Mảnh tuyết thứ năm (2)
“Tông Hi, sao anh lại đến Duyên Bình với em?”
Hồi lâu sau, cả gian phòng trở nên im ắng đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau, ngoài cửa sổ hoàng hôn mỏng manh đã tắt ngóm, ánh trăng sáng ngời như tơ lụa rọi vào trong phòng, mặt đấy đầy ánh sáng chiếu rọi khuôn mặt của họ.
Cô hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt càng sáng ngời làm nổi bật lên quanh mình vô cùng xám xịt.
“Rốt cuộc em nghĩ tôi như thế nào vậy, chẳng lẽ trong lòng em tôi chẳng có chút nào là người em muốn sao?” l,q.đ Trong lời nói của anh mang theo tức giận mơ hồ, Tô Cảnh Cảnh nhìn khuôn mặt dần đanh lại của anh, sau đó quay đi không nhìn anh nữa.
Trong lòng anh tức giận, nhìn cô không dánh nhìn thẳng vào mắt mình thì mày nhăn nhó cả lại. Trong lòng lão đại không thoải mái, nhưng dáng vẻ khó gần này của cô là đang tức giận. Anh muốn vươn tay sờ mặt cô nhưng cô lại quay mặt anh, anh đành phải bình tĩnh đứng im tại chỗ, không hé răng nửa chữ.
Tô Cảnh Cảnh thấy Đồng Hiên Tuấn cũng không nói gì, trong lòng hơi khổ sở, chỉ cảm thấy cuối cùng anh cũng không phải cam tâm tình nguyện theo cô bầu bạn, đành im lặng thở dài.
Một bà vú mang mì tới, Đồng Hiên Tuấn liếc mắt nhìn, chỉ có canh suông và ít rau ở bên trên, thực sự anh chả thích tí nào. l]q[đ Bới vì đang là tang kỳ của Thịnh Thế Huy, người trong phủ đều làm theo quy định cũ của Thịnh gia, trong vòng trăm ngày đều ăn chay.
Đồng Hiên Tuấn biết quy củ kia của Thịnh gia, đang ở trước mặt bà vú đưa cơm nên cũng không tiện nói gì.
Tô Cảnh Cảnh nhìn bát mì thanh đạm cũng không thấy có khẩu vị, vốn mệt mỏi một ngày nên đã đói lả. Cô cầm đũa lên bới hai ba cái rồi gắp một miếng nhỏ ăn, cảm thấy trong miệng nhạt nhẽo như ăn cơm trắng.
Chờ bà vú lui ra, Đồng Hiên Tuấn nhìn Tô Cảnh Cảnh một cái, cô cũng nhìn lại anh. l|q=đ Đồng Hiên Tuấn lại nhìn bát mì, cười khổ: “Nghe nói cua càng tím* của Ích Phong Lâu ở Duyên Bình là món ngon vô cùng, đáng tiếc luôn chỉ nghe tiếng chứ chưa được thưởng thức, thật là đáng tiếc.”
Trong lòng Tô Cảnh Cảnh vốn vẫn tức anh, nhưng nghĩ đi ngẫm lại thì thấy chả có gì đáng để tức giận cả. Với thân phận và địa vị như vậy của anh thì không thể không ăn ngon mặc đẹp được, nếu bản thân cô cũng ở thân phận địa vị như vậy, chắc cũng sẽ làm ra mấy chuyện như thế.
Cô tri thư đạt lễ từ tấm bé, rất nhiều chuỵen cũng hiểu được. Nghĩ vậy, cô khẽ mỉm cười với Đồng Hiên Tuấn: “Chỉ sợ sẽ phá vỡ quy củ, nghe mẹ em nói lập ra quy củ này thực ra là để ràng buộc những hậu bối chỉ biết hưởng lạc.”
Đồng Hiên Tuấn cười tủm tỉm: “Sợ là làm vậy chả có hiệu quả gì, nếu những hậu bối kia chỉ biết hưởng lạc thì cho dù có quy củ cũng sẽ phá vỡ thôi, chi bằng không lập còn tốt hơn!”
“Nếu anh thực sự muốn ăn đến thế thì cũng được thôi, dù sao chúng ta cũng không thực sự là người Thịnh gia!”
Đồng Hiên Tuấn nghe cô nói vậy thì cười tủm tỉm, chợt anh kéo tay co rồi đi ra ngoài. Tô Cảnh Cảnh chưa kịp lấy lại tinh thần đã bị anh kéo đi như vậy liền lảo đảo một cái, cả người bước nhanh về phía trước mấy bước. Anh tay mắt lanh lẹ cầm cổ tay cổ, tay hơi dùng lực một chít liền ôm chặt cô trong ngực mình.
“Anh làm gì vậy?” Tô Cảnh Cảnh ngạc nhiên, nửa người cô đã ở ngoài cửa.
Đồng Hiên Tuấn nắm cổ tay cô thật chặt: “Dắt em đi ăn cua.”
Tô Cảnh Cảnh nói: “Anh cứ làm càn thôi, lúc này là lúc nào rồi, ở đâu còn cua chứ?”
Đồng Hiên Tuấn ôm cô đi về phía cửa sau, lúc đầu Tô Cảnh Cảnh còn giùng giằng, nhưng anh ôm quá chặt, cô tự biết sức lực hai người cách xa nhau đành mặc kệ, nói: “Đừng nói giờ anh muốn đến Ích Phong Lâu thật nhé?”
Đồng Hiên Tuấn cười hớn hở, không trả lời cô. Co cũng biết tính cách anh luôn tuỳ tiện nhưng đã muộn thế này mà còn bằng mọi giá phải kéo cô ra ngoài ăn cua, chuyện này cũng thật là…
Cô lắc đầu một cái, mặc kệ anh đi.
Cửa sau của Thịnh gia, Tô Cảnh Cảnh tự nhiên quen đường quen nẻo, nhưng không ngờ là Đồng Hiên Tuấn lại hiểu rất rõ thời gian vệ binh Thịnh gia tuần tra.
Rời khỏi Thịnh gia, Tô Cảnh Cảnh không khỏi khen anh một câu, anh chỉ cười không đáp.
Lúc này ánh trăng rất sáng, phủ đầy con đường nhỏ lát đá xanh, lóng lánh rực rỡ tựa ngân hà trên chín tầng trời cao. Từ xa vẳng văng tiếng bước chân ngắt quãng, trong đêm thu gió mát cắt qua không khí, vang lên vù vù.
Anh nắm tay co thật chặt, không buông lỏng tí nào. Cô đi theo anh, đi thật chậm rãi. Tất cả như trở lại thuở ban đàu, lúc đó họ chẳng nghĩ về ai, ràng buộc nhau cả đời.
Cô cúi đầu, im lặng thở dài.
Dường như sự đời là thế, lặp lại hết lần này tới lần khác nhưng mỗi một lần đều không giống nhua.
“Lúc đó em nghĩ gì vậy?” Bất chợt Đồng Hiên Tuấn hỏi một câu.
“Gì cơ?” Cô ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn anh, anh không nhìn lại cô, chỉ hơi cong khoé môi, nhưng không phải cười. Anh luôn có vẻ mặt bình tĩnh như vậy làm người khác không đoán được suy nghĩ thực sự của anh. Anh chính là người luôn tự bảo vệ mình.
Cô cười nhợt nhạt, ở với anh lâu ngày, cô như đã quen với biểu tình kín như bưng kia của anh. Cô hỏi lại: “Vậy anh đang nghĩ gì thế?”
Anh cũng đoán cô sẽ hỏi vậy, bèn đưa tay kéo cô vào trong ngực, cô nhô đầu ra khỏi ngực anh, vừa cười vừa hỏi: “Lúc đấy anh có nghĩ sao lại có một cô bé ngốc đến mức đi theo người không quen không?”
Anh búng mũi cô, hùa theo lời cô: “Ừ đúng vậy, tôi đang nghĩ làm sao mới có thể bán cô bé này đi.”
Cô bĩu môi nhưng khuôn mặt vẫn vương ý cười, biết anh chỉ nói giỡn, thế là cô cọ vào ngực anh như con mèo nhỏ khả ái.
Anh hơi sững sờ bởi chưa từng thấy vẻ mặt và động tác đáng yêu như này của cô, cô dùng đầu mình đụng vào ngực anh, cười hì hì: “Đồ ngốc.”
“Hử?” Đồng Hiên Tuấn không ngờ cô lại gọi anh như vậy, cách gọi thân mật như này anh chưa từng nghe qua, trong lòng anh ấm áp, càng ôm cô chặt hơn nữa.
Động tác này của anh làm cô giật mình, anh ôm thật chặt, tròng mắt đen nhánh rực rỡ như những vì tinh tú, giọng anh trầm thấp gọi cô: “Cảnh Cảnh, Cảnh Cảnh.”
Cô rung động.
Người đàn ông có vòng ôm ấm áp này, trong đêm khuya tại đầu đường không một bóng người, dùng giọng nói trầm thấp động lòng người gọi tên cô, trong giọng nói kia tựa như mang theo tình yêu không ngừng nghỉ. Ngay tại khoảnh khắc này cô hoàn toàn chìm đắm. Quan tâm Giang Nam, đất Bắc gì đó của anh, quan tâm quân Diên, quân Nghiêu gì đó của anh, cô chỉ biết cô yêu anh, chỉ vậy thôi.
Bóng đêm thâm trầm, hai bên đường là những cột đèn đường tinh xảo, từng ánh đèn rọi xuống nền đá xanh làm người ta có cảm giác trịnh trọng, tựa như thảm đỏ trong hôn lễ phương Tây.