Chương 57 - Về lại quốc đội.
Hắn đi về hướng buồn lái rồi dùng ám ảnh hệ để đi ra cánh của máy bay. Đứng trên cánh máy bay hắn thấy một con yêu ma loại điểu đang đuổi theo. Hắn dùng 1 lưỡi dao gió cắt con chim đấy thành hai thì quay trở về vị trí của mình.
Đến Peru-Hamilton, hắn hướng đễ chỗ đám người Triệu mãnh Duyên mà đi. Vũ Diễm đã đưa Tiểu Viêm Cơ lại cho hắn, cô nhóc lúc này đang hấp thu hoả hệ nơi đây. Đến nơi hắn đẩy cửa ra thì thấy mấy người kia đang ở đây.
-Mấy người biết hưởng thụ ghê.
-A Thiên Kính, tới ôm 1 cái nào. ( Tưởng Thiếu Nhứ )
Hắn chỉ đứng im đó để cho nàng ta ôm mà không làm gì.
-Người ta chào hỏi cậu mà cậu thái độ đó là sao hả? ( Lục Nhất Lâm )
-Tôi làm sao và thái độ gì cần nhìn sắc mặt của cậu chắc.
-Nói chuyện với tiền bối như vậy sao? ( Lục Nhất Lâm )
-Haha, cậu ta thành người mới rồi ( Triệu Mãnh Duyên )
-Cút qua 1 bên đi, tôi đi tới đây vì có đồ tôi muốn lấy, cậu là thá gì mà tôi cần tôn trọng.
Hắn không để ý tên kia nữa và đi tới chỗ nghỉ ngơi. Người kia cũng không chịu buông tha hắn muốn dùng ma pháp công kích thì bị hắn dùng không gian hệ ném đi.
Hôm sau hắn tự thân đi đến nơi tập trung lượng lớn quái vật nguyên tố. Hắn khống chế năng lượng bản thân tảo ra và bao phủ bản thân bằng linh hồn lực, hắn có thể dễ dàng di chuyển vào trong mà không động đến quái vật. Những người khác lén đi theo sau hắn, thấy cảnh hắn thoải mái đi vào thì trợn tròn mắt. Đi được một lúc thì đánh quái vật bị kinh động, không cần quay đầu hắn cũng biết do ai làm.
Hắn một đường đánh vào lấy đi viên Nguyên Tinh thổ hệ rồi rời đi. Ra ngoài hắn thấy mọi người đứng ngoài chờ hắn. Hắn không nói gì dùng không gian hệ tóm tên Lục Nhất Lâm lại.
-Cậu muốn làm gì? ( Ngãi Giang Đồ )
-Có kẻ muốn tôi chết thì tự thân phải có giác ngộ bị giết ngược lại.
Hắn ném tên đó vào trong sâu chỗ hắn vào hồi nãy. Lúc này từ bóng của hắn trồi lên tạo thành hình dạng giống hắn y đúc.
-Đi đi.
Hắn ra lệnh cho phân thân, phân thân cũng nhanh chóng đi thi hành nhiệm vụ của hắn.
-Cậu làm thứ gì đấy ( Ngãi Giang Đồ )
-Đã làm thì phải nhổ tận góc.
Hắn lúc này quay đầu hướng đến cơn lôi bão khổng lồ kia mà đi. Những người khác không biết hắn định làm gì những vẫn đi theo.
Khi tiếp cận cơn lốc đấy hắn dùng ‘nguyên năng hoá phục’ tạo ra một trường bào màu đen có 1 con thanh long hung ác vờn quanh y phục. Hắn sử dụng không phải vì hắn sợ cơn lốc sẽ làm hắn bị thương mà vì hắn nhận ra sự hiện diện lượng lớn quái điểu hắn giết lần trước, nếu cũng tấn công thì quần áo của hắn có thể sẽ nát trong chiến đấu.
Đàn quái điểu lúc này cũng đã bay tới gần và bắt đầu tấn công hắn.
-Ty Dạ Thống Trị.
Một khu vực từ hắc ám được tạo ra bao phủ lấy những con chim đang bay trên trời. Chúng bị hắc ám quấn lấy liên tục rơi rụng xuống, những con tránh thoát được thì dùng toàn lực tấn công hắn. Chúng khi đâm vào hắn thì đều hất văng ra và có thêm các vết thương trên người, tất cả là do y phục của hắn tạo thành có năng lực cản đòn, chỉ cần là đòn đánh nằm trong sự chịu đựng của y phục đều có thể phản lại.
-Thiên Diễm Táng Lễ: Diễm Vũ.
Một đòn hoả hệ cuối cùng diệt sạch đám quái điểu trên mặt đất, chỉ còn vài trăm con trên trời hắn không thèm quan tâm. Hắn lúc này đã đi vào trong cơn bão kia. Những người phía sau nhìn thấy thế đều không có cách nào khác, chỉ có thể chờ bên ngoài.
Hắn đi thẳng 1 đường trung tâm cơn bão. Hắn đi một thành phố cổ, hắn đến được đài phun nước và đánh vào bức tượng ở trung tâm. Bức tượng vỡ ra, cái vạc chưa nước kì lạ xuất hiện, hắn thu nó vào không gian rồi đi tiếp. Đi xung quanh tìm 1 lần rồi hắn rời đi, Những người khác thấy hắn đi ra thì cũng thở dài và trở về.
Ngày hôm sau mọi người đến lấy con dấu quốc quán, nhưng bị đuổi đi vì tướng quân nơi đây coi bọn họ là nguyên nhân dẫn đàn chim kia đến đây. Nhóm hắn bị đuổi khỏi thành phố, hắn đi đầu đến lâu đài cổ ngoài xa. Hắn gọi tiểu viêm cơ ra cho cho con bé uống thời quang chi dịch lần trước lấy được.
-Chờ chút để tiến giai nào.
-Bây giờ là tình thế như nào rồi mà cậu còn có tâm trạng tiến giai kế ước thú nữa? ( Triệu Mãnh Duyên )
-Nhiêu đây mà muốn tôi chết sao? Số lượng không bù được chất lượng đâu.
Hắn chỉ mở ra thương vực và sát vực là thoải mái ngăn cản đám yêu ma bên ngoài. Hắn ngồi đấy chờ con gái tiến giai mà thôi. Sau một khoảng thời gian thì tiểu viêm cơ cũng đã tạm thời đạt tới giai đoạn trưởng thành.
-Giết đám kia làm quen trạng thái trưởng thành tí đi.
Viêm cơ khi nghe hắn bảo thế thì đã tạo ra một hoả giới giết đám yêu ma kia. Viêm Cơ hắn nuôi ăn đổ đính cấp mua từ hệ thống nên so với quân chủ còn mạnh hơn. Sau khi giết xong thì hiệu quả thời quang dịch cũng hết tác dụng nên đã trở lại trạng thái ấu niên nhưng cũng bắt đầu tiến giai. Những người khác thì ngốc ra, vì đã biết lí do hắn tự tin nên mới ngốc.
Hắn cũng biết lí do đám chim này xuất hiện nên hiện tại chỉ làm chúng sợ để kéo dài thời gian mà thôi. Hắn cũng tụ thân đi đến khu mỏ kia và xua đám chim này đi. Xong chuyện này mọi người lại đến Mexico. Những người khác khá e ngại khi đến gần hắn vì hắn luôn cho người khác cảm giác khó gần và thần bí.
Hắn không quan tâm mọi người làm gì mà chỉ đi tu luyện thôi. Mấy ngày sau, các giáo viên và Mục Ninh Tuyết đã đến đây. Các giáo viên cũng bắt đầu lựa chọn người bị loại, hắn thì bị Phong Ly giáo sư gọi qua 1 bên.
-Lần này cậu làm chuyện động trời rồi đấy ( Phong Ly giáo sư )
-Chạm tới giới hạn của tôi thì phải có tự thân giác ngộ chứ.
-Nhưng mà dẹp luông Lục gia thì có hơi quá rồi đấy ( Phong Ly giáo sư )
-Nơi sinh ra thứ như thế không cần tồn tại.
Nghe hắn nó thì người ta cũng cạn lời.
-Được rồi sắp xếp đi đến nơi tiếp theo đi ( Phong Ly giáo sư )
Địa điểm kế tiếp của nhóm là Mỹ. Trận đấu tại quốc quán này hắn để cho tiểu viêm cơ và tiểu bạch ra sân chơi. Hai đứa đều đã thống lĩnh cấp nên hắn quá lo. Kết thúc chiến đấu hắn liền rời đi nơi đây.
-Ngày cậu đi đâu thế ( Mục Ninh Tuyết )
-Có người quen nên đi chào hỏi một lắt.
Hắn đi vào nới mà lúc trước hắn cảm nhận được chỗ bọ Hắc Giáo Đình đang trốn, sau khi xử lý xong thì quay về. Mục Ninh Tuyết đi ngang qua người hắn khẻ ngửi thấy mùi máu thì nhíu mày nhìn hắn mà không nói gì.
Nơi đến tiếp theo là Mexico, khi xuống máy bay hắn thấy 1 bộ xương của 1 loài giống mamut khổng lồ nằng gần bờ biển.
-Nơi đâu nếu không muốn chết thì đừng ra biển, coi chừng bị kí sinh.
Hắn chỉ để đó 1 câu nói rồi rời đi, chuyện nơi đây hắn không quan tâm và tiền hắn không thiếu nên không quá để ý. Những người khác nghe hắn nói thì bán tín bán nghi, nhưng không ai đem thên mình ra kiếm nghiệm lời hắn cả.
-Khi nào mấy giáo sư báo việc đi bên sa mạc Sahara thì kêu tôi.
Sau mấy này hắn được báo việc đi đi cứu viện tại sa mạc Sahara. Hắn đã đăng kí đi và Mục Ninh Tuyết cũng đi chung. Mấy người đi cùng hắn vì tài nguyên thì hắn không quan tâm lắm, chuyến này hắn đi giết Sa Bạo Sát Linh lấy tinh hồn và thân thể của nó để chiết xuất thuần tuý thổ nguyên tố.
-Này Thiên Kính dừng lại nghỉ ngơi một lát đi, tôi đi không nổi nữa ( Tưởng Thiếu Ngư )
-Mấy cậu muốn nghỉ thì cứ nghỉ đi, tôi đi tìm thứ đó một mình.
Hắn không phải muốn đưa mấy người họ theo mà là vì khi họ đến gần thì có thể bị thứ đó công kích.
-Mấy cậu nghỉ ngơi đi, tôi với cậu ấy đi tiếp được rồi. ( Mục Ninh Tuyết )
————-
Tác chạy dieline xong rồi, yeah yeah