Mảnh tuyết thứ mười lăm (2)
Xe nhanh chóng được chuẩn bị xong, Tô Cảnh Cảnh bảo thím Lương ở lại, thím Lương chưa từng thấy Tô Cảnh Cảnh cường thế như vậy nên nhất thời không dám cãi lại.
Tô Cảnh Cảnh vội vã chạy tới Đồng gia, tên hầu nam đang định dẫn đường thì Tô Cảnh Cảnh rành rẽ đến chỗ ở của Lương Thanh Nguyệt. Tên hầu nam và Ngâm Thúy vội vã theo sát.
Ngâm Thúy đuổi theo vất vả, ở phía sau hét theo: “Tiểu thư, cô chờ em một chút, chờ em nữa…”
Tên hầu nam cũng lật đật theo, ngược lại trên mặt cười nói: “Nhất định tam thiếu phu nhân đã nghe nói đêm qua…”
“Đêm qua?”
Ngâm Thúy vô cùng ngạc nhiên, đêm qua co ngủ như heo chết, dù bên ngoài có sấm rền trời mưa cô cũng không biết.
“Đêm qua làm sao?” Ngâm Thúy liên tục hỏi tới.
Vẻ mặt tên hầu nam tiều tụy, chắc là cả đêm không ngủ nên lúc này uể oải nói: “Trong thành chính biến, không biết sao hơn nửa đêm quân đội xông vào. Sáng sớm nay sau khi nghe ngóng mới biết là Đại thiếu gây chính biến, Tam thiếu theo lệnh Đại Tổng thống tới trấn áp. Hai anh em…”
Tin tức Đồng Hiên Lân chết, Đồng Hiên Tuấn vẫn giấu không truyền ra ngoài nên người trong thành chỉ biết đêm qua Đại thiếu phản biến, Tam thiếu theo lệnh trấn áp.
Ngâm Thúy không biết được mức độ nghiêm trọng của chuyện này, chỉ vọi vã đuổi theo Tô Cảnh Cảnh, Tô Cảnh Cảnh đang bước vội, thấy Ngâm Thúy theo tới liền thuận miệng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Ngâm Thúy tất nhiên thật thà báo cáo, không dám giấu diếm câu nào.
Sau khi nghe xong trong lòng Tô Cảnh Cảnh càng thêm nóng nảy, bước chân cũng nhanh hơn, cô không để ý liền bị một cành cây vướng chân. May mà Ngâm Thúy ở bên, thấy cô không đứng vững liền vươn tay ra đỡ.
Ngâm Thúy vừa đỡ mới phát hiện tay Tô Cảnh Cảnh lạnh như băng, Ngâm Thúy sợ hãi vội hỏi: “Tiểu thư làm sao vậy, Tam thiếu và Đại Tổng thống cũng không có chuyện gì…”
Tô Cảnh Cảnh liếc cô một cái, ánh mắt kia không có thần thái ngày thường làm Ngâm Thúy càng sợ, cô nào hiểu được Tô Cảnh Cảnh đang lo lắng chuyện gì.
Tô Cảnh Cảnh lắc đầu, bước nhanh hơn về phía chỗ ở của Lương Thanh Nguyệt.
Từ ngày đầu tiên gặp gỡ Lương Thanh Nguyệt cô liền hiểu được đây là một người phụ nữ đáng thương, cả đời chỉ am hiểu làm một phụ nữ kiểu cũ giúp chồng dạy con, bị ấm ức cũng không dám cãi cọ, nếu chồng mình đối với mình hơi tốt một tí là cô đã hài lòng.
Lương Thanh Nguyệt im lặng ngồi trước cửa sổ như đang đợi người, dáng người linh lung được bọc trong dải lụa màu đen thêu gân lá hải đường. Ánh dương nhàn nhạt rọi vào làm gương mặt cô trắng muốt như ngọc song càng nổi bật lên nỗi cô tịch lẻ loi.
Tô Cảnh Cảnh cố ý giảm nhẹ tiếng bước chân, Lương Thanh Nguyệt lại như đã biết, nói một câu thật nhỏ: “Anh về rồi?”
Tô Cảnh Cảnh không biết nên trả lời như nào, đành im lặng.
Lương Thanh Nguyệt không nghe thấy âm thanh, thế này mới xoay người lại, thấy là Tô Cảnh Cảnh thì đáy mắt có sự kinh hãi lướt qua, cô cười nói: “Sao em dâu lại tới đây?”
Vẻ mặt Tô Cảnh Cảnh nặng nề, Lương Thanh Nguyệt dĩ nhiên biết cô có chuyện mới đến, còn e là đại sự nên nụ cười trên mặt không giãn ra nổi, chỉ chạm đến khóe môi.
Tô Cảnh Cảnh im lặng chăm chú nhìn cô không biết nên cất lời như nào. Bất luận nói như nào Đồng Hiên Lân cũng là anh cả của anh, Lương Thanh Nguyệt dẫu nói thế nào cũng là chị dâu anh. Cô vốn không phải người lòng dạ độc ác thì sao có thể nhìn Lương Thanh Nguyệt cô tội chết oan?
“Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?” Lương Thanh Nguyệt thấy Tô Cảnh Cảnh mãi không nói gì thì trong lòng cũng luống cuống.
Tô Cảnh Cảnh chau mày suy nghĩ. Thật ra thì trên đường tới đây cô cũng đã nghĩ, lúc này lại cẩn thận suy nghĩ, cuối cùng hạ quyết tâm nói: “Chị dâu mau mang Tranh Nhi đi đi, sợ thành Cù An bây giờ không nấn ná được.”
Lương Thanh Nguyệt càng thêm hoảng loạn, biết Tô Cảnh Cảnh không phải vô duyên vô cớ bảo mình đi, chỉ sợ thật sự xảy ra chuyện gì rồi.
“Nhưng Sùng Quang anh ấy…”
“Anh cả…” Tô Cảnh Cảnh chần chờ, rôi lại nghĩ nhiều lời cũng vô ích, bèn nói: “Anh cả không về được. Dù chị dâu không đi nhưng cần bảo vệ Tranh Nhi.”
Lúc trước Lương Thanh Nguyệt có sinh một đứa con, là đứa bé thuộc thế hệ cháu của Đồng gia, Đồng Tử Sâm tại núi Khê xa xôi vô cùng phấn khích, đặt tên cho cháu trai trưởng là Đồng Đình Tranh.
Lương Thanh Nguyệt nghe Tô Cảnh Cảnh nói vậy liền mộng mị, chỉ ngơ ngác nói: “Sao có thể, sao có thể chứ, khuya hôm trước anh ấy còn ở đây…” Nói đoạn cô chỉ vào khoảng đất trước giường: “Ở đây chơi đùa, nói chuyện với Tranh Nhi…”
“Anh ấy nói sẽ không bỏ chị lại… Anh ấy nói trước đây là anh ấy không tốt, không nên để chị ở nhà một mình, anh ấy nói sau này sẽ không vậy nữa, sẽ đối với chị thật tốt… Anh ấy còn nói… Anh ấy còn nói đại trượng phu đầu đội trời chân đạp đất, há có thể nuốt lời…”
Tô Cảnh Cảnh chỉ thấy lòng đâu âm ỉ, nhưng cũng biết mức độ nặng nhẹ của sự việc, bây giờ không phải lúc Lương Thanh Nguyệt nhớ lại kỉ niệm.
“Chị dâu, Tranh Nhi là cốt nhục duy nhất của anh cả, chị không muốn vì vậy mà anh ấy mất đi đứa bé chứ.”
Quả nhiên lời của Tô Cảnh Cảnh liền một phát đâm trúng chỗ đau của Lương Thanh Nguyệt, Lương Thanh Nguyệt ngẩng mặt lên, ánh mắt vừa rồi còn tan rã dần lấy lại kiên định.
“Tranh Nhi nhất định sẽ không xảy ra chuyện.” Dứt lời cô bước nhanh ra khỏi phòng.
Tô Cảnh Cảnh vội vàng đi theo ra ngoài.
Ngâm Thúy cái gì cũng không rành theo sau Tô Cảnh Cảnh, không thể làm gì khác đành lén hỏi Tô Cảnh Cảnh: “Tiểu thư, bây giờ cô đến đây, Tam thiếu biết rồi có thể…”
Tô Cảnh Cảnh không trả lời cô. Nếu Đồng Hiên Tuấn biết e sẽ không làm như cô. Nhổ cỏ tận gốc, anh là người như vậy nhất định rõ ràng, sao anh có thể bỏ qua cho mẹ con Lương Thanh Nguyệt chứ.
Nhưng cô không thể để anh nhổ cỏ tận gốc, không riêng vì mẹ con Lương Thanh Nguyệt mà hơn thế cô càng lo lắng cho anh. Nếu anh giết mẹ con họ, dư luận sẽ nói thế nào đây, quân phiệt* các nơi sẽ làm gì?
*Quân phiệt: Quân nhân phản động chống đối chính trị
Nhưng nếu anh không giết, dư đảng của anh cả trong thành nói không chừng sẽ dựa vào mẹ con Lương Thanh Nguyệt để rêu rao, trước giờ Tấn Dương Đồng gia tuân theo lễ giáo, nối nghiệp vị trí đốc quân tất nhiên là trưởng tôn Đồng Đình Tranh, sao có thể đến lượt Đồng Hiên Tuấn. Đồng Hiên Tuấn tất sẽ không mặc cho chuyện này xảy ra cho nên Đồng Đình Tranh hẳn phải chết.
“Tranh Nhi đâu? Tranh Nhi đâu?” Lương Thanh Nguyệt vào phòng chỉ thấy trên giường không một bóng người, trái tim cô lập tức như bị bóp chặt, trong phòng không có ai, bà vú càng không biết tung tích.
Lương Thanh Nguyệt vô cùng sợ hãi, cô xoay người nhìn Tô Cảnh Cảnh, không đứng vững.
Tô Cảnh Cảnh vươn tay vịn chặt cô lại bị Lương Thanh Nguyệt túm váy, sức Lương Thanh Nguyệt không lớn, Tô Cảnh Cảnh vốn có thể tránh nhưng lại không làm.
Lương Thanh Nguyệt buồn bã nói: “Chị xin em, xin em trả Trnah Nhi lại cho chị… trả lại cho chị…”
Tô Cảnh Cảnh nhìn Lương Thanh Nguyệt đau thương, trong lòng cũng không nỡ, chỉ nói: “Không sao, Tranh Nhi sẽ trở lại…” Thật ra thì trong lòng cô không nắm chắc, chuyện không thể biết trước được.
Rốt cuộc cô không tính toán vượt được anh, mọi người tính toán lẫn nhau cuối cùng đều là con cờ của anh.
Còn cô, được coi là cái gì đây?