Mảnh tuyết thứ mười bốn (2)
Hôm đó sau khi từ Đồng gia trở về, Tô Cảnh Cảnh không nói không rằng, không khác gì một cái xác không hồn.
Đồng Hiên Cẩm vốn muốn giữ cô lại để có thể an ủi, nhưng Tô Cảnh Cảnh lại lắc đầu nói: “Chị hai chuẩn bị hôn lễ đi.”
Đồng Hiên Cẩm rất khó xử, trong lòng cô cũng khổ sở. Nhưng tin tức về cái chết của Đồng Hiên Tuấn vẫn chưa được chứng thực, các cô cũng không thể làm gì, hôn lễ của cô còn một tháng nữa là đến.
Tô Cảnh Cảnh như không có chuyện gì nói: “Em không sao, chị hai cứ yên tâm.” Nhưng nhìn dáng vẻ mất hết ba hồn bảy phách của Tô Cảnh Cảnh sao cô có thể yên tâm được.
Song Tô Cảnh Cảnh lại rất bình tĩnh nói lại lần nữa: “Em thật sự không sao.”
Đồng Hiên Cẩm hết cách, hiểu Tô Cảnh Cảnh cũng là người cố chấp quật cường, nhiều lời cũng vô ích nên đành dặn dò cô nghỉ ngơi cho tốt.
Mấy ngày liền Tô Cảnh Cảnh ngoài mặt thì làm việc và nghỉ ngơi như thường, nhưng thực ra sức khỏe cô ngày càng kém.
Ngâm Thúy rất lo lắng, kéo thím Lương hỏi đôi câu. Thím Lương lắc đầu một cái, cũng không biết hôm đó ở trong thư phòng Đồng Hiên Lân xảy ra chuyện gì.
Ngâm Thúy nhìn bà lắc đầu lại càng thêm lo lắng. liên miệng hỏi: “Sức khỏe tiểu thư không tốt, cứ tiếp tục như vậy thì không ổn.”
Thím Lương suy nghĩ một chốc, đoạn nói: “E không có tin tức gì tốt. Mắt thấy Tam thiếu đi cũng gần tháng mà không có tin tức gì truyền về, cũng không biết trận chiến bên kia sao rồi.”
Ngâm Thúy lẩm bẩm dạ một tiếng, hé cửa ra thì thấy Tô Cảnh Cảnh đang ngủ, màn lụa buông rủ chỉ để lộ gương mặt hơi tái. Trong lòng Ngâm Thúy rất khó chịu, từ sau khi cô đi theo tiểu thư, tiểu thư đối với cô như chị em.
Thím Lương cũng liếc qua khe cửa, trong lòng bà không thoải mái, không thể làm gì khác hơn là kéo Ngâm Thúy xuống lầu.
Trong phòng đang đun thuốc bổ, luc này chắc cũng gần được rồi. Thím Lương liền bảo Ngâm Thúy chắt thuốc ra, để nguội, chờ Tô Cảnh Cảnh ngủ trưa dậy thì mang lên.
Chất lỏng màu vàng tỏa ra mùi thuốc khó ngửi, Ngâm Thúy liên tục phẩy tay, bóp mũi nói: “Mùi này khó nghe quá, bảo sao tiểu thư không thích uống.”
Thím Lương nghiêm mặt: “Trẻ con biết cái gì, thuốc đắng dã tật. Nếu thiếu phu nhân không uống thuốc sao đỡ bệnh được.”
“Nhưng uống rồi cũng không thấy đỡ.” Ngâm Thúy nói thầm, thím Lương tai thính liền ho nhẹ một tiếng.
Ngâm Thúy vội cúi đầu: “Vâng, vâng, vâng, thuốc đắng dã tật. Nhưng cháu thấy chỉ cần Tam thiếu trở lại, tiểu thư sẽ không thuốc cũng khỏi bệnh.”
Thím Lương nghe cô nói vậy liền vỗ mặt cô nói: “Chỉ cháu biết, quỷ linh tinh.”
Ngâm Thúy cười giảo hoạt, chỉ là lúc sau tươi cười trên mặt liền biến mất. Cô lo lắng nói: “Cũng không biết bao giờ thì Tam thiếu trở lại.”
Thím Lương thấy hơi nóng trên chén thuốc chỉ còn lất phất, tính thời gian cũng không xê xích nhiều bèn nói với Ngâm Thúy: “Cháu bưng thuốc lên đi.”
Ngâm Thúy dạ vâng.
Thuốc này Tô Cảnh Cảnh đã uống ba ngày nhưng không khá hơn chút nào.
Ngâm Thúy đứng ở cửa phòng, liếc chén thuốc trong tay rồi thở dài, đang định đẩy cửa vào thì bên tai chợt vang lên âm thanh trầm thấp: “Để tôi.”
“Hả??” Cô vừa kinh ngạc thì chiếc khay trong tay đã bị người tới cầm lấy. Quây đầu nhìn lại thì ngạc nhiên đến mức nói không hoàn chỉnh, chỉ lắp bắp: “Tam thiếu…”
Đồng Hiên Tuấn cười nói: “Đi xuống đi.”
“Vâng.” Ngâm Thúy vui sướng vội vàng lui xuống.
Đồng Hiên Tuấn vào phòng là lúc Tô Cảnh Cảnh vừa tỉnh dậy, song co chỉ ngơ ngác ngồi trên giường, hai mắt vô hồn.
Trong lòng anh đau xót, anh đi tới đặt khay thuốc trong tay lên đầu giường, thế nhưng một loạt động tác lại không làm Tô Cảnh Cảnh có phản ứng gì. Cô vẫn ngẩn người ngồi im, không hề chú ý đến Đồng Hiên Tuấn.
Trái tim anh lại càng đau hơn, anh thấp giọng gọi cô: “Cảnh Cảnh?”
Tô Cảnh Cảnh như thật sự không nghe thấy, ánh mắt trống rỗng dõi về phía trước. Đồng Hiên Tuấn nhìn theo ánh mắt cô, màn lụa trước mặt vẫn như lúc anh rời đi, không có gì thay đổi.
Đương lúc anh đang nghĩ xem cô nghĩ gì thì cô chợt xoay người lại, đôi mắt vô hồn nhìn anh chăm chú, phảng phất như nếu không nhìn vậy anh sẽ biến mất.
Đồng Hiên Tuấn trong mắt cô dậy sóng, liền gọi cô tiếng nữa: “Cảnh Cảnh?”
Nghe thấy âm thanh, Tô Cảnh Cảnh cười buồn một tiếng, lầm bầm: “Nhất định mình lại nằm mơ rồi.”
Sóng lòng Đồng Hiên Tuấn phập phồng, anh vươn tay ôm chầm vào trong ngực, ôm thật chặt: “Không phải, em không nằm mơ, tôi đã về rồi.”
Tô Cảnh Cảnh chỉ thấy tai mình ù đi như có một nghìn con ong mật đang kêu, những con ong mật này lặp lại lời anh.
Anh nói: “Em không mơ, tôi đã về rồi.”
Anh nói: “Em không mơ, tôi đã về rồi.”
Câu nói này bồi hồi trong đầu cô thật lâu, cô cảm thấy khó mà tin được liền giật mình, bất thình lình nước mắt tuôn rơi.
Cách thật lâu sau, Tô Cảnh Cảnh hít mũi, lầm bầm: “Phải rồi, trong sách cổ có nói người có hồn có phách, nhất định là anh bước vào trong giấc mộng của em, thì ra hôm nay em ngủ lâu như vậy, cũng tốt, nếu em ngủ liền một mạch là có thể gặp anh…”
Nói tới đây cô chợt đẩy anh ra, bình tĩnh nhìn anh, mi mắt anh vẫn thế, chẳng qua trên cằm là những sợi râu xanh nhạt.
Đồng Hiên Tuấn nghi hoặc: “Sao vậy?”
Tô Cảnh Cảnh không ừ hử gì, một lúc sau mới vươn tay phủ lên mặt anh, dùng đầu ngón tay miêu tả từng chút từng chút một, hàng lông mày của anh, đôi mắt của anh, mũi của anh.
Cuối cùng, khi những chiếc râu ngắn chọc vào lòng bàn tay cô sinh ra đau đớn nho nhỏ, cô vẫn vô tư không hay biết, chỉ nỉ non: “Sau này anh nhất định phải thường xuyên đến thăm em, nếu không, nếu không mình em sẽ rất cô đơn…”
Đồng Hiên Tuấn nhìn cô, lại duỗi tay kéo cô vào trong ngực mình, cười nói: “Cô bé ngốc, sau này tôi sẽ luôn ở bên em.”
Tô Cảnh Cảnh nghe anh nói vậy thì trong lòng vui lắm, nhưng nghĩ lại bây giờ người quỷ khác đường. Nhưng lời của anh vẫn làm cô động lòng.
“Sau này tôi sẽ luôn ở bên em” Nghe đến câu này cô rấy vui, lúc này mới phát hiện thì ra mình yêu anh đến thế, trong lúc vô tri vô giác cô đã yêu anh.
Cô dán sát vào người anh thỏ thẻ: “Anh phải nhớ kỹ, lúc qua cầu Nại Hà không được uống canh Mạnh Bà nhé, như vậy, như vậy thì kiếp sau vẫn có thể nhớ em.”
“Kiếp sau?” Đồng Hiên Tuấn sinh nghi, khó mà tin chắc Tô Cảnh Cảnh đang nói gì. Tô Cảnh Cảnh ở trong ngực anh gật đầu một cái: “Anh ở dưới đó chờ một chút, em sẽ nhanh chóng tới với anh.”
Đồng Hiên Tuấn buồn cười rồi lại không cười nổi, anh chỉ có thể ôm cô thật chặt.
Cách một lúc sau, bốn bề tĩnh lặng, chỉ có gió lạnh gõ vào cửa sổ phát ra những tiếng vang nhẹ.
Anh chỉ ôm chặt cô như sợ cô sẽ biến mất. Mà cô cũng ôm anh thật chặt, cô sợ buông lỏng tay rồi hồn phách của anh sẽ bay đi.