Chương 118: Ngoại truyện 11 • Hiện đại - May mắn
- Trang Chủ
- Đếm Ngược Thời Gian Sống Sót - Mộc Hề Nương
- Chương 118: Ngoại truyện 11 • Hiện đại - May mắn
Điện tâm đồ trong phòng phẫu thuật vốn đã trở thành một đường thẳng tắp đột nhiên phát ra tiếng kêu mãnh liệt, có thể thấy rằng nó đang bắt đầu gập ghềnh lên xuống, bác sĩ và người thân đang chìm trong đau thương ngẩng phắt đầu lên, các bác sĩ vội vàng cấp cứu, người thân thì vui buồn lẫn lộn, ngạc nhiên đến sững sờ.
Người nhà bị mời ra khỏi phòng phẫu thuật, bắt lấy một y tá lo lắng hỏi: “Cô à, bé Ngư nhà tôi không chết mà đã sống lại rồi có phải không?”
Y tá: “Xin hãy đợi bác sĩ thông báo nhé ạ? Bệnh nhân xuất hiện tình trạng chết lâm sàng rồi lấy lại hô hấp, bây giờ vẫn còn đang cấp cứu, xin hãy kiên nhẫn chờ đợi kết quả.”
Nói xong người nọ liền đẩy cửa quay lại phòng phẫu thuật, để lại người nhà ở ngoài hành lang cầu trời khấn phật rủ chút lòng thương, phù hộ cho đứa trẻ đáng thương nhà họ bình an vượt qua tai nạn này.
Lời nói chuyện của bác sĩ, y tá và người nhà mờ áo lướt qua một lần trong đầu, lúc thì mơ hồ, lúc lại rõ ràng, ý thức chốc lát vờn quanh phòng phẫu thuật, thậm chí ngửi được mùi hương đặc thù của căn phòng này, một lúc sau lại bị kéo trở về thế giới trong sách, đi khắp vạn dặm non sông, chứng kiến thịnh thế của Đại Cảnh vạn bang triều bái, rồi qua đời vì bệnh tật khi đang ở đỉnh cao cuộc đời.
Một khắc trước khi chết bệnh, bên trong và ngoài phòng đều là người, bạn tốt bạn cũ ngày xưa đều đến đưa tiễn, thế nhưng trước giường chỉ có Hoắc Kinh Đường đầu đầy tóc bạc, cậu chỉ muốn gặp Hoắc Kinh Đường, chỉ không nỡ rời bỏ Hoắc Kinh Đường.
Hoắc Kinh Đường đã nắm chặt tay cậu, tháo chuỗi vòng Phật quấn trên cổ tay của hắn ra rồi đổi lại với chuỗi vòng mà năm ấy hắn tặng cho cậu, nói là trao đổi tín vật kiếp trước kiếp này để gặp nhau.
Hắn bảo Triệu Bạch Ngư cứ đứng trước suối vàng chờ một chút, hắn sẽ nhanh chóng đi tìm cậu.
Triệu Bạch Ngư đã không mở nổi mắt lên nữa, ngón trỏ run rẩy khẽ chạm vào mu bàn tay Hoắc Kinh Đường, cánh môi giần giật không nói nên lời, trong lòng thầm cầu mong trời cao rủ lòng thương.
Nguyện có kiếp sau, tiền duyên nối tiếp.
Rồi sau đó cậu chìm vào bóng tối chẳng có chút ánh sáng nào, không biết đã qua bao lâu, có lẽ là cả ngàn năm, cũng có lẽ là chỉ trong nháy mắt, cậu không thể chờ Hoắc Kinh Đường đến, chỉ chờ được ánh sáng trên bàn phẫu thuật.
Cậu trở về hiện thế rồi.
Không có Đại Cảnh, không có người nhà họ Triệu, không có bạn bè tri kỉ, cũng không có Hoắc Kinh Đường, niềm hy vọng, nỗi tuyệt vọng, sự sống mong manh hay niềm hạnh phúc vô tận dường như đều biến thành giấc mộng Nam Kha, thậm chí chẳng tìm được chút tung tích nào trong sách sử.
Đó chỉ là một triều đại giả tưởng không tồn tại, và cuộc đời đó của cậu cũng chỉ như một giấc mơ mà thôi.
***
Khi Triệu Bạch Ngư tỉnh lại, tình trạng của cậu đã tiến triển một cách thần kì, cả bệnh viện đều truyền tai nhau về chuyện này, những bệnh nhân mắc bệnh nan y đều muốn đến gặp cậu, sờ đồ của cậu để cầu nguyện cho mình một chút may mắn nhận được đặc xá của thần chết.
Bác sĩ và y tá cũng săn sóc cậu nhiều hơn, không chỉ bởi vì Triệu Bạch Ngư là bệnh nhân mà họ chăm nom nhiều năm trời, mà còn là vì minh chứng chứng minh bọn họ đã chiến thắng thần chết, theo dõi cậu sống lại từ cõi chết là một cảm giác thành tựu không gì sánh bằng.
Y tá đến kiểm tra phòng như thường lệ, hỏi thăm một chút tình huống cơ thể Triệu Bạch Ngư, cuối cùng nở nụ cười hài lòng: “Chúc mừng em nhé, hai ngày nữa là được ra viện rồi.”
Triệu Bạch Ngư cũng cười đáp lại, sau đó hỏi: “Hồi trước chị có kể với em về một quyển truyện quyền mưu, chị còn nhớ không?”
“Truyện gì cơ?” Cô y tá ngạc nhiên.
Triệu Bạch Ngư: “Là truyện có nhân vật trùng tên với em ấy.”
Y tá: “À! Quyển đấy hả! Sao thế?”
Triệu Bạch Ngư: “Chị nói là ngoại truyện BE… Nhưng em lên mạng tìm rồi, không có phần truyện đó.”
Y tá: “Ngoại truyện nằm trong sách xuất bản, em muốn xem sao, chị sẽ lấy đến cho em mượn.”
Triệu Bạch Ngư: “Không cần đâu, em tự đi mua…”
Y tá cắt lời cậu: “Không sao hết, chị sẽ cho mượn. Đọc cái truyện đấy bực cả mình, chị cũng không thèm đọc nó nữa đâu, gì mà truyện nhẹ nhàng chứ… Đúng là lừa đảo.”
Đã như vậy Triệu Bạch Ngư cũng không tiện từ chối nữa: “Cảm ơn chị.”
Y tá cười xòa nói không có gì, cô còn chưa cảm ơn Triệu Bạch Ngư đã hướng dẫn bài tập môn khoa học xã hội cho em trai mình nữa kia kìa.
Buổi chiều hôm đó, y ta đúng hẹn cầm quyển “Mỗi ngày yêu chiều ánh trăng sáng” đến, Triệu Bạch Ngư lật thẳng đến ngoại truyện, nội dung trong truyện giống hệt những gì xảy ra trong “mơ” của cậu, có điều nó miêu tả rất ít phần sau có liên quan đến Hoắc Kinh Đường.
Sau khi Hoắc Kinh Đường đăng cơ, nhờ sự giúp đỡ của người nhà họ Triệu đã tiến hành cải cách Đại Cảnh một cách dứt khoát mạnh mẽ, trọng dụng nghiêm điển, đánh giết tham quan, thủ đoạn nhanh gọn, hơn nữa còn mạnh dạn ủy nhiệm các thần tử trẻ tuổi cấp tiến, chung tay rót thêm sức sống mới cho Đại Cảnh.
Cả đời hắn không cưới vợ, chọn ra mấy hoàng tử con cái của anh em mình, dùng cách thức nuôi dạy xưa để chọn ra người chiến thắng cuối cùng.
Hoắc Kinh Đường chỉ ngồi trên ngai vàng mười hai năm, sau khi lập Thái tử thì lập tức thiền vị, biến mất chẳng còn tung tích, mà tân đế tuy cũng dẫn dắt Đại Cảnh đến đỉnh cao thịnh thế, nhưng về sau xa hoa dâm dật, lại liên lụy thịnh thế khiến cho dân chúng lầm than, loạn lạc.
Triệu Bạch Ngư duỗi ngón tay ra vuốt ve ba chữ Hoắc Kinh Đường.
Ngoại truyện nói hắn biến mất chẳng còn tung tích, có khả năng là chết ở một nơi nào đó, cũng có khả năng đã bị tân đế ám sát, cũng có thể là hắn ẩn náu trong giang hồ, làm một hiệp khách tiêu sái không bị trói buộc.
Triệu Bạch Ngư thiên về khả năng cuối cùng, cũng hy vọng là như vậy.
“Hoắc Kinh Đường, em bắt đầu nhớ anh rồi.”
Làm sao bây giờ?
Mới vừa về không bao lâu đã bắt đầu nhớ, thậm chí sợ rằng cuộc đời mà cậu trải qua ở Đại Cảnh chỉ là một đoạn ảo cảnh trước khi chết mà thôi, thế nhưng dù cho điều đó có tồn tại thật, thì Hoắc Kinh Đường cũng chỉ là một nhân vật trong sách, làm sao xuất hiện được trong thế giới thực?
Mấy năm trước khi chết, Triệu Bạch Ngư đã nói lai lịch của mình cho Hoắc Kinh Đường nghe.
Hoắc Kinh Đường đã im lặng rất lâu nhưng chỉ để ý một việc: “Nếu như em quay về thế giới kia, liệu ta có thể tìm được em không?”
Nước mắt Triệu Bạch Ngư tuôn rơi như mưa ngay tức thì, Hoắc Kinh Đường phát hoảng, nhẹ giọng thì thầm dỗ dành cậu cả buổi, chỉ tay lên trời thề nhất định sẽ tìm được cậu.
Nhưng mà tìm như thế nào?
Không có cầu Nại Hà, không có đường Hoàng Tuyền vãng sinh, hai thế giới khác nhau, thời đại không giống nhau, làm cách nào để tới đây?
Gõ cửa hai cái, mẹ Triệu vừa vào đã đặt nước canh hầm lên đầu tủ, lo lắng hỏi: “Bé yêu à, ai bắt nạt con thế? Sao lại khóc?”
Lúc này Triệu Bạch Ngư mới nhận ra là mình khóc.
“Không ạ…” Liếc mắt nhìn sách, Triệu Bạch Ngư đáp: “Con đang đọc truyện thôi.”
“Ôi, sách gì thế, chọc con khóc luôn à.” Mẹ Triệu giả vờ đánh hai cái vào trang sách, quen yêu thương Triệu Bạch Ngư như một đứa con nít, bà mở canh hầm ra, cầm hộp canh gà vàng óng ánh lên nói: “Ba con hầm hai tiếng lận đáy, bổ lắm, mau uống đi.”
Triệu Bạch Ngư nói cảm ơn, nhận lấy canh gà uống, uống xong mới nhắc đến chuyện ra viện, chốc lát sau mẹ Triệu cũng đi tìm bác sĩ để hiểu thêm về tình hình của cậu.
Mẹ vừa đi, Triệu Bạch Ngư cũng nỗ lực ngăn chặn tâm trạng đang sa sút, cậu vuốt ve quyển sách bị đóng lại, chợt có suy nghĩ lên mạng tìm kiếm đồng nhân của Hoắc Kinh Đường, bấy giờ mới phát hiện fans của Hoắc Kinh Đường rất đông, còn có người cắn đường của cp Hoắc Kinh Đường và “Triệu Bạch Ngư” nữa.
Đương nhiên là cũng có những fans sìn cp kiểu “khác”, Triệu Bạch Ngư thẳng tay che lại.
Nhắm mắt làm ngơ.
***
Sau khi ra viện, Triệu Bạch Ngư về nhà nghỉ ngơi.
Bởi vì nghỉ học tạm thời, đừng nói đến bằng đại học, đến kì thi đại học cậu còn chưa được tham gia, trái lại cậu muốn tìm cơ hội học lại cấp ba, chỉ có điều hai mươi tuổi đầu rồi mà nhảy vào giữa một đám học sinh cấp ba, ba mẹ chỉ lo cậu bị ăn hiếp, hoặc là bị cười chê.
Ba mẹ Triệu không muốn cậu phải vất vả quá, với số tiền mà họ dành dụm được, ngoại trừ mấy năm nay dùng để chữa bệnh cho cậu thì vẫn đủ để nuôi cậu cả đời.
Triệu Bạch Ngư không muốn ăn bám ba mẹ, thế là lên kế hoạch học lại cấp ba, đợi lấy được bằng đại học rồi thì ra ngoài kia tìm việc làm.
Một tháng sau, Triệu Bạch Ngư quay lại bệnh viện để tái khám, sau khi kiểm tra lần lượt, bác sĩ nói rằng tất cả mọi mặt đều hồi phục rất tốt, sau đó muốn ba mẹ của Triệu Bạch Ngư ở lại nói một vài chuyện riêng.
Triệu Bạch Ngư hiểu ý, ra ngoài ngồi đợi.
Trong lúc đó có y tá đẩy cửa đi vào trong, lúc đi ra không đóng kín cửa lại, cho nên cuộc trò chuyện bên trong đã bị Triệu Bạch Ngư nghe thấy.
“Bác sĩ à, sau khi khỏi bệnh hẳn rồi, liệu rằng tâm trạng có bị ảnh hưởng gì không?”
“Không thể loại trừ hoóc-môn trong cơ thể bị kích thích, thay đổi dẫn đến việc tâm trạng bị ảnh hưởng, sao vậy?”
“Cũng không có gì… Chỉ là sau khi bé Ngư khỏi bệnh cũng không mấy vui vẻ, có lần tôi thấy thằng bé nằm mơ mà cứ khóc thút thít, tôi chỉ sợ nó ấm ức. Chẳng phải có bệnh nhân vất vả lắm mới được chữa khỏi bệnh nan y dây dưa nhiều năm, nhất thời không quen nên ấm ức trong lòng, cuối cùng tự sát hay sao? Tôi thật sự rất sợ hãi…”
“Có thể nào là vì bị một nhân tố nào đó khác ảnh hưởng không? Ví dụ như nghe nhạc dạo của một bộ phim truyền hình buồn? Hay là tiểu thuyết chẳng hạn?”
“Đúng là có ôm một quyển tiểu thuyết, nhưng tôi đã xem thử rồi, nội dung cũng nhẹ nhàng thôi, nhưng hình như là viết về chuyện hai người đàn ông yêu đương… Hay là bé Ngư sợ chúng ta không chấp nhận tính hướng của thằng bé?”
Triệu Bạch Ngư nghe đến đây thì không nghe tiếp nữa, cậu đứng dậy đi ra ngoài tòa nhà bệnh viện, ngẩn ngơ nhìn vào một điểm nào đó trong hư không.
Trên đầu là mặt trời chói lóa, ánh nắng chiếu xuống khiến mặt đất dường như bốc khói lên, ở gần cửa chính có một dãy quầy thanh toán, phía trước có một đoàn người xếp hàng rất dài, xe ô tô nhiều mẫu mã đến rồi đi không ngớt trên đoạn đường trước bệnh viện
Lúc này có tầm mười chiếc xe ô tô gần như lấp kín con đường kia, người người cầm bệnh án đi tới đi lui đều vô thức liếc mắt nhìn sang, có thể thấy được trên mặt họ là cảm giác xuýt xoa thán phục khi nhận ra mấy chiếc ô tô đó đều là xe sang có giá trị lớn.
Lúc này Triệu Bạch Ngư đã ổn định tâm trạng xong, cậu không muốn những người quan tâm mình lo lắng vì tâm trạng đau khổ của cậu.
Do cậu bị ốm đau tra tấn quanh năm suốt tháng, ba mẹ đã vì cậu mà lo lắng âu sầu nửa đời rồi, cậu không thể khiến cho bọn họ khổ sở thêm nữa.
Triệu Bạch Ngư rũ mắt, chuẩn bị xoay người lại, ngạc nhiên phát hiện sau lưng cậu có mấy y tá và bác sĩ đang trò chuyện.
“Mười chiếc xe kia đều là xe xịn cả triệu* đấy… Chậc chậc, viện trưởng trèo lên được khách quý thế này từ khi nào thế?”
(*) Tính theo nhân dân tệ
“Ăn nói cẩn thận vào, nghe đồn bệnh viện chúng ta có ông lớn, đầu tư nhiều năm rồi, nửa tháng trước đột nhiên tâm huyết dâng trào nói muốn tới thị sát, viện trưởng vội tới mức mở mấy cuộc họp liền, dặn dò mọi người cần phải, tuyệt đối, nhất định phải xốc lại tinh thần gấp mười ngàn lần để đối phó, thiết bị chữa bệnh trong vòng sáu tháng cuối năm, thậm chí là tương lai vài năm nữa có thể thay được không là nằm ở chỗ này đó.”
“Thế chẳng phải chúng ta cần thể hiện cho tốt hay sao?”
“Đừng phá nữa, chú bước vào được văn phòng viện trưởng rồi hãy nói, tới tư cách bưng trà dâng nước tôi còn chẳng có đây này.”
Triệu Bạch Ngư lướt qua bọn họ, mắt nhìn đồng hồ, đã hơn mười hai giờ rồi, đang giờ nghỉ trưa, thảo nào bọn họ lại rảnh rỗi để mà tụ tập ngay cổng chính xem trò vui.
“Cơ mà vì sao ông chủ lớn lại đầu tư vào bệnh viện của chúng ta vậy?”
“Hầy, có gì kì lạ đâu? Người có tiền thì cái quái gì mà chẳng đầu tư? Y học, chữa bệnh, khoa học kĩ thuật, nhiên liệu, đất trồng… Càng có tiền càng muốn nắm lấy, sẽ là một chuyện tốt nếu bệnh viện chúng ta được cải thiện mà, quản cả ông chủ là có ý gì đây hả!”
“Cũng đúng ha ha ha…”
Triệu Bạch Ngư đi xa dần, vừa về tới đã bị ba mẹ túm lấy hỏi hạn: “Con đi đâu thế?”
Triệu Bạch Ngư: “Bên ngoài mát mẻ, hoa nở rất đẹp, con ra ngoài kia đi dạo thôi.”
Ba mẹ thấy cậu không có việc gì, nỗi phiền muộn giữa đầu mày dường như tan đi một chút, trong lòng cũng an tâm hơn nhiều, bọn họ đổi nét mặt tươi cười, dịu dàng nhỏ nhẹ hỏi: “Buổi chiều còn cần phải lấy một báo cáo kết quả nữa, bé Ngư muốn ba hay mẹ chờ cùng con nào?”
Bị ba mẹ coi là em bé cưng, Triệu Bạch Ngư dở khóc dở cười, cũng biết ba mẹ bận bịu công việc, lúc nãy điện thoại đã không ngừng run lên, thế là cậu nói: “Con tự chờ cũng được, ba mẹ mau đi giải quyết công việc của mình đi.”
Ba mẹ hỏi lại lần nữa, Triệu Bạch Ngư vẫn kiên quyết muốn chờ kết quả một mình, cuối cùng chỉ đành lưu luyến đi về.
Triệu Bạch Ngư cười bất lực, cậu đi đến dãy ghế bên cạnh quầy trên lầu hai ngồi chờ, y tá lúc trước chăm sóc chào hỏi cậu rồi bước ra phía cửa sổ.
“Đợi báo cáo à?”
Triệu Bạch Ngư gật đầu: “Chị không về nhà nghỉ ngơi sao?”
Cô gái: “Nhà chị ở xa, phòng nghỉ lại ồn quá, không bằng ra cửa sổ đứng, được chút yên tĩnh.”
Một lúc không nói chuyện, cô gái nọ quan sát Triệu Bạch Ngư: “Bé Ngư à, tháng này em nghỉ dưỡng ở đâu vậy? Sao chị cứ cảm thấy em… Xinh đẹp ra gấp trăm lần luôn?”
Triệu Bạch Ngư bật cười: “Ăn nói bậy bạ.”
“Chính là cảm giác này đây!” Cô gai nắm tay lại nện vào lòng bàn tay kia nói: “Là phong thái, mắt mày đó, nhấc tay áo lên này, cái tác phong tỏa từ trong ra ngoài này là… Phong lưu! Tự thành phong lưu, giống như danh sĩ thời xưa vậy! Nếu như đổi thành tóc dài, mặc trường bào, đứng ở chỗ kia, có thể chị sẽ nghĩ em là một người xưa xuyên không đến đây đó.”
Triệu Bạch Ngư bị chọc cười, nhưng chỉ im lặng nhìn cô gái.
Cô gái bị cậu nhìn đến mức ngại ngùng, tim đập thình thịch, nhưng suy nghĩ đầu tiên hiện lên không phải là xiêu lòng, mà chỉ là cô cảm thấy bất kể người nào bị một người đẹp mắt cười dịu dàng nhìn sang thì phản ứng cũng đều sẽ giống như vậy thôi.
Đột nhiên phía trước ầm ĩ lên, cô gái bị bên đó thu hút, thấy được một nhóm người đi từ xa tới, y tá trưởng cũng nằm trong nhóm người này, đi đầu là một người đàn ông mặc trang phục bình thường mang giày bốt martin đính đinh tán, chân dài vai rộng eo nhỏ, cổ tay có quấn vòng phật, trên cổ đeo một chiếc dây xích bạc, xương quai xanh có hình xăm bị lộ ra một chút, bởi vì đội mũ lưỡi trai che mất nửa khuôn mặt nên không nhìn rõ diện mạo, chỉ chừa lại đường cằm hơi nhọn, môi đỏ da trắng, tóc dài buộc cao lên, giống hệt như một yêu quái tu luyện thành công trong thế giới Cyberpunk vậy.
Nói ngắn gọn thì chính là có rất nhiều thứ mâu thuẫn với nhau, nhưng gộp lại trên người hắn thì lại hòa hợp một cách kì lạ.
Cô gái mở to mắt nhìn, nhận ra y tá trưởng đang không ngừng ra hiệu cho cô, sau đó hoảng sợ phát hiện người kia đang đi về phía bên này, lại còn dẫn theo nhóm người sau lưng nữa, trong số đó có rất nhiều lãnh đạo của bệnh viện.
A a a… Ông chủ lớn!
Cô gái hét lên trong lòng.
Cứu với! Đừng có tới đây!
Tiếc thay thần tiên đi ngang qua không nghe thấy lời cầu nguyện của cô, cô gái không còn gì để luyến tiếc nữa nhìn ông chủ lớn đi một đường thẳng tắp tới, trong đầu đã nghĩ đến cuộc sống mưu sinh sau khi bị sa thải rồi… Ông chủ lớn đi tới, ông chủ lớn bỏ qua cô, ông chủ lớn đi đến phía sau cô… Phía sau cô có gì?
“!”
Có bé Ngư đó!
Triệu Bạch Ngư vẫn luôn cúi đầu, không để ý lắm đến sự việc xảy ra xung quanh, đến khi có một đôi bốt Martin đính đầy đinh tán dừng lại ngay trước mắt cậu, cậu đứng hình một lúc mới thoáng lui về phía sau, dán chặt vào lưng ghế, rồi sau đó dịch sang phía bên cạnh, nhưng mà đôi bốt Martin kia cũng di chuyển theo.
Triệu Bạch Ngư ngạc nhiên, hơi ngẩng đầu lên lập tức nhìn thấy được chuỗi vòng Phật quấn trên cổ tay, cả người như bị sét đánh.
Trên đầu vang lên giọng nói mang ý cười nửa chọc ghẹo nửa thâm tình quen thuộc vô cùng: “Tiểu lang quân sinh ra xinh đẹp như thế, khiến anh vừa gặp đã yêu, người đã dùng cả đời tin tưởng anh, nguyện cùng anh gắn kết tình vợ chồng, chiêu cáo trời đất quỷ thần, cùng sống cùng chết.”
Triệu Bạch Ngư giương mắt lên, bắt gặp một đôi mắt Bồ Tát màu lưu ly tràn đầy tình yêu ấm áp dịu dàng, dường như khắp cùng trời cuối đất lướt qua, thời không xoay chuyển liên tục rồi đảo ngược, rốt cuộc cũng tìm được tiểu lang quân mà hắn thương yêu.
Chỉ trong một thoáng ấy, lệ rơi lã chã.
***
Ba mẹ Triệu không ngờ rằng chỉ một buổi chiều không gặp Triệu Bạch Ngư thôi, cậu đã bị người đàn ông không biết từ đâu ra lừa chạy mất rồi.
Chỉ nghe bọn họ nói, “Vừa gặp đã yêu”, “Cùng sống cùng chết”, “Nếu như có thể thì ngày mai đi lãnh chứng, sẵn tiện đăng ký tài sản, chọn ngày lành tháng tốt làm hôn lễ, dù sao cũng là chuyện lớn đời người, hôn lễ nhất định không được làm qua loa, trời đất quỷ thần đều nhìn đấy, càng long trọng thì càng hạnh phúc.”
Thật ra nói vậy cũng không sai… Cái rắm ấy!
Ba mẹ Triệu mặt đen như than, trong lòng không ưa Hoắc Kinh Đường, thế nhưng quay đầu nhìn sang Triệu Bạch Ngư, dù cậu chẳng nói một lời nhưng có thể thấy trong lòng rất vui sướng, còn tự nhắc nhớ lại những ngày tháng cậu tiều tụy, chỉ e là thật sự lo lắng bị bọn họ phản đối, sợ tới mức nằm mơ cũng khóc, ba mẹ Triệu lại không khỏi đau lòng.
Như vậy xem ra, không phải là cậu vừa gặp đã yêu, mà là ngấm ngầm qua lại đã lâu ở chỗ mà bọn họ không biết rồi!
Nghĩ đến chuyện Hoắc Kinh Đường chính là cổ đông lớn ở bệnh viện, chứng tỏ là ở gần quan được ban lộc mà!
Tức giận thì tức giận, ba mẹ Triệu thật sự không nỡ để Triệu Bạch Ngư phải đau buồn, từ đầu đã muốn cậu được bình an vui vẻ, thế là cũng hòa hoãn, chỉ đưa ra một yêu cầu: “Trước khi kết hôn không được làm cái, cái chuyện kia đâu đấy.”
Hoắc Kinh Đường nhanh trí gật đầu, dù sao đời trước cũng làm nhiều lắm rồi, hắn không quan tâm một chốc lát này.
***
Qua được cửa ải phụ huynh, Hoắc Kinh Đường và Triệu Bạch Ngư yêu đương công khai luôn, chỉ là thời gian bên nhau hơi eo hẹp.
Đời này Hoắc Kinh Đường không được làm một ông chủ nhàn rỗi nữa, hắn cần phải quản lý một sản nghiệp to lớn, tuy rằng đã tận lực bồi dưỡng nhân viên, nhưng mà vẫn còn cách xa khoảng thời gian dược về hưu hưởng thụ lắm.
Triệu Bạch Ngư thì phải lập tức học lại cấp ba, chuẩn bị chiến đấu với kì thi đại học, thời gian còn gấp rút hơn cả Hoắc Kinh Đường.
Nói về chuyện yêu đương cũng khá là “căng thẳng”, bởi có một sự thật chính là ngoại hình và phong thái của Triệu Bạch Ngư tuyệt vời một cách đáng kinh ngạc, dù sao cũng đã có kinh nghiệm từ đời trước, tính cách và sức hút của cậu vốn rất mạnh, cứ thế ném vào quần thể học sinh cấp 3 liệu có thu hút người khác không?
Hoắc Kinh Đường cũng không gấp, Triệu Bạch Ngư vừa thi đại học xong đã bị bế đi đăng ký kết hôn.
***
Nhìn quyển sổ đỏ, Hoắc Kinh Đường bỗng nhiên vùi mặt vào cổ Triệu Bạch Ngư, sau đó có dòng chất lỏng nóng hổi nhỏ xuống làn da cậu.
“Kiếp trước anh đã quỳ lạy trước Phật, không làm gì khác ngoài việc đó, anh cầu xin trời cao rủ lòng thương, giúp cho anh có thể tìm được em.” Hoắc Kinh Đường khẽ cười, “May mà anh đã có thể thế giới của em, may mà vận số của anh không quá tệ.”
Triệu Bạch Ngư siết chặt tay Hoắc Kinh Đường, mười ngón tay đan vào nhau, nhẫn bạc trên ngón áp út phản chiếu ánh nắng lóe sáng lên.
Trên cổ tay cả hai người đều có đeo một chuỗi vòng Phật, tựa như tình cảm vợ chồng đời đời kiếp kiếp đều quấn quít bên cạnh nhau.
“Em may mắn gặp được anh, cũng là nhờ trời cao rũ lòng quan tâm.”
==
Min: Vậy là truyện đã thật sự kết thúc rồi, lúc này mình chưa biết nói gì nên không dài dòng, chỉ muốn cảm ơn sự ủng hộ và tình cảm của mọi người dành cho Triệu Bạch Ngư, cho Hoắc Kinh Đường, cho các nhân vật trong “Đếm ngược thời gian sống sót” của tác giả Mộc Hề Nương và bản edit của mình.
Mình sẽ đăng một bài cảm ơn và đôi dòng cảm nghĩ của mình khi mình có thể!
Cảm ơn và yêu thương rất nhiều 🥰