —— chọn nhân vật cũng thế, giọng nói cũng thế.
Mục sư tên là Mang Băng, cung tiễn tên là Băng Môi.
Tên của hai người thoạt nhìn rất giống nhau, nhưng thật ra hai người hoàn toàn không quen biết. Người đầu tiên gia nhập đội ngũ là Mang Băng, một ngày nào đó đột nhiên xuất hiện trước mặt Trác Gia và Tiểu Kiếm Kiếm xin tổ đội, không thể không kể đến, nếu nói Ma Pháp Sư là ngự tỷ hấp dẫn ánh mắt của mọi người, như vậy mục sư muội muội chính là lấy sự tinh khiết làm điểm nhất, quần áo trắng toát một màu tản ra ánh sáng thánh khiết, nhìn đến lòng người cũng trắng.
Trác Gia không phản đối gì, dù sao Nhất Kiếm Phong Tình đã lập tức đồng.
Mà Băng Môi lại là một lần Trác Gia giết quái vô tình nhặt được, cô thấy em gái kia bị quái đánh đáng thương, vừa lúc cũng không có việc gì làm, cho nên vươn viện trợ. Em gái cung thủ lấy phong cách đáng yêu, mặc một chiếc váy ngắn màu xanh lục, giống như con nai nhỏ nhảy nhót đến nhảy nhót đi bên người, những hoa lá trên quần áo cũng theo động tác mà hơi hơi rung động.
Vì thế, tổ bốn người cứ như vậy mà sinh ra.
“Vì sao anh ấy muốn kết hôn với tiểu Băng?!”
Tô Lục: “…” Được rồi, chỉ riêng điểm ấy mà nói, Trác Gia thật sự có thể nói là dẫn sói vào nhà…