Chương 48 - Hoang thành lịch luyện
Khi mọi người ra ngoài thì hắn cũng đi.
-Tinh Tinh hành động ( Mục Nô Kiều )
-Được ( ương Tinh Tinh )
Hai người cùng dùng Khôn Chi Lâm-Đằng Tường để bịt miệng đường hầm lại.
-Trong đường hầm sao không dùng ma pháp cho thêm an toàn ( Mục Nô Kiều )
-Không quá quen thuộc.
-Được rồi đừng nõi chuyện này nữa, chúng ta nên nhanh tìm nơi dựng lều đi ( La Tống )
Buổi tối hôm đó.
-Họ tắm bên kênh thật chứ? ( Triệu Mãnh Duyên )
-Ừm ( Bành Lương )
-Sau cậu không dùng độn ảnh xem một chút ( Triệu Mãnh Duyên )
-Các cậu đúng là không muốn sống, vì lĩnh vực của đội trưởng có thể phát hiện ma pháp ba động ( Hứa Đại Long )
-Cái này…..tôi có lẽ nên ngồi đây là tốt nhất ( Bành Lượng )
Sau một thời gian để mấy cô nàng đi tắm xong thì Thiên Kính đã trở về. Sau một chuyến ra ngoài chiến đấu của hắn thì hắn đã có thể phóng thích thương vực nhưng nó chỉ có thể bao phủ phạm vi 300m quanh hắn mà thôi.
-Cậu mới đi đâu về đấy ( Triệu Mãnh Duyên )
-Đi dạo mà thôi.
Sáng hôm sau mọi người đi vào thành phố dò xét.
-Tôi mong chuyện này nhanh kết thúc nếu không tôi sẽ gầy đi mất ( La Tống )
-Chúng ta tìm nơi nghỉ ngơi đi ( Tống Hà )
-Tôi đề nghị chọn 1 căn nhà lớn ( Lục Chính Hà )
-Ừ, căn nhà lớn dễ quan sát ( Tống Hà )
-Thế căn kia đi ( Lục Chính Hà )
Mọi người nhìn về nới mà Lục Chính Hà chỉ tay vào. Đó là 1 toà thi chính, có rất nhiều dây leo quấn quanh.
-Các cậu muốn thì vào đi, tôi sẽ không vào đó.
-Sao cậu không vào? ( Bạch Đình Đình )
-Sinh mệnh lực trong những dây leo đó quá nòng.
-Ý cậu là sao? ( La Tống )
Hắn không quan tâm người khác mà chỉ đi về phía khác.
-Tôi theo cậu ta, mọi người đi tiếp đi ( Mục Nô Kiều )
Nàng ta theo hắn đi tuần tra xung quanh được một lúc thì thấy từ căn nhà mọi người vào có động tĩnh.
-Đó là Ngụỵ Ma Phố. ( Mục Nô Kiều )
Nàng đưa mắt sang vẫn thấy hắn nhà nhã ngồi đấy thì lên tiếng thắc mắc.
-Cậu không đi cứu mọi người sao? ( Mục Nô Kiều )
-Sẽ có thứ đến đây, cứ ở đây xem là được.
Lúc nàng muốn nói gì nữa thì có một con thằn làn mọc cánh bay đến, nó cắn nát ngụy ma phố rồi rời đi.
-Điều này sao có thể? ( Mục Nô Kiều )
Nàng ta kinh dị nhìn hắn mà không nói được cái gì. Lúc này những người khác cũng đã chạy thoát khỏi toà nhà đã sụp đổ và đến chỗ hắn.
-Có chuyện gì xảy ra? ( Mục Ninh Tuyết )
Nghe được câu hỏi đó thì Mục Nô Kiều đã giải thích chuyện đã xảy ra.
-Tôi mệt với mấy người quá rồi, tôi đi một mình vẫn hơn.
Hắn ròi đi để những người khác ở lại, thấy thế Mục Nô Kiều đuổi theo hắn. Nàng theo hắn và thấy được hắn một mình quét lượng lớn tàn hồn rồi thu thập số liệu. Nàng khi theo hắn thì chỉ có thể ngồi nhìn mà không làm gì nhiều, khiến nàng thấy bản thân quá vô dụng.
-Ngươi làm sao có thể mạnh như thế ( Mục Nô Kiều )
-Chỉ là tu luyện bình thường thôi.
-Ta thấy ngươi trong học phủ quen biết với mấy cô nàng, các ngươi quan hệ là gì? ( Mục Nô Kiều )
-Đó là lão bà của ta.
-Á, ngươi có vợ? Không thể nào ngươi như thế nhà nước sao có thể? ( Mục Nô Kiều )
-Nhà nước này với ta vô dụng, ta thuần tuý không thuộc thế này.
-Thế ngươi từ đâu đến? ( Mục Nô Kiều )
-Ngươi hiện tại chưa đến cấp bậc để có biết.
-Như thế nào ngươi mới nói cho ta biết? ( Mục Nô Kiều )
-Làm lão bà ta.
Nghe hắn nàng đỏ bừng mặt khi nhìn hắn. Hắn thì vẫn tiếp tục chuyện của hắn mà Mục Nô Kiều chỉ đi theo không nói chuyện, cũng không dám nhìn hắn.
Đến tối, hắn khi vè đến nơi mọi người nghỉ ngơi thì nhíu mày. Hắn mở Sharingan lên thù thấy có mấy khối oán khí khá nặng ở bên trong.
-Có chuyện gì sao? ( Mục Nô Kiều )
Dù vẫn thẹ vụ hồi sáng nhưng thấy sắc mặt hắn như thế nàng liền thấy bồn chồn.
-Chỉ là có vài người dính yêu ma có khả năng phóng đại oán khí mà thôi.
Hắn đi vào những người có lượng lớn oán khí. Khi bị hắn chạm thì mấy người đó đã ngất đi, hắn thì lại ra ngoài nhìn như tìm gì đó.
-Đại tiểu thư sao lại ra đây?
-Cậu không cảm thấy những người đó có vấn đề sao? ( Mục Ninh Tuyết )
-Chỉ là bộc phát mặt tiêu cực của bản thân mà thôi.
Nói rồi hắn ném 5 cái thiết bị đo đạc cho nàng.
-Như đã nói từ trước sẽ có một ngày cô phải làm cô vợ nhỏ của tôi.
Hắn để nàng ta trầm ngâm tại đó và đi về phía dòng sông. Tại đây hắn thấy lượng lớn cổ trùng và độc nhãn ma lang, hắn chỉ nìn 1 cái rồi rời đi nơi đây.
Hắn khi về thấy La Tống và Mục Nô Kiều đang đánh nhau, thì hắn đi lên bắt lấy Mục Nô Kiều rồi ném cô ta vào trong không gian cách biệt mà hắn đã tạo ra từ ma pháp không gian hệ. Hắn vừa xong vụ này thì đã bị mấy người khác xúm lại hỏi.
-Tìm ra nguyên nhân chưa? ( Triệu Mãnh Duyên )
-Đã xác định nhưng thực lực mấy cậu đến đó chủ có đem đồ ăn cho chúng.
Hắn vừa nói thì bị Mục Ninh Tuyết lôi đi. Khi đến hồ nước đấy thì nàng tuông ra lượng lớn sát khí rồi nàng đã đống băng nơi đây, Lúc này hắn lao vào bế nàng rời đi nơi đó một khoản cách vì tại chỗ họ vừa đứng có một con nhện khổng lồ vừa lao qua.
-Yêu ma chiến tướng, loại giáp xác.
Nàng ta dãy dụa thoát khỏi lòng hắn rồi dùng Băng Toả kiềm chế sự chuyển động của con nhện đó lại.
-Liệt Quyền-Địa Sát
Hắn đánh vở mặt đất, có ngọn lữa từ dưới trào lên. Sức nặng của ngọn lửa đã cầm chân lại côn nhện làm nó khó nhúc nhích.
-Dùng băng sát tinh cung đi, tôi không muốn tốn quá nhiều năng lượng vào mấy chiêu kia.
-Tôi sẽ không dùng, tôi không kiểm soát được nó ( Mục Ninh Tuyết )
-Được rồi.
Hắn đi đến trước mặt con nhện, cho nó 1 đấm có Haki và Gura Gura nomi xuyên qua đầu con nhện.
-Được rồi giải quyết chuyện cây cung cho cô đã.
Thế là hắn hôn lấy Mục Ninh Tuyết, Không cho cô nàng đẩy ra hắn ôm chặc hơn. Lúc này một thứ gì đó xâm nhập vào cơ thể cô nàng rồi quấn lấy cây cung trong cô thể cô nàng. Cây cùng nhờ nguồn năng lượng ấy từ từ dung nhập vào linh hồn của cô nàng. Thực chất hắn không cần làm thế nhưng có mỡ ngu gì không húp.
Mục Ninh Tuyết đầu trống rỗng đến khi hắn nhả nàng ra thì mới phát hiện cây cung đã hoàn toàn nằm trong sự kiểm soát của nàng. Cô nàng như muốn nói gì nhưng lại bị hắn lấy ngón tay che miệng nàng lại.
-Chạy không thoát tay của ta đâu.
Khi hắn và nàng trở về thì nơi đó đã loạn thành đoàn, có người bị thương và 1 người chết. Nhưng người khác tâm lý đã sụp đổ nên cả nhóm quyết định sẽ kết thúc chuyến khảo xác ở đây. Hắn thì đã vào không gian tự thân tạo ra, hắn thấy Mục Nô Kiều ngồi trong góc và có khuôn mặt buồn bả nhìn hắn.
-Bản thân tôi chỉ là gánh nặng mà thôi, là công cụ liên hôn cho gia tộc cũng tốt ( Mục Nô Kiều )
-Thế sao, nếu thế tôi bắt cóc cô về làm áp trại phu nhân thì sao nhỉ?
-Tuỳ cậu. ( Mục Nô Kiều )
Thế là hắn cho nàng ngồi lên đùi hắn rồi hắn cứ thế ôm nàng ngủ 1 đêm. Mục Nô Kiều bị hắn làm thế thì thẹn đỏ mặt mà không thoát được khỏi vòng tay hắn, đành bất lực ngồi đó đến sáng.
Sáng đến hắn không hề đưa nàng ra khỏi không gian vì hắn biết hôm nay sẽ có chuyện. Hắn một mình ra ngoài và mọi người cũng bắt đầu rời khỏi nơi đây. Khi tất cả ra khỏi bìa rừng thì trên trời có nhưng con chim to lớn màu trắng từ trên trời bay xuống. Chúng xếp hàng rất chỉnh tề. Trên những con chim đó có người đi xuống tới trước mặt bọn họ.