Mảnh tuyết thứ bảy (1)
Cuối cùng hai người đạt tới cao triều.
Sáng sớm hôm sau Tô Cảnh Cảnh vốn tưởng là một ngày trời trong nắng ấm lại không ngờ là một ngày mưa rơi.
Từng giọt mưa tí tách rơi từ mái hiên xuống, cả thành Duyên Bình nhìn qua tựa tranh thuỷ mặc. Đen nhạt xanh khẽ, nhà như vẽ, phỏng chừng đây chính là phong tình của riêng Giang Nam, phương Bắc bất kể thế nào cũng không thấy được dáng vẻ này.
Ngày hôm đó sáng sớm Thi Gia Liệt đã chuẩn bị xe để Tô Cảnh Cảnh đến mộ Thịnh Thế Huy, công việc bảo vệ cũng làm rất thoả đáng.
Hà Tuấn Kiệt một đi không trở lại, không chút tin tức cũng không ai quan tâm. Mọi người chỉ biết thế lực lớn nhất trong thành Duyên Bình là quân trưởng quân Diên Thi Gia Liệt, con nuôi của Thịnh Thế Huy.
Thịnh Thế Huy được an táng trên núi Bình Kim* ở Duyên Bình, vị trí đặt mộ này Thịnh Thế Huy đã chọn khi còn sống. Dãy núi Bình Kim trước đây vốn là lăng mộ của Đễ Vương, rồng cuốn hổ ngồi, phong thuỷ vô cùng tốt.
*Trong chương mảnh tuyết thứ 3 mình đã tra lại rất kỹ rồi, tác giả viết là an táng ở bờ hồ Vĩnh Ninh, k hiểu sao ở chương này lại trên núi Bình Kim, k biết là tác giả mất trí nhớ hay là hồ Vĩnh Ninh này ở trên núi Bình Kim nữa =.=”
Ngoài xe mưa phùn liên miên, hơi nước mờ mịt mơ hồ mang theo chút nỗi buồn và xúc cảm biệt ly.
Tô Cảnh Cảnh ngồi trong xe, lòng càng thấp thỏm. Thân là cháu gái nhưng mãi đến giờ cô mới đến thăm ông nên luôn thấy băn khoăn. Ông ngoại đôiv ới cô tuy không thê rnói là rất tốt nhưng cũng không thể coi là quá tệ được. Chẳng qua là cách nhau hai nơi, ông ngoại đối tốt với cô cũng là khó khăn.
Đồng Hiên Tuấn nắm tay cô thật chặt thì phát hiện tay cô lạnh như băng, biết trong lòng cô khổ sở nên muốn nói vài lời an ủi cô. Thế nhưng anh lại rất ít khi an ủi người khác nên không biết nói từ đâu, đành nói: “Ông ấy ra đi như vậy chưa chắc không tốt.”
Lời nah nói ngược lại lại là sự thật. Tô Cảnh Cảnh tất nhiên hiểu ý anh, chẳng qua là trong lòng thấy thê lương.
Xuống xe, vốn có cận vệ che dù cho họ nhưng Đồng Hiên Tuấn lại cho họ lui xuống, tự mình che dù cho Tô Cảnh Cảnh. Ô giấy dầu này vốn không lớn, vì thân hình Đồng Hiên Tuấn cao lớn, lại thêm không muốn Tô Cảnh Cảnh dính mưa nên nửa người anh đều ở ngoài ô, anh cũng không thèm để ý.
Hôm nay Thi Gia Liệt tự mình dến dẫn đường cho họ, anh mặc một thân quân trang thẳng thớm, cả người như một hình bóng màu xanh thẫm, nước mưa tuỳ ý rơi vào người anh làm cho bộ quân trang sáng màu của anh càng thêm ảm đạm.
Đoàn người im lặng đi về phía trước, một đội vệ binh cũng im lặng theo sau lưng.
Càng lên đỉnh núi đường càng nhỉ, bốn phía phong đỏ như lửa, cả mặt đất rải đầy những chiếc lá đỏ rực.
Tô Cảnh Cảnh nhìn bóng lưng Thi Gia Liệt, màu xanh thâm trầm làm anh có vẻ già dặn hơn nhiều. Anh lớn hơn cô mấy tuổi nhưng nhìn qua không đến nỗi già dặn lắm. Trong lòng cô mơ hồ cảm thấy đó không còn là anh Liệt của cô nữa rồi.
Đi qua chiếc cửa hình vuông nặg nề là mộ Thịnh Thế Huy. Vì phòng bị đào mộ nên bên ngoài xây rất nhiều lớpbảo vệ, mấy đội vệ binh cũng ngày đêm trông chừng.
Tô Cảnh Cảnh chỉ vái mấy cái ở ngoài mộ rồi đi ra ngoài.
Mấy người quay trở lại theo đường cũ. Lúc này mưa đã ngừng lại, đương đầu thu nên tiết trời vô cùng mát mẻ, trong núi còn hơi lành lạnh.
Vì đất vẫn trơn ướt nên đoàn người đi chậm hơn lúc lên núi. Tô Cảnh Cảnh vốn không thường đi đường núi, lại thêm đi giày da đế trơn, đi được hai bước thì chực trượt xuống. May mà Đồng Hiên Tuấn tay lanh mắt lẹ kéo lại tay cô.
“Cẩn thận chút!” Đồng Hiên Tuấn thấp giọng nói bên tai cô. Mặt cô đỏ lên, ấy vậy mà anh còn ôm cô vào trong ngực. Cô biết anh sợ mình trượt ngã, núi này đường nhỏ, lại cao chót vót, nếu ngã xuống phrogn chừng sẽ gặp chuyện không may.
Thi Gia Liệt vốn đi ở phía trước chợt xoay người lại nói: “Là nên cẩn thận.”
Tô Cảnh Cảnh cảm thấy lời này của anh không dễ nghe tí nào, chỉ nghe Đồng Hiên Tuấn đáp lại: “Chuyện này không phiền Liệt thiếu hao tâm tổn sức.”
Lúc đi tới giữa sườn núi, tự nhiên có một đội vệ binh chạy từ phía sau tới, ghé vào tai Thi Gia Liệt thì thầm gì đó, khuôn mặt Thi Gia Liệt lập tức biến sắc, quayd dầu nói với họ: “Tôi có chuyện quan trọng cần trở về trước, hai người cẩn thận chút.”
Ánh mắt Thi Gia Liệt hơi dừng lại trên người Tô Cảnh Cảnh, tên vệ binh lúc nãy vội chạy tới giảm thấp thanh âm nói: “Liệt thiếu, chuyện tình khẩn cấp.” Anh cau mày xoay người toan rời đi, vệ binh phía sau tới đây theo anh cũng đi theo, anh nhìn đội trưởng những vệ binh kia một cái, khoát tay áo nói: “Đi bảo vệ tiểu tiểu tỷ, tôi không sao.”
Vệ binh đành trở về, anh miễn cưỡng cười một tiếng nói: “Hai người chậm một chút cũng không sao, dù sao mưa cũng ngừng rồi, phong cảnh núi này không tệ.”
Đồng Hiên Tuấn gật đầu một cái nói: “Liệt thiếu hao tâm rồi, có chuyện thì mau đi đi, tôi và Cảnh Cảnh tự quan tâm mình được.”
Thi Gia Liệt gật đầu một cái rồi xoay người rời đi.
Tô Cảnh Cảnh quay đầu nhìn Đồng Hiên Tuấn, trên khuôn mặt anh vẫn là nụ cười thanh nhã, đôi mắt đen láy cũng sáng ngời như thường tựa như không có gì bất thường cả.
“Anh làm gì rồi?” Cuối cùng cô cũng hỏi ra miệng.
Đồng Hiên Tuấn vẫn cười ôn hoà, nụ cười ôn hoà mà tức giận kai thực sự làm trái tim Tô Cảnh Cảnh dâng lên nỗi sợ hãi. Anh nhìn lo lắng trong đôi mắt trong sáng của cô, trong lòng tự nhiên không cảm thấy thoải mái, ngay cả cười cũng không đẹp mắt nữa.
“Em lo lắng cho cậu ta làm chi, cậu ta lợi hại hơn em nghĩ nhiều.”
Tô Cảnh Cảnh chợt cười mỉm, vẻ mặt Đồng Hiên Tuấn hơi đnah lại, lại nghe Tô Cảnh Cảnh nói: “Anh cũng không phải không biết, em không lo lắng anh ấy mà là lo lắng cho anh. Em và Thi Gia Liệt biết nhau từ nhỏ, hoặc ít hăọc nhiều cũng hiểu rõ nah ấy.”
Đồng Hiên Tuấn hừ một tiếng: “Ừ, là hiểu rất rõ.”
Tô Cảnh Cảnh lườm anh một cái: “Anh…”
Đồng Hiên Tuấn thấy cô như vậy cũng nhoẻn miệng cười. Những vệ binh đi theo sau Đồng Hiên Tuấn cũng cười, thế là anh trừng họ một cái, kéo Tô Cảnh Cảnh đi về phái trước mấy bước.
“Thi Gia Liệt chỉ cần đảm bảo chúng ta bình an trở lại thành Cù An, nhất định tôi sẽ không làm gì cậu ta. Em yên tâm được chưa.” Lời này của Anh cũng coi như hợp tình hơp lý, Tô Cảnh Cảnh không nghĩ ra ký do gì káhc phản bác anh. Chẳng qua cô luôn cảm thấy Đồng Hiên Tuấn sẽ không dễ nói chuyện như vậy, theo tính cách anh nào có thể buông tha cho cơ hội tốt như vậy.
Không ngờ Đồng Hiên Tuấn lại bổ sung thêm một câu: “Em luôn nghĩ toi là người xấu đi.” Nói đoạn anh thở dài một tiếng, thỉnh thoảng anh sẽ nhớ lại lúc mới bắt đầu, khi đó cô không hề đề phòng anh.
“Anh nói cái gì vậy.” Tô Cảnh Cảnh hơi cáu, gắt anh một câu: “Em coi anh thành người xấu lúc nào.”
Đồng Hiên Tuấn thấy dáng vẻ cô ba phần vui vẻ ba phần thẹn thùng, trong lòng liền thấy vui vẻ.
Phong cảnh đường núi vô cùng vui vẻ, lại thêm không khí mát mẻ hợp với giai nhân, có giai nhân cảnh đẹp sao có thể không làm tinh thần nah sảng khoái cho được. Bao nhiêu chuyện phiền não đè trong lòng lập tức tiêu tán.
Tô Cảnh Cảnh nhìn khuôn mặt anh lộ vẻ vui vẻ, cô cũng thấy khoan khoái.
Có mấy lần cô tỉnh lại lúc nửa đêm, nhìn anh ở cạnh cau chặt lông mày trong lòng cô không phải không thấy xót xa, chẳng qua không biết nên nói thế nào với anh, ở trước mặt người káhc anh luôn là dáng vẻ gió thoảng mây bay, trước mặt cô cũng thế, vì vậy cô không tiện mở miệng nói với anh.
Đồng Hiên Tuấn thấy cô cũng vui vẻ, trong lòng càng phấn khởi hơn. Anh nâng mặt cô lên hôn chụt một cái, Tô Cảnh Cảnh ngại có mặt người ngoài ở đây nên khuôn mặt đỏ bừng, nhưng không nói gì cả, lần này liền theo anh đi.