Chương 37 - Gặp Ứng Nguyệt Như
Long Vũ Âm vừa đi về vừa đến nghỉ đến cảnh hôm nay Thiên Kính hắn đánh bại nàng không tốn một chút sức nào. Thứ làm nàng ấn tượng nhất là lớp màng màu đen bọc lên cánh tay của hắn vào lúc cuối cùng, thứ đó vừa cừng rắn vừa nặng nề là cái gì chứ. Bất tri bất giác nàng đã về đến biệt viện của bản thân, khi đẩy cửa ra thì nghe được một thanh âm.
-Âm Nhi ( Hồ Dũng )
-Sao ngươi lại ở đây? ( Long Vũ Âm )
-Nghe nói ngươi bị tên Thiên Kính kia đánh, vết thương ra sao rồi? ( Hồ Dũng )
-Ta thì có thế ra sao được cơ chứ, ta bị thương là do ta yếu mà thôi. ( Long Vũ Âm )
-Ngươi đừng lo ta sẽ đem người đi xử lí tên Thiên Kính đó ( Hồ Dũng )
-Một tên phế vật chỉ biết dựa hơi vào gia tộc như ngươi có gì giỏi mà lên mặt với hắn. Nếu như ngươi đánh đồng cấp đánh thắng hắn thì tao lực tức phục ngươi. ( Long Vũ Âm )
-Tên đó có gì giỏi chứ chỉ là tên không có bối cảnh muốn giết khi nào mà chả được ( Hồ Dũng )
-Cút ( Long Vũ Âm )
-Long Vũ Âm, ngươi cho rằng ngươi rất đáng giá sao? Ngươi chẳng qua chỉ là một trong bảy người thừa kế của Long Ấn Thế gia mà thôi, kết hôn với ta ngươi mới có tư cách thành người thừa kế hợp pháp thứ nhất. ( Hồ Dũng )
Lời hắn nói như mồi lửa châm vào ngòi nổ của Long Vũ Âm làm nàng nổi giận đá hắn ra khỏi biệt viện. Lúc này có người từ sau lùm cây đi ra.
-Sư muội, chúng ta đã lâu không gặp. ( Ứng Nguyệt Như )
-Sao ngươi lại tới đây? ( Long Vũ Âm )
-Ngươi đã hại chết sư phụ giờ còn có mặt mũi đến đây, nếu không phải sư phụ có di huấn, ta đã sớm ra tay giết ngươi. ( Long Vũ Âm )
-Ta đã nói rồi, sư phụ không phải ta hại chết, người là vì Thiên Mệnh đã đến nên mới mượn tay của ta để kết thúc số mệnh thôi. ( Ứng Nguyệt Như )
-Ngươi học Thiên Diễn thuật từ sư phụ, ngươi sẽ chết. ( Long Vũ Âm )
-Có lẽ đúng như ngươi nói nhưng thiên mệnh của ta sẽ có người cứu. ( Ứng Nguyệt Như )
-Huynh ấy là một vị phu quân tốt, ta rất bất ngờ khi biết quá khứ kia, sau này huynh ấy sẽ đưa ta ra khỏi chốn lao tù này ( Ứng Nguyệt Như )
Nói rồi nàng ly khai nơi đây, Long Vũ Âm đưa mắt nhìn Ứng Nguyệt Như đến lúc ly khai khỏi biệt viện, lát sau mới thu hồi ánh mắt lạ. Nàng cũng không đem tin tức Ứng Nguyệt Như học thiên diễn thuật nói ra nhưng nàng sẽ không dễ dàng tha thứ như vậy đâu.
Thiên Kính sau khi về đến biệt viện thì được Tiêu Ngữ rủ đi Quỷ Khu chi địa. Đi nơi đó có thể săn giết yêu hồn có thể nhận lấy hồn lân, dùng hồn lân có thể đổi được các tài nguyên tu luyện khác. Còn vài tuần nữa là sẽ có mỏ nguyên thạch đầu tiên nên giờ hắn cần một lượng nhỏ linh thạch để sử dụng.
Đi vào Quỷ Khư Chi Đại hắn dung hợp với Salamence càn quét nơi đây. Chỉ với chiêu Dragon Breath đủ để hắn càn quét một mảng lớn yêu hồn, sau 2 canh giờ hắn đã thu thập được 2 vạn miếng yêu lân. Lúc định tiếp tục hắn gặp một thanh niên chừng hai mươi tuổi, một thân áo đen, ánh mắt sắc bén, thần sắc bướng bỉnh sau lưng là một thanh Cự Kiếm, khí tức trên thân tựa như một thanh lợi kiếm.
-Ngươi là Trần Thiên Kính? ( thanh niên )
-Phải thì sao? Không phải thì sao? Ngươi là tên nào?
-Ta là Mộ Dung Vũ ( thanh niên )
-Mộ Dung sư huynh. Ta kính ngưỡng đại danh Mộ Dung sư huynh đã lâu, thập phần khâm phục đối với Mộ Dung sư huynh, bất quá có số người đối với Mộ Dung sư huynh không hề có chút cung kính. Tên Thiên Kính đó nói Mộ Dung sư huynh chỉ là một đống cứt chó, hắn chẳng mấy chốc sẽ đem Mộ Dung sư huynh dẫm nát dưới chân! Chúng ta không phục, cùng hắn tranh luận, đáng tiếc không phải là đối thủ của hắn. ( tên qua đường )
-Có phải vậy không? ( Mộ Dung Vũ )
Nói xong hắn thả uy áp lên người Thiên Kính, nhưng uy áp với hắn là vô dụng. Thiên Kính từ từ đi đến tên gáng tội cho bản thân dùng 1 chiêu Tsukuyomi làm tên đó hồn phách vỡ nát chết thấu thấu, bản chất chiêu ảo thuật này chỉ dày vò nạn nhân nhưng tầm thần quá kém thì linh hồn sẽ vỡ nát mà chết.
Thấy Thiên Kính không sợ uy áp của bản thân làm tên Mộ Dung Vũ ngưng trọng nhìn hắn. Sau khi xử lý xong tên qua đường Thiên Kính trực tiếp ra chiêu với Mộ Dung Vũ, một ngọn lữa đen nổi lên nuốt chửng lấy hắn. Không phải hắn không giết được tên đó mà là vì giết tên đó tại đây sẽ có rất nhiều phiền phức hơn.
Sau hai ngày Thiên Kính thu hoạch được 7000 khối linh thạch, xong chuyện nơi đây hắn cũng chạy đi Âm Hỏa Hoang Nguyên một chuyến lấy vị trí đầu bản. Nơi đây khắp nơi đều là hoả diễm, chúng còn tác dụng thôi thúc tình dục nữa. Hắn còn lấy chút Yêu Hoả về, hắn đem chút hoả đó cháy trong nguyên lực dồi dào và dùng lượng lớn mê dược và dục dược làm nguyên liệu đốt. Sau một thời gian ngọn Yêu hoả đó sẽ tiền hoá thành Dụ Tình Yêu Hoả và đản sinh linh trí. Lúc đó hắn sẽ có đồ chơi với mấy bà vợ rồi.
Sau bữa đó là những tháng ngày thảnh thơi của hắn tu luyện, dung hợp yêu linh. Hắn dung hợp ra một đầu kiếm long có thần cấp tính phát triển và có thượng cổ huyết mạch đem tặng cho Cố Bối, còn dư lại hắn giao cho Cố Bối đi bán. Hắn tu vi cũng đã đến Cửu mệnh cảnh.
Hôm nay, hắn đi tới một sơn cốc. Nơi đây đào hoa đua nở, hoa rụng rực rỡ, quả thực là một mảnh thế ngoại đào nguyên. Hắn đi đến một căn nhà tranh ở giữa nơi đây và gõ cửa.
-Xin mời vào. ( Ứng Nguyệt Như )
Khi hắn vào thấy nàng ngồi xếp bằng trên sàn nhà, gương mặt bình tĩnh, lẳng lặng ngồi nơi đó.
-Ngươi đến rồi? Ngồi đi. ( Ứng Nguyệt Như )
-Nàng có lẽ đã dùng Thiên Diễn Thuật xem trộm ta rồi nhỉ?
-Chỉ xem được môt chút thì bị cây thương đó ngăn cản. ( Ứng Nguyệt Như )
-Tiểu Kim cây thương đó? ( hắn hô to trong lòng )
-Khi công tủ mạnh lên ngài sẽ biết thôi, bây giờ công tử chỉ cần hiểu đó là thủ đoạn kiép trước của ngài là được ( Tiểu Kim )
Nghe Tiểu Kim nói hắn không hiểu kiếp trước của hắn không phải là một người hiện đại không có năng lực gì sao, sao tự nhiên lộ ra mấy thứ kì quái này. Dù thế hắn cũng nèm đám suy nghỉ ra sau đầu vì mục tiêu hiện tại của hắn là nàng.
-Nàng nên biết lí do ta đến đây đi.
-Ta biết. ( Ứng Nguyệt Như )
Nói rồi nàng đứng dậy ngồi vào lòng hắn.
-Tướng công chúng ta lại gặp nhau rồi. ( Ứng Nguyệt Như )