Mảnh tuyết thứ ba
Lần đánh cược này cuối cùng anh thắng.
Lúc Cố Trĩ Niên phong trần mệt mỏi chạy tới biệt thự Phượng Tê, Đồng Hiên Tuấn đang ngồi trên giường chờ anh. Cố Trĩ Niên không kịp cởi mũ quân, cứ thế báo cáo tình hình chiến đấu hiện tại: “Đến giờ quân thứ nhất vẫn chưa đột phá được phòng tuyến thành Tân Nam.”
Đồng Hiên Tuấn cười tủm tỉm: “Quả nhiên Thi Gia Liệt vẫn có chút năng lực, bảo sao Thịnh Thế Huy lại giao đại vị cho cậu ta.”
Cố Trĩ Niên hơi ngập ngừng, hỏi: “Tam thiếu, từ trận chiến đầu tiên, sau khi quân ta và quân của đại thiếu giao chiến, trong quân…”
Đồng Hiên Tuấn thở một hơi thật dài: “Lần trước tôi làm vậy quả thực không thoả đáng cho lắm, giao chiến hơi sớm. l/q\đ Quân đội thứ nhất của anh ta được huấn luyện lâu năm, mà quân đội thứ ba…” Đồng Hiên Tuấn gật đầu, đoạn nói: “Truyền lệnh tôi, không cho phép tướng sĩ quân thứ ba tư đấu với quân thứ nhất, nếu phát hiện, xử lý theo quân pháp!”
Cố Trĩ Niên đáp lời rồi nói: “Quách tiên sinh hỏi bao giờ thì vận chuyển súng ống đạn dược cung cấp cho quân Diên?”
Đồng Hiên Tuấn nhíu mày, hơi trầm ngâm rồi nói: “Tôi đã nhận lời Thi Gia Liệt, mấy hôm nữa sẽ vận chuyển, song…”
“Quách tiên sinh nói, có lẽ tin tức bị rò rỉ rồi!”
“Sao có thể chứ!” Đồng Hiên Tuấn thản nhiên nói, không ngạc nhiên lấy mảy may, như thể anh đã biết trước sẽ như vậy. Ngược lại Có Trĩ Niên hơi bất an: “Sợ là hôm đó đến quân giáo Tân Nam đã bị theo dõi.”
“Sao?” Đồng Hiên Tuấn đảo mắt, dừng trên người Cố Trĩ Niên, Cố Trĩ Niên vì ánh mắt này mà rùng mình, lại nghe Đồng Hiên Tuấn thủng thẳng nói: “Sao mà biết được, hiện tại lão già vẫn còn khoẻ mạnh, anh ta có thể làm ra chuyện gì đây?”
Đồng Hiên Tuấn bỗng nhớ tới chuyện gì đó, mày nhăn chặt lại: “Chuyện này để Chử Đống làm đi, cậu ta làm việc luôn khôn khéo không nhầm lẫn.” l;q”đ Dứt lời anh khoát tay.
Sau khi Cố Trĩ Niên đáp lời, liền thức thời lui ra ngoài.
Tiếng giày da trâu vang lên dồn dập ngoài hành lang.
Tô Cảnh Cảnh vừa nghe đã biết là Cố Trĩ Niên đi qua, cô ra hiệu cho Ngâm Thuý bằng ánh mắt, Ngâm Thuý gật đầu, lập tức ra ngoài.
Cố Trĩ Niên vẫn chưa xuống lầu, Ngâm Thuý gọi anh một tiếng, anh lắp bắp kinh hãi. Xưa nay anh không có giao tình gì với Ngâm Thuý, lúc này cô gọi anh lại làm gì?
Ngâm Thuý bước nhanh tới, nói thật nhỏ: “Thiếu phu nhân có chuyện nói với anh.”
Cố Trĩ Niên kinh ngạc, ánh mắt luôn dừng trên khuôn mặt Ngâm Thuý làm cô đỏ mặt lên, nói: “Mời đi bên này.” Nói đoạn cô dẫn anh đến phòng khách Tô Cảnh Cảnh đang ở.
Cố Trĩ Niên vào cửa liền phát hiện tất cả rèm trong phòng khách đều đã kéo lại, cũng không vén lên nên trong phòng mờ tối.
Đứng đầu bóng tối, Cố Trĩ Niên thấy trong tay Tô Cảnh Cảnh cầm một khẩu súng lục màu bạc, anh xuất thân từ nghề binh, liếc mắt một cái là nhìn ra đây là súng thật. Trong lòng anh đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó cung kính hỏi: l]q[đ “Không biết thiếu phu nhân gọi Trĩ Niên đến là có chuyện gì?”
Tô Cảnh Cảnh cầm khăn tay bằng lụa tỉ mẩn lau súng lục, ánh mắt luôn dừng trên khẩu súng, không hề liếc Cố Trĩ Niên lấy một cái, chỉ bình thản nói: “Cố phó quan.”
Trng lòng Cố Trĩ Niên chấn động, Tô Cảnh Cảnh gọi anh như vậy hẳn muốn hỏi chuyện quân sự, vẻ mặt anh trầm xuống.
Tô Cảnh Cảnh chậm chạp nói: “Hẳn là anh biết tôi muốn hỏi cái gì?”
“Thuộc hạ không biết, mong thiếu phu nhân nói rõ.” Ánh mắt Cố Trĩ Niên nhìn đăm đăm vào khẩu súng trong tay Tô Cảnh Cảnh, họng súng lại đặt ngay chỗ trái tim cô.
“Anh đã không muốn nói, vậy thì…” Ngón giữa của cô đã đặt trên cò súng.
Cố Trĩ Niên sợ quá, vội hỏi: “Thiếu phu nhân có chuyện gì cứ hỏi Trĩ Niên là được!”
Ngón giữa của Tô Cảnh Cảnh vẫn không rời khỏi cò súng, khoé miệng cô mang theo nụ cười nhợt nhạt: “Lúc này kết quả phương Nam sao rồi!”
“Chuyện này…”
“Chuyện này cái gì!” Ánh mắt Tô Cảnh Cảnh nghiêm khắc, ngón giữa chậm rãi cong vào phía trong.
Vẻ mặt Cố Trĩ Niên càng khó coi, mồ hôi lạnh toát ra theo thái dương. Nếu Tô Cảnh Cảnh xảy ra chuyện gì trước mặt anh, phỏng chừng anh cũng đừng mong sống nữa.
“Minh Soái bệnh tình nguy kịch, có khả năng…” Cố Trĩ Niên chưa kịp nghĩ đã buột miệng.
“Sao có thể!” Tô Cảnh Cảnh kinh ngạc, ngón tay không cẩn thận bóp một cái. “Pằng” một tiếng, Cố Trĩ Niên sợ tới đờ cả người, lại không ngờ rằng Tô Cảnh Cảnh cười lạnh, ném súng lên trường kỷ gỗ hồng khắc hoa, thì ra trong súng không có đạn.
Cố Trĩ Niên không khỏi cười khổ.
Tô Cảnh Cảnh nói: “Lúc Minh Soái rời khỏi Duyên Bình sức khoẻ vẫn bình thường, sao tự nhiên bệnh tình lại nguy kịch rồi!”
Cố Trĩ Niên thở dài một hơi: “Thám tử phương Nam báo lại, Minh Soái vừa về Duyên Bình đã gặp trận đánh có dùng binh khí….” Ngụ ý của Cố Trĩ Niên là Thịnh Thế Huy bị thương trong trận đánh có dùng binh khí này. Nhưng Tô Cảnh Cảnh cẩn thận suy ngẫm, ông ngoại một thân kinh nghiệm sa trường, một trận đánh có dùng binh khí nhỏ sao có thể làm ông bị thương chứ?
“Trận đánh dùng binh khí, ngoài trận đánh dùng binh khí này ra thì sao?”
Cố Trĩ Niên không biết làm sao, đành nói: “Lúc đó có lời đồn, là Liệt thiếu sai sử, ý đồ đoạt quyền.”
“Không có khả năng!” Tô Cảnh Cảnh không hề suy nghĩ, lạnh lùng nói.
Cố Trĩ Niên nói: “Chuyện khác thuộc hạ không rõ lắm, đến giờ rối loạn ở phương Nam vẫn chưa kết thúc, cho nên…”
“Cho nên…” Tô Cảnh Cảnh cười lạnh, ánh mắt đảo qua Cố Trĩ Niên, Cố Trĩ Niên chỉ cảm thấy từng trận gió lạnh, y như bị Đồng Hiên Tuấn nhìn chằm chằm vậy.
“Tôi không tin có cái gì mà cho nên, tôi chỉ biết anh còn giấu giếm chuyện gì đó không nói.”
Cố Trĩ Niên nhòn khẩu súng lục bị Tô Cảnh Cảnh quăng ở một bên, ánh sáng di chuyển trên thân khẩu súng. Một khẩu súng lục không đạn mà có thể bắt nạt anh như vậy, anh thật sự không nghĩ ra Tô Cảnh Cảnh còn có biện phá khác để đối phó anh hay không.
“Được thôi, anh không nói với tôi thì tôi cũng tự có cách biết, đương nhiên, đại để là tôi có thể nói cho tam thiếu anh nói toàn bộ cho tôi biết, hoặc là anh nói thì tôi chỉ giấu chuyện này dưới tận đáy lòng.” Giọng điệu Tô Cảnh Cảnh thoải mái như thể một cuộc đối thoại bình thường, nhưng chỉ thế thôi cũng đủ làm cho Cố Trĩ Niên toát ra một vốc mồ hôi lạnh.
Cố Trĩ Niên đành phải thưa: “Thuộc hạ chỉ biết… thuộc hạ chỉ biết… đại thiếu… hôm trước đại thiếu xuôi Nam… ý đồ…”
“Được rồi!” Tô Cảnh Cảnh ngắt lời anh, cười mỉm thoáng nhìn qua Ngâm Thuý. Ngâm Thuý gật đầu, đến cnạh Cố Trĩ Niên nói: “Cố phó quan, mời bên này.”
Cố Trĩ Niên đi rồi, Tô Cảnh Cảnh nhìn súng lục trên trường kỷ, từ trong ngực lấy ra một chiếc hộp bạc hình dáng vỏ sò mạ vàng. Cô mở hộp ra, trong hộp đặt sáu viên đạn nằm ngay hàng thẳng lối. Ánh mắt cô dừng trên viên đạn, ngón tay chậm rãi lướt qua viên đạn từ trái qua phải.
Trái tim cô bị níu chặt. Lúc này Đồng Hiên Lân xuôi Nam chắc là muốn đánh hạ Duyên Bình. Cô nên nghĩ ra từ trước, Đồng Hiên Tuấn sốt ruột ngăn cô lại như vậy…
Ngâm Thuý trở lại phòng, thấy Tô Cảnh Cảnh ra sức lắc đầu thì chả hiểu ra làm sao: “Tiểu thư, cô sao thế?”
Tô Cảnh Cảnh không trả lời cô. Ngâm Thuý nhún vai, bước nhanh đến cửa sổ vén rèm lên, luôn miệng nói: “Tiểu thư làm gì vậy, trong phòng tối quá.”
Ánh nắng nóng rực hắt vào phòng làm Tô Cảnh Cảnh thấy sợ hãi. Bỗng nhiên cô buồn bã nói: “Quả nhiên anh ấy giấu tôi!”
“Sao ạ?” Ngâm Thuý khó hiểu hỏi.
Tô Cảnh Cảnh cười khúc khích, nói với Ngâm Thuý: “Đến hỏi thím Lương xem hôm nay tam thiếu đã đỡ chưa?”
Ngâm Thuý đáp lời rồi vội vàng xuống lầu.
“Sao lại là em đến?” Đồng Hiên Tuấn thấy là Tô Cảnh Cảnh đến đưa thuốc, đáy mắt có chút kinh ngạc lướt qua. Tô Cảnh Cảnh đặt chén thuốc xuống một bên, ngồi ở mép giường nói: “Sao không thể là tôi chứ, anh nói thế, người khác nghe được lại nói tôi không đủ tư cách làm vợ.”
“Haizz!” Đồng Hiên Tuấn cười cười, đưa mắt nhìn chén thuốc: “Hừ, lại uống cái này, thứ này thật chẳng có gì hay ho, rõ ràng Kiệt Khắc là bác sĩ phương Tây, sao lại chuẩn bị thuốc bắc!”
Tô Cảnh Cảnh nói: “Thuốc Tây có hiệu quả nhanh nhưng chỉ trị được phần ngọn không trị được phần gốc, thuốc Bắc quan trọng ở điều dưỡng, bản thân bác sĩ Kiệt Khắc cũng nói anh ta thật sự kính nể văn hoá y học Trung Quốc.”
“Chỉ vì vậy mà lấy tôi ra làm đồ thí nghiệm ư?” Nói xong Đồng Hiên Tuấn nhíu mày. Tô Cảnh Cảnh vươn tay vuốt mày anh: “Vậy anh uống hay không uống?”
Bỗng nhiên Đồng Hiên Tuấn vươn tay nắm chặt tay cô, ánh mắt lại dừng trên chén thuốc, nước thuốc khẽ xao động.
“Em đã sợ người khác nói em không đủ tư cách, thế thì…”
Tô Cảnh Cảnh biết tâm tư của anh, cô rút tay khỏi tay anh nhưng khong rút được, thành ra hơi cáu, nói: “Anh cũng không phải trẻ con.”
Khoé môi Đồng Hiên Tuấn cong lên, tay hơi dùng lực liền kéo Tô Cảnh Cảnh vào trong lòng.
Hơi thở nóng bỏng của anh phun trên vành tau cô, môi như gần như xa đụng chạm vào tai cô. Động tác mờ ám như vậy của anh làm cô hơi đỏ mặt, nằm trong ngực anh cô hơi giãy giụa, anh lại xiết chặt cánh tay, cười nói: “Vậy em nói xem như thế nào mới đủ tư cách làm vợ đây?”
“Tông Hi…” Cô thì thào gọi tên anh. Khoé môi anh hơi cong, cứ thế trượt từ vành tai cô đến cổ, trằn trọc lưu luyến, thật lâu không chịu rời đi.
Giọng cô nỉ non: “Thuốc!”
“Mặc kệ cái đồ thuốc bỏ đó của anh ta…”
Cô gối đầu lên cánh tay anh, ánh mắt luôn dừng trên khuôn mặt khôi ngô của anh. Anh rũ mắt nhìn cô, ánh mắt sáng ngời như có thể nhìn thấu cô vậy. Mặt cô đỏ lên, không khỏi sẵng giọng: “Nhìn gì mà nhìn?”
Ngón tay anh vuốt lấy một lọn tóc của cô, nhẹ nhàng đùa nghịch.
“Tông Hi!”
“Ừ?” Sau một lúc lâu vẫn không nghe thấy cô nói tiếp, anh bèn hỏi lại: “Làm sao vậy?”
Cô nhích lại gần vào ngực anh, hơi thở quen thuộc của anh tràn đầy chóp mũi, cách anh gần như vậy, cô như có chút hoảng hốt, ánh mắt mơ màng.
Ngoài cửa sổ tia nắng hoàng hôn màu vàng hắt vào, rơi xuống đất như hoa quế ngày thu.
Giọng cô khàn khàn: “Quân Nghiên bọn anh sẽ khai chiến với phương Nam sao?”
Động tác trên tay anh hơi dừng lại, vẻ mặt cũng thay đổi, ánh mắt anh dừng trên khuôn mặt cô, cô lại kề sát mặt vào ngực anh. Ngực anh phập phồng như thuỷ triều lên xuống.
Cô nhắm mắt lại, dùng cả cơ thể cảm thụ nhiệt độ cơ thể anh.
“Sẽ ư?” Cô lại càng kề sát vào người anh.
Đồng Hiên Tuấn bỗng cong khoé môi, vươn tay ôm chặt cô, sau đó dùng giọng điệu tương đối trịnh trọng: “Cảnh Cảnh, tôi sẽ không. Ít nhất thì trước mắt sẽ không.”
“Trước mắt?” Cô mở bừng mắt nhìn anh. Khoé meiẹng anh hơi nhếch lên, đáy mắt lướt qua chút không chắc chắn nhàn nhạt. Tự đáy mắt anh cô thấy được sự bất đắc dĩ của anh.
Tự dưng cô cười xinh đẹp: “Trước nay anh không lòng dạ với quân sự.”
Đồng Hiên Tuấn thở dài, cánh tay siết thật chặt. Biết Tô Cảnh Cảnh đang nói khích mình, trước giờ anh bình tĩnh tự cao, lời của cô đối với anh mà nói cũng chỉ vô dụng mà thôi.
Nhưng anh lại nói: “Sẽ không.” Đây là lần đầu tiên anh cho một lời khẳng định, chỉ là hai chữ đơn giản nhưng đối với cô lại quý như châu như ngọc.
Cô ngẩng đầu nhìn anh. Anh cười nhạt, nụ cười dịu dàng đến thế, dịu dàng như gió xuân tháng ba phất vào mặt. Cô nom thấy trong đôi mắt anh nhận lời, trái tim không khỏi bình tĩnh lại.
Lúc cô tỉnh lại, ánh nắng hoàng hôn từ ngoài cửa sổ rọi vào. Cô mơ mơ màng màng sờ soạng bên cạnh thì chụp hụt, cô sợ hãi lập tức tỉnh táo lại.
Người bên cnạh trống không.
“Tông Hi?” Cô gọi một tiếng, trong phòng cũng trống trơn, chỉ nghe thấy tiếng vọng của cô.
“Tông Hi?” Cô lại gọi một tiếng, vẫn không có người trả lời. Trong lòng cô dâng lên nỗi sợ hãi, vội vàng xuống giường, đến giày cũng không tìm, cứ thế nghiêng ngả chạy đến cạnh cửa. Ngoài cửa rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng gió thổi vù vù.
“Tông Hi?” Cô nhìn cửa nhưng chỉ nhìn thấy hai vệ binh đứng đó. Từ sau lần trước gặp chuyện, Đồng Hiên Tuấn bố trí vài vệ binh ở biệt thự Phượng Tê, lúc này có hai vệ binh đứng ở cửa cũng không phải chuyện gì bất thường.
Vệ binh thấy cô liền cung kính làm quân lễ: “Thiếu phu nhân!”
“Anh ấy đâu rồi?” Tô Cảnh Cảnh giận tái mặt, ánh mắt nghiêm khắc đảo qua hai người.
“Tam thiếu đến quân bộ rồi.” Một người trong đó trả lời.
“Quân bộ?” Tô Cảnh Cảnh sửng sốt, anh đi quân bộ. Tuy cô biết Đồng Hiên Tuấn nhậm chức trong quân Nghiêu, nhưng chưa từng thấy anh đi quân bộ, bình thường cũng không thấy anh quá quan tâm chuyện quân sự, sao lúc này lại đi?
Cô ngẫm lại, bây giờ vết thương ở chân Đồng Hiên Tuấn vẫn chưa khỏi hẳn, nhưng lại sốt ruột đến quân bộ như vậy, chuyện này không khỏi có hơi…
Hay là…
Một ngày một đêm này, cô không nghỉ ngơi yên ổn. Cả đêm bừng tỉnh vô số lần, bên cạnh avứng người làm cô cảm thấy hình như trong lòng cũng trống vắng theo.
Anh đã đồng ý với cô tuyệt không khai chiến, nhưng cô vẫn luôn cảm thấy sợ. Trước nay anh vẫn luôn tính kế cô, lần này anh sẽ tính kế gì đây?
Sáng sớm hôm sau, lúc cô đọc báo thì không nói gì. Sớm đã biết sẽ chỉ như vậy, chuyện ập lên đầu cũng chỉ cảm thấy đến thế mà thôi.
Nhưng Ngâm Thuý thấy Tô Cảnh Cảnh im lặng thì trong lòng sợ hãi: “Tiểu thư, cô đừng như vậy, cô như vậy em…” Giọng cô run rẩy.
Tô Cảnh Cảnh quay sang nhìn cô, hốc mắt ẩm ướt.
Chính giữa trang báo Vi Hoàng đang mở ra viết:
“Báo tang:
Đốc quân tỉnh Diên Thịnh Thế Huy bởi trị bệnh không có kết quả, bất hạnh qua đời lúc tám giờ mười tám phút, dân quốc ngày mười tám tháng mười năm thứ mười ba ở thành phố Duyên Bình, hưởng thọ bảy mươi hai tuổi. Nay quyết định nhập táng ở bờ hồ Vĩnh Ninh tại thành phố Duyên Bình vào lúc tám giờ, ngày hai mươi tháng mười, dân quốc năm thứ mười ba, cũng làm theo nguyện vọng của tiên sinh Thịnh Thế Huy, giản lược tất cả. Đặc biệt báo tang.
Chính phủ tỉnh Diên.
Dân quốc, ngày hai mươi tháng mười năm thứ mười ba.”
“Tiểu thư, cô dừng như vậy, không ừ hử lấy một tiếng, nếu cô muốn khóc thì khóc đi, không cần giấu trong lòng đâu.” Ngâm Thuý thấy Tô Cảnh Cảnh không ừ không hử, trong lòng cảm thấy đau buồn.
Tô Cảnh Cảnh lại chỉ cười chua xót, dặn dò cô: “Cất báo chí cho kỹ, đừng để tôi thấy được.”
Trong lòng cô than thở. Anh nghĩ cách giấu cô, cô biết rõ mồn một lại giả vờ như cái gì cũng không biết. Đây là vợ chồng ư, bọn họ vốn là một đôi vợ chồng đề phòng, tính kế lẫn nhau.
Ngâm Thuý trông vẻ mặt cô không tự nhiên lắm, bèn nói: “Tiểu thư, bằng không cô nói với cô gia đi.”
“Anh ấy sẽ không đồng ý đâu.” Tô Cảnh Cảnh trầm ngâm suy nghĩ, luc này ra thành không dễ.
Cách một lát, Tô Cảnh Cảnh mới nói: “Ngâm Thuý, chuẩn bị xe đi.”
“Đi đâu?”
Tô Cảnh Cảnh chau mày, ánh mắt chăm chú: “Đồng gia.”
Chú thích của tác giả: Báo tang có tham khảo kiểu mẫu trong “báo tang” của bách khoa Baidu, đã qua chỉnh sửa.