Chương 29: Thuyết phục
Nhưng cô gái trong phòng tập đang tonnhor bàn tán về một chàng trai tầm 30 tuổi đang chạy bộ trên máy chạy bộ. “Cậu xem anh chàng đó đó đẹp trai quá, xem body chuẩn của anh ấy kìa”. Lại có thêm một cô gái khác góp vui “Hay là chúng đến xin info anh ấy đi”. Vừa nói xong các cô gái đó đi đến chàng trai nhưng anh ta tắt máy và rời khỏi đó.
“Người gì đâu mà vừa lạnh lùng, vừa đẹp trai như vậy đúng gu của mình rôi.”_các cô gái bàn tán.
Sau khi ra khỏi phòng tập Vũ Phong đã đợi sẵn bên ngoài.
“Chào anh, anh là Phúc Lâm chuyên gia pha chế rượu đúng không?”_anh tiến tới chào hỏi khi nhìn thấy Phúc Lâm ra khỏi phòng tập.
“Anh là ai?”_Phúc Lâm lạnh lùng hỏi.
“Tôi là Vũ Phong, Tổng Giám Đốc An Lâm Resort, chắc trợ lý của tôi đã liên hệ với anh rồi đúng không?”_anh giải thích
“À… nhưng hình như tôi nhớ không nhầm là tôi đã từ chối các anh rồi, đúng không?”
“Xin lỗi vì đã làm phiền anh vào cuối tuần nhưng hôm nay tôi đến đây để bàn bạc với anh, anh có yêu cầu gì thêm cứ nói, chúng tôi sẽ cố gắng đáp ứng cho anh.”_anh cố gắng thuyết phục.
“Dự án của bên các anh rất tốt nhưng tôi phải từ chối, tôi không có thời gian nên các anh thông cảm.”_nói rồi Phúc Lâm bỏ đi.
“Sếp Phong, bây giờ chúng ta làm sao bây giờ? Anh ấy lại từ chối nữa rồi.”_Heẻny đi đến gần anh
“Cứ tiếp tục thuyết phục đi, chúng ta vẫn còn một ít thời gian cho cuộc thi mà.”_anh nhẹ nhàng nói
“Vậy bây giờ chúng ta đi đâu ạ.”
Nghe câu hỏi của Henry anh quay người lườm Henry.
“Hôm nay là cuối tuần mà, cậu không đi chơi với em gái tôi sao hay là cậu bị nó đá rồi?”
“Làm gì có chuyện đó, nếu không phải vì anh thì tôi đâu phải đứng đây”_Henry phản bác
“Nhưng tôi nhớ không nhầm thì con bé nói với tôi là nó đang trong quá trình hoàn thành công tác bàn giao công việc bên Singapo nên không có thời gian thì phải, nó còn không có thời gian chuyển đồ về nhà mới nữa thì làm sao vó thời gian dành cho cậu.”_anh mỉa mai Henry.
“Anh….”_Henry hơi tức giận
“Thôi được rồi công việc của cậu hôm nay coi như đã hoàn thành cậu về được rồi. Tôi sẽ tự lái xe.”_vừa nói xong anh định đi thì Henry gọi lại
“Anh định đi đâu vậy?”
“Đi chơi với con trai. Người không có con trai như cậu không hiểu được đâu.”_anh mỉm cười lái xe đi
Anh vừa lái xe đi thì mặt Henry khó chịu “Anh tưởng anh có con trai là hay lắm sao, tôi chắc chắn cũng sẽ có”.
Chung cư B…
“Anh Lâm, Khánh Pu lạc mất rồi”_một chàng trai hớt hải chạy đến nhà Phúc Lâm
“Tại sao lại đi lạc.”_Phúc Lâm với vẻ mặt lo lắng.
“Hôm nay anh nhờ em dắt Khánh Pu đi dạo nhưng em vừa mới không để ta nó một tí nó đã đi mất rồi, em đã tìm kiếm khắp nơi rồi là không thấy, em xin lỗi.”
“Đã tìm trong khu vui chơi chưa?”_vừa nói Phúc Lâm vừa mang giày.
“Dạ chỗ đó thì em chưa tìm, em xin lỗi”
“Được rồi bây giờ xin lỗi cũng không giải quyết được gì! Khánh Pu rất thích vào khu vui chơi gần nhà. Chúng ta chia nhau ra tìm đi. Em tìm ở quanh chung cư, anh sẽ vào khu vui chơi nếu ai tìm được Khánh Pu thì liên hệ người còn lại.”_vừa nói Phúc Lâm vừa đóng cửa
“Vâng ạ”
Sau đó cả hai rời đi.
KHU VUI CHƠI.
“Hai mẹ con đợi ba có lâu không? Ba có việc cần xử lý nên đến muộn, ba xin lỗi nhé.”_anh chạy hớt hải đến chỗ của cô và LeO đang chờ
“Dạ không sao ạ, con và mẹ cũng vừa mới tới thôi ạ”_LeO ngoan ngoãn nói còn anh nhẹ nhàng xoa đầu thằng bé.
“Hiếm khi thấy anh đến muộn nhỉ”_giọng cô có chút giận dỗi
“Chẳng phải là vì cô hay sao?”_anh nhìn cô
“Tại sao là vì tôi”_cô ngạc nhiên.
“Chẳng phải cô muốn mời Phúc Lâm làm giám khảo cho cuộc thi hay sao? Mấy hôm nay Henry đã liên hệ rất nhiều lần nhưng đều bị từ chối. Hôm nay tôi đã đến gặp trực tiếp anh ấy.”
“Vậy anh ấy có đồng ý không?”_cô thắc mắc
“Khó hơi tôi tưởng nhưng cô yên tâm đi tôi sẽ nghĩ cách”_anh lắc đầu những vẫn trấn an cô
“Cảm ơn anh”
“Ba mẹ có định đưa con đi chơi nữa không ạ?”_LeO phàn nàn.
Cả hai nhìn LeO mỉm cười và đồng thanh nói
“Có chứ”
Cả ba cùng vui vẻ vào khu vui chơi nào là thú nhúng, xe điện đụng, gâp thú… Có lẽ người vui nhất là LeO.
“Hôm nay bố gắp cho con nhiều gấu bông quá”_vừa nói LeO vừa cả đống gấu bông mà anh đã gắp được cho LeO.
“Sau hôm nay chúng ta có thể bị khu vui chơi này cho vào danh sách đen rôi.”_cô than vãn cùng LeO.
“Không sao, lần sai chúng ta đi chỗ khác, được không con trai?”_anh lên tiếng
“Vâng ạ, nhưng ba ơi con có thể mang đống gấu bông ba gắp cho con đến trường mẫu giáo tamgwj cho các bạn được không ạ? Con sẽ nói với các bạn là ba mình hắp cho mình đấy”_LeO lễ phép hỏi
“Được chứ”_anh vui vẻ vỗ vai LeO
“Tuyệt vời”_LeO vui mừng
“Mẹ ơi, cô qua chỗ kia chơi cát cùng các bạn nhé?”_vừa nói LeO vừa chỉ về phía có các bạn nhỏ đang chơi cát
“Đước chứ, đi đi”_cô vui vẻ nói
“Vângh ạ.”
“Cẩn thận nhé, đừng để bị ngã nhé LeO”
“Vâng ạ”_noia rồi LeO chạy đi
Coi và Anh nhìn LeO mỉm cười rồi lại nhìn nhau bỗng cô giật mình bởi tiếng động trọng bụi cây.
“Là gì đó”_cô đi gần đến
“Có chuyện gì sao”_anh thắc mắc
“Hình như tôi nghe có tiếng động ở đây.”_vừa nói cô vừa ngó nhìn vào bụi cây
Một thứ gì đó đột nhiên nhảy ra khiến coi bất ngờ ngã ra phía sau may mà có anh đỡ lấy cô. Cảnh tượng bây giờ thật khiến người ta trầm trồ, anh đang ôm cô hai người họ nhìn nhau một lúc cô mới lấy lại được bình tĩnh mà đứng dậy.
“Là một chú cún, có lẽ là nó đi lạc rồi.”_cô ngồi xuống ôm chú cún vào lòng.
“Sao cô biết nó đi lạc”_anh thắc mắc
“Anh không nhìn thấy sao nó có đeo bản tên có cả tên và số điện thoại của chủ nhân vì thế chắc chắn là bị lạc rồi.”_cô giải thích
“Xem ra khả năng quan sát của cô cũng khá đấy chứ.”_anh vừa nói vừa nhìn cô mỉm cười
Cô không nói gì chỉ lườm anh một cái rồi lấy di động trong tui ra bấm số có trên vòng cổ của chú cún.
“Alo ạ! Cho hỏi anh có phải là chủ nhân của chua cún tên Khánh Pu không ạ?”_cô liên lạc bằng số điện thoại viết trên vòng cổ
“Đúng rồi, là tôi, tôi là chủ của nó, nó đi lạc từ sáng đến giờ tôi đã tìm nó rất lâu, cô đang ở với nó đúng không ạ.”_Phúc Lâm lo lắng
“Đúng rồi ạ, tôi đang ở với nó, anh có thể đến đón nó không?”_cô lịch sự hỏi
“Được chứ cô gửi tôi định vị tôi sẽ đến ngay.”
“Ok”_nói rồi coi cũng tắt máy
Cô và anh đợi một lúc thì Phúc Lâm chạy đến. Khánh Pu nhìn thấy Phúc Lâm thì mừng rỡ chạy đến nhảy lên người Phúc Lâm.
“Mày đi đâu vậy hã có hiết tao tìm mày vất vả lắm không?”_Phúc Lâm bế Khánh Pu lên mà mắng
“Cô là người tìm được nó đúng không, tôi cảm ơn cô nhiều lắm.”_Phúc Lâm chủ động đến cảm ơn.
“Phúc Lâm”_anh lên tiếng
“Anh là Tổng Giám Đốc của An Lâm đúng không? Sao anh lại ở đây.”_Phúc Lâm hơi ngạc nhiên
“Thì ra anh là Phúc Lâm sao? Nghe danh đã lâu.”_vừa nói cô vừa đưa tay ra bắt tay anh.
“Cô ấy là Cindy đồn chịu trách nhiệm dự án mà chúng tôi muốn cùng anh hợp tác đấy ạ.”_anh giải thích.
“À thì ra là vậy. Cảm ơn cô rất nhiều.”_vừa nói Phúc Lâm cũng bắt tay cô
“Về dự án tôi mong anh có thể suy xét lại được không? Tôi sẽ côa hết sức để đâp ứng nhu cầu của anh.”_anh cố thuyêt phục
Cô nhanh trí tiếp lời anh.
“Dự án này là tôi yêu cầu sếp Phong mời anh về làm giám khảo bởi tôi tin nếu có anh giúp đỡ thì dự án của chúng tôi sẽ rất thành công, mong anh có thể auy nghĩ lại.”
“Thực ra thì tôi thấy dự án của hai người rất tốt rất triển vọng còn thật sự tôi rất bận khó mà sắp xếp được thời gian. Nhưng hôm nay cô đã giúp con trai của tôi, tôi nợ cô một ân tình xem như lần này tôi trả ơn cô. Ngày mai tôi sẽ đến An Lâm bàn bạc thêm chi tiết, không biết hai người thấy có được không?”_Phúc Lâm mỉm cười
“Tata nhiên là không vấn đề gì rồi.”_cô vui vẻ nói
“Rất hoang nghênh anh, ngày mai chúng tôi sẽ chuẩn bị để đợi anh tới.”_anh vưa nói vừa bắt tay Phúc Lâm.
Sau khi Phúc Lâm rời đi cô vui mừng ôm chầm lấy anh.
“Cuối cùng chúng ta cũng thành công rồi”
Hành động vô thức của cô khiến anh đơ người, một lúc sau thì coi cũng phát hiện, cô vội vàng buông anh ra, mặt cả hai ửng đỏ.
“Lần này thì cả ba mẹ bị ốm sao ạ, mặt hai người đỏ hết rồi.”_LeO vô tư nói
Câu hỏi của LeO càng khiến cả hai bối rối và ấp úng hơn.