Mảnh tuyết thứ bảy (2)
Lúc bọn họ xuống chân núi thì thấy một nửa số xe đã rời đi, chắc là Thi Gia Liệt mang người đi.
Tô Cảnh Cảnh đoán bên Thi Gia Liệt chắc đã xảy ra chuyện gì quan trọng nên vô cùng lo lắng. Nhưng cô cẩn thận suy nghĩ chắc Đồng Hiên Tuấn biết chút gì đó, anh vừa có thể cùng Thi Gia Liệt loại trừ Hà Tuấn Kiệt, mong rằng anh cũng hiểu rõ chuyện này của Thi Gia Liệt.
Cô bất động thanh sắc, cười nói với Đồng Hiên Tuấn.
Vệ binh canh giữ dưới chân núi thấy bọn họ xuống liền tiến lên đón: l.q/đ “Tam thiếu, đã chuản bị xong xuôi hết cả rồi.”
Đồng Hiên Tuấn gật đầu một cái, kéo Tô Cảnh Cảnh lên xe.
Dọc theo đường đi, Đồng Hiên Tuấn chỉ nói cười với Tô Cảnh Cảnh, rõ ràng cô có chút không yên lòng. Nói ba câu thì chỉ nghe được một câu, Đồng Hiên Tuấn nhíu mày nói: “Sao vậy, sao cứ thấp thỏm không yên thế.”
Tô Cảnh Cảnh thấy vẻ mặt anh bất thường liền nói: “Cũng không có gì, chẳng qua là vội vã nhìn ông ngoại một cái, nhớ lại vài chuỵen lúc nhỏ nên trong lòng thấy buồn bã thôi.” Cô nói cũng là sự thật, Đồng Hiên Tuấn mỉm cười, vươn tay kéo cô vào trong ngực.
Mặt cô dán sát vào [bad word] gngực anh, cô gần như có thể nghe thấy rõ tiếng tim đập thình thịch có lực của anh. Cô hơi mỉm cười, nghe anh nói: “Đừng thương tâm, người luôn có một lần như vậy.”
Cô vốn không thương tâm lắm, nghe anh nói vậy cũng chỉ cười nhạt.
Anh không nghe thấy cô trả lời, cho rằng cô vẫn đau lòng, lại không biết an ủi như nào đành nói: l?q{đ “Cuộc sống có rất nhiều chuyện thật ra thì đã định sẵn, cũng không có cách nào… luôn là như thế…”
Anh dừng một lúc rồi không nói thêm gì nữa, cô cảm giác như anh có điều gì muốn nói nhưng hết lần này tới lần káhc lại không nói tiếp. Cô lo lắng cho Thi Gia Liệt, cảm giác anh sẽ xảy ra chuyện. Nghe Đòng Hiên Tuấn hết lần này tới lần khác lặp đi lặp lại “đã định sẵn” rồi thì “không có cách nào”, trong lòng cô càng có suy nghĩ chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.
“Tông Hi, anh…” Cô chần chừ, cuối cùng không dám hỏi ra miệng. Trên đường tới Duyên Bình anh cũng đã nói với cô rằng người như anh sao có thể tuỳ tiện ghen với Thi Gia Liệt chứ.
Anh mỉm cười nói: “Em muốn nói gì?”
Nụ cười bình tĩnh kia làm cô không dám nói cũng chẳng dám hỏi gì nữa.
“Sao vậy?” Thấy cô không nói tiếng anh lại hỏi lại, cô nằm trong ngực anh lắc đầu một cái: “Không sao!”
Anh cười cười, không hỏi nữa.
Buổi tối Tô Cảnh Cảnh ngủ mơ mơ màng màng, bên người huyên nào ồn ào. Cô vốn ngủ nông, thêm chuyện ban ngày của Thi Gia Liệt càng làm trong lòng cô như bị thứ gì níu lấy, cô lặng lẽ mở mắt ra.
Trong phòng không có ánh đèn nên tối mịt, có vài ánh sao rọi vào, trong ánh sáng mờ mờ có thể thấy được bóng dáng Đồng Hiên Tuấn.
“Sao vậy?” Đồng Hiên Tuấn đứng ở mép giường, thấy cô lặng lẽ mở mắt anh liền cúi người xuống. Cô thấy anh thay quần áo, nghĩ chắc anh đã dậy được một lúc liền mơ màng hỏi: “Anh dậy làm gì thế?”
Anh thở dài, cúi người xuống khẽ hôn lên gò má cô, dịu dàng nói: “Không có gì, em ngủ tiếp đi.”
Cô gật đầu một cái, cũng không biết là mấy giờ rồi. Bây giờ cô rất buồn ngủ, thế là nỉ non mấy tiếng, xoay người lại đã ngủ.
Đồng Hiên Tuấn sửa sang lại quần áo, lúc đi tới cạnh cửa anh quay lại nhìn cô một cái.
Người ngoài cửa như vô cùng sốt ruột bèn bước đến, bước đi ngày càng vội vàng, bây giờ thì trở nên có chút ồn ào. Đông Hiên Tuấn cau mày rồi đi ra ngoài.
“Tam thiếu.” Người vừa tới lập tức tiến lên đón.
Đồng Hiên Tuấn giơ ngón trỏ lên, làm động tác chớ lên tiếng với người kia, anh khoát tay một cái rồi dùng ánh mắt liếc một chỗ đất trông ở bên cnạh.
“Sao rồi?” Đồng Hiên Tuấn cố gắng giảm thấp âm thanh xuống. Người tới tự nhiên biết ý cũng nói thật nhỏ: “Hết thảy đều như Tam thiếu dự đoán, chẳng qua là bên phương Bắc kia Quách tiên sinh truyền tin đến, đại soái có lẽ bị ốm.”
“Ờ.” Đồng Hiên Tuấn đáng lại một tiếng như thể đối phương đna nói một chuyện quá đỗi bình thường.
Ánh mắt anh trống rỗng nhìn đình viện, ánh nắng ban ngày giờ đây được thay thế bởi áng trăng sáng ngời chậm rãi rọi xuống những vầng sáng mềm mại. Trong lòng anh ngày càng phiền não, nhưng chỉ lẩm bẩm một tiếng: “Đại thiếu có động tĩnh gì không?”
“Đại thiếu không có động tĩnh gì.”
“Ờ.” Anh khẽ đáp lại, chợt sau lưng có tiếng vang, anh quay đầu lại thì thấy Tô Cảnh Cảnh mặc áo ngủ đứng đó.
“Tông Hi.” Cô khẽ gọi anh một tiếng.
Đồng Hiên Tuấn nhíu mày, ra hiệu bằng ánh mắt cho người bên cnạh, người kia vội vàng lui xuống.
Tô Cảnh Cảnh liếc người kia một cái rồi cười hỏi Đồng Hiên Tuấn: “Sao thế, xảy ra chuyện gì à?” Nếu không phải chuyện gấp anh cũng không ra ngoài vào buổi tối.
Đồng Hiên Tuấn đưa tay ôm vai cô, cùng cô vào phòng.
“Không có chuyện gì lớn, chỉ là báo cáo thường lệ thôi.”
“Ừm.” Khoé mắt cô liếc anh một cái, không nói có tin hay không. Lời của anh rõ ràng chỉ nói cho có lệ, nhưng cô không vạch trần nah.
Sáng sớm ngày hôm sau, Đồng Hiên Tuấn và Tô Cảnh Cảnh đnag ăn sáng thì Thi Gia Liệt trở lại với vẻ mặt mệt mỏi.
Thịnh gia vốn lắm phép tắc, chuyện ăn cơm bực nhất này tự nhiên cũng không ít mấy thứ quy củ phép tắc kia. Hiện nay tuy Thi Gia Liệt là đương gia nhưng những quy củ lúc Thịnh Thế Huy còn sống lại không bỏ được cái nào. Dựa theo quy củ, Thi Gia Liệt nhất định phải ăn sáng mới có thể làm những chuyện khác.
Tên hầu nam thấy Thi Gia Liệt liền tiến lên đón: “Liệt thiếu muốn ăn gì?”
Thi Gia Liệt lếuc Đồng Hiên Tuấn và Tô Cảnh Cảnh đang ăn, đoạn nói: “Như cũ đi.” Nói xong anh liền ngồi vào chỗ, Đồng Hiên Tuấn nhìn anh một cái rồi cúi đầu húp cháo.
“Tam thiếu có gì muốn nói.”
Đồng Hiên Tuấn cười nhạt một tiếng: “Không có gì để nói cả.”
Thi Gia Liệt cũng cười: “Thế thì tốt, nếu Tam thiếu đã không có lời thì bản thân tôi phải nói chút lời vậy. Mong Tam thiếu ở Duyên Bình thêm mấy ngày. Mấy ngày nay Duyên Bình không yên ổn, vì phòng tiểu nhân quấy phá tôi đành cưỡng ép giữ Tam thiếu thêm mấy ngày thôi.”
Đồng Hiên Tuấn nói: “Liệt thiếu lo lắng quá rồi, nếu Dueyen Bình thật sự không yên ổn vậy chúng tôi nên trở về Cù An sớm chút.” Lúc anh nói hai chữ “chúng tôi” thì cố ý cường điệu thêm, ánh mắt còn vòng vòng quanh Tô Cảnh Cảnh.
Thi Gia Liệt lạnh mặt, bình tĩnh nói: “Tôi nghĩ Cảnh Cảnh chắc vẫn muốn ở lại Duyên Bình thêm mấy ngày.” Nói xong cũng nhìn về phía Tô Cảnh Cảh.
Tô Cảnh Cảnh buông đôi đũa bạc trong tay ra, hết nhìn Đồng Hiên Tuấn lại nhìn Thi Gia Liệt, sau đó mới nói: “Nếu anh Liệt muốn giữ em ở lại thì cứ nói thẳng, làm gì phải vòng vo đủ đường.”
Thi Gia Liệt cười cười, Tô Cảnh Cảnh lại nói tiếp: “Thật ra thì cũng không có chuyện gì quan trọng, chẳng phải sao?” Nói xong lại quay đầu nhìn Đồng Hiên Tuấn, đôi mắt đen nhấp nháy của anh sáng ngời như sao sáng, Tô Cảnh Cảnh hơi mỉm cười hỏi ngược lại anh, anh đành gật đầu nói: “Không có chuyện gì quan trọng.”