Chương 34 - Thánh Linh Tiên cảnh
Nàng là Cố Lam tỉ tỉ của Cố Bối, nàng từng là thiên tài của Cố gia. Nhưng sau khi bị Cố Hắng hạ độc thì đã bị như vầy.
-Tỉ Tỉ ( Cố Bối )
-Cố Bối, ngươi về rồi? Vị công tử này là… ( Cố Lam )
-Hắn là bằng hũu của ta. ( Cố Bối )
Thiên Kính không nói gì chỉ nhìn nàng chằm chằm rồi nói.
-Cô không bị bệnh, cũng không tẩu hoả nhập ma, chỉ là bị trúng độc.
-CÁI GÌ, tỉ tỉ ta trúng độc? ( Cố Bối )
-Điều đó không có khả năng, nếu như trúng độc vì cái gì lúc trước nhiều như vậy y sư, lại không nhìn ra tỷ tỷ của ta là trúng độc? ( Cố Bối )
-Hồng Đính Thảo kết hợp với Xà Hương Quả, có thể chế thành một loại độc dược vô sắc vô vị. Khi nuốt phải, kinh mạch dần dần bị tắc nghẽn, tu luyện khó có thể tiến thêm, nhưng lại không hề có cảm giác bản thân bị bệnh.
Cố Bối nhìn Cố Lam một lúc rồi kích động nắm lấy tay hắn.
-Độc đó có thể giải không? Trị liệu như thế nào ( Cố Bối )
-Độc này đã ăn vào thân thể rất sâu nếu muốn chữa cũng không phải ngày một ngày hai.
-Nghỉ cách đi Thiên Kính, chỉ cần trị khỏi thì điều kiện gì ta cũng đáp ứng. ( Cố Bối )
-Ta trị được nhưng nếu ta trị khỏi nàng bị tên hạ độc ám sát thì ta trị uổng công.
-Tiên sinh cứ yên tâm trị bệnh, chúng ta sẽ che giấu việc này, ta vẫn như cũ là một phế nhân ( Cố Lam )
-Được rồi ngươi đưa giấy bút cho ta ta sẽ đưa đơn thuốc, dùng một thời gian để đẩy độc ra rồi mới dùng liều mạnh sẽ trị tận gốc.
Khi có đơn thuốc Cố Bối liền chạy đi.
-Không biết tiên sinh đến từ đâu? ( Cố Lam )
-Ta từ Tiểu Linh Lung thế giới.
-Ồ là nơi đó sao, lúc nhỏ ta cũng có sư phụ đến từ nơi đó nhưng đã 5 năm từ khi ông ấy rời đi rồi ( Cố Lam )
Một lát sau hắn quay lại với một chén thuốc.
-Tỉ tỉ thuốc đã sắc xong tỉ uống thử đi ( Cố Bối )
Sau khi uống xong nàng nhắm mắt cảm nhận tình trạng cơ thể, một lát thì mở mắt ra.
-Có thay đổi rồi, ta cảm nhận được sự thay đổi của kinh mạch. ( Cố Lam )
-Đa tạ tiên sinh ra tay giúp đỡ. ( Cố Lam )
-Ta nhận việc mà làm thôi. Cố tiểu thư cứ dùng thốc này 1 tháng đến lúc đó ta sẽ quay lại đổi phương thuốc khác. Đảm bảo hết thuốc sẽ hết bệnh
-Cảm ơn ngươi Thiên Kính, đây là thù lao của ngươi khi chữa bệnh cho tỉ tỉ nhận lấy đi
Cố Bối ném cho hắn một giới chỉ trong đó chứ 1500 khối linh thạch hạ phẩm. Hắn lấy trong đó 500 khối linh thạch hạ phẩm, ném trả lại trả lại 1000 khối linh thạch cho hắn.
-Ta nhận nữa thù lao trước nữa sau xong việc sẽ lấy. Được rồi xong chuyện ở đây rồi ta về đây.
Nói rồi hắn rời đi biệt việt của chị em Cố Bối. Khi về đến biệt viện của Tiêu Ngữ.
-Thiên Kính, huynh đi đâu mà ta tìm huynh cả ngày không thấy ( Tiêu Ngữ )
-Chỉ là đi làm nhiệm vụ mà thôi.
Nói rồi hắn ném cho Tiêu Ngữ 50 viên linh thạch rồi trở về phòng. Về phòng hắn liền trong không gian gặp mấy bà vợ của mình.
-Kính ca huynh bỏ chúng ta lâu quá đó ( Ngưng Nhi )
Nghe tiếng Ngưng Nhi mọi người liền chạy ra gặp hắn.
-Ta đang ở Vũ Thần Tông với lại tu vi chưa cao chưa thể đệ các muội ra đó được.
-Đây là Hạ Phẩm Linh thạch dùng để tu luyện trước khi nguyên thạch hình thành đi.
Hắn phát cho các nàng 450 viên linh thạch hiện có, riêng Keqing thì nàng ta không cần linh thạch để tu luyện. Rồi hắn cùng các nàng mây mưa đến sáng hôm sau. Tờ mờ sáng, Tiêu Ngữ đã chạy sang phòng Thiên Kinh tìm hắn.
-Thiên Kính, có hứng thú hay không đi Thánh Linh tiên cảnh với ta? ( Tiêu Ngữ )
-Thánh Linh tiên cảnh?
Thấy Thiên Kính không biết nơi đó Tiêu Ngữ kiên nhẫn giải thích
-Đó là một trong tam đại địa điểm thí luyện của Thiên Linh Viện, ở đó rất an toàn, hoàn toàn thích hợp với người mới gia nhập ( Tiêu Ngữ )
-Dù sao cũng đang rảnh, đi cũng được
Thế rồi hắn theo Tiêu Ngữ đến nơi gọi là Thánh Linh tiên cảnh. Tại một sơn cốc phía nam Thiên Linh Viện, có từng dãy núi phập phồng, cây lá xum xuê, khắp nơi đều sinh trưởng vô số cây đại thụ lớn khiến cho cảnh vật trở nên cực kỳ tĩnh mịch. Tại cửa vào sơn cốc, có một mảnh đất trống tụ tập mấy trăm người nhốn nháo, mà ở giữa mảnh đất dựng lên một tòa bia đá cao tới hơn 10m, trên đỉnh tấm bia đá có một hàng chữ vô cùng chói mắt: Thánh Linh Thiên Bảng.
Trên bia đá hắn thấy mấy cái tên quen thuộc như Long Vũ Âm, Hoa Lăng, Nghiêm Hạo, Hoàng Oanh,…..Còn Cố Bối không có tên vì tên đó muốn giấu nghề.
-Thánh Linh tiên cảnh là một nơi vô cùng kỳ diệu, nơi này chính là một chỗ Linh Nhãn. Thiên Đạo chi lực cực kỳ nồng đậm ở chỗ này tu luyện có thể cực đại tăng cường năng lực cùng Thiên Địa câu thông. Bất quá bởi vì vị trí trên Linh Nhãn có hạn, nên từng đệ tử mỗi tháng đều chỉ có thể ở Thánh Linh tiên cảnh tu luyện hai giờ, nếu như là nằm trong bảng xếp hạng 200 đệ tử có thể tu luyện sáu giờ. Xếp hàng càng cao thì thời gian tu luyện càng dài. ( Tiêu Ngữ )
-Trừ điều đó ra, thời điểm cuối năm những người có tên trên Thiên Bảng còn có được ban thưởng, đạt được linh thạch, đan dược, bảo khí các loại. ( Tiêu Ngữ )
Khi hắn tời toà tế đàn to lớn nơi đó thì thấy có những đệ tử ngồi trên thềm bật thang tu luyện thì hắn đã hiểu, nó khá là giống với thông thiên lộ trong mấy bộ tiểu thuyết tu chân.
Tiêu Ngữ cũng đi lên tế đàn mọt mạch lên bước thứ 6, mấy tên đệ tử đang tu luyện cũng bất ngờ. Tiêu Ngữ cứ thế đi lên mãi đến bước 50 thì bên ngoài đã oanh động vì Tiêu Ngữ đã lọt bào top 200 của Thanh Linh Tiên Cảnh.
Thấy Tiêu Ngữ đã đi xa Thiên Kính hắn cũng bước lên tế đàn nhưng một chút áp lực cũng không cảm nhận được. Cứ thế hắn leo đến bực thứ 50, ngước nhìn lên ở bậc thang thứ 130 có một thiếu nữ xinh đẹp đang lẳng lặng ngồi tu luyện, người thiếu nữ này dung nhan tú lệ, mặc 1 chiếc váy tơ màu xanh nhạt, trên vai khoác chiếc sa y màu trắng, xuyên thấu qua lớp sa y mơ hồ có thể thấy được đường cổ cong duyên dáng.
Ba búi tóc đen dùng một sợi dây cột tóc màu hồng nhạt buộc lên, trên đầu kẹp một chiếc hồ điệp trâm, trên gương mặt điểm nhẹ lớp son phấn, da thịt hai gò má như cánh hoa càng thêm kiều diễm, bên trong linh nhãn hào quang nhàn nhạt, cả người giống như một đóa băng tuyết không nhiễm bụi trần vậy Sắc đẹp này, tựa như là kiệt tác của thần linh, khiến thiên địa cũng trở nên ảm đạm.
Tiêu Ngữ đã bước đến bậc thang thứ 90, khi ngước lên nhìn thấy nàng cũng ngây ngẫn trong lát rồi cảm khái. Thiên Kính hắn thì cũng cứng đoè ở đó vì nàng là nữ thần thứ hai trong lòng hắn tại thế giới này Ứng Nguyệt Như.
Khi cảm nhận thấy hắn đang nhìn nàng tỉnh lại từ trong tu luyện đi đến trước mặt hắn.
-Chào, ngươi quen ta không? ( Ứng Nguyệt Như )
-Không quen nhưng nhân quả khá nặng.
Nàng kinh ngạt nhìn hắn vì nàng không thấy được kiếp số của hắn, hắn như không thuộc về phương thế giới này nhưng có một sợi dây nối với nàng, gây cho nàng sự khó hiểu.
-Ta tên Ứng Nguyệt Như, còn ngươi tên gì? ( Ứng Nguyệt Như )
-Ta tên Trần Thiên Kính, ngươi tu luyện thiên cơ chi đạo cẩn thận kẻ trên kia đi.
Nói rồi hắn lướt qua nàng đi lên trên, nàng nhìn hắn không nói gì rồi rời đi.
-Ngươi và nàng quen biết ( Tiêu Ngữ )
-Không quen nhưng có nhân quả.
Cứ thế hai người cứ đi dần lên trên để tu luyện. Tiêu Ngữ đi hơn 120 bước đã là cực hạn, còn hắn thì đi khá chậm như đang chờ cái gì đó.