Chương 112: Ngoại truyện 5 • Truyền đèn (1)
- Trang Chủ
- Đếm Ngược Thời Gian Sống Sót - Mộc Hề Nương
- Chương 112: Ngoại truyện 5 • Truyền đèn (1)
Trời vừa tờ mờ sáng, trống kêu oan ở trước cửa nha môn Tri phủ đã bị gõ vang, người đánh trống kêu oan quỳ sụp xuống khi cánh cửa được mở ra, hô lên: “Oan quá! Cầu xin đại nhân giải oan!”
Nha dịch báo lại án oan, Tri phủ Quảng Châu vội vàng khoác áo đi giày, đội mũ cánh chuồn vào, thần thái gấp gáp đi vào công đường nhìn quanh khắp nơi, thấy một bà lão tóc trắng xóa đang đứng dưới công đường, mà bên ngoài có chừng mười người đang đứng hóng hớt.
Tri phủ chụp kinh đường mộc lên gõ xuống: “Dưới đường là người nơi nào đến trạng cáo bổn quan?”
Bà lão run rẩy quỳ xuống, “Dân phụ Lưu thị, là người thôn Lâm gia, huyện Thanh Viễn, cầu xin đại nhân giải oan cho ta.”
Tri phủ: “Có đơn kiện không?”
Bà lão lấy đơn kiện ra: “Mời đại nhân xem.”
Nha địch đem tờ đơn lên đường án, Tri phủ Quảng Châu trông khoảng chừng hai bảy, hai tám tuổi, da dẻ trắng trẻo nhưng mắt mày nhuộm đầy vẻ cương nghị chính trực, hắn cầm lấy đơn kiện xem cẩn thận, sau đó hỏi sư gia, rốt cuộc cũng biết bà lão đến báo án gì.
Hai năm trước, thôn Lâm gia huyện Thanh Viễn có xảy ra một vụ án giết vợ chặt đầu, hung thủ chính là con trai của bà lão họ Lưu dưới công đường – Lâm Đại.
Lâm Đại này vốn là một thương nhân vân du bốn phương, thường xuyên ra ngoài làm ăn buôn bán, tích góp cho gia sản, coi như là một phú hộ nổi tiếng ở địa phương, cho nên có cơ hội cưới con gái của một hộ giàu có khác trong huyện.
Vợ của Lâm Đại xinh đẹp như hoa, chồng không ở nhà quanh năm, trong nhà chỉ có mẹ chồng không quan tâm mọi chuyện và một cô em chồng còn nhỏ tuổi, người anh rể thì đang khổ đọc ở thư viện, không ai dạy dỗ nàng ta, cho nên hành vi cử chỉ có hơi lẳng lơ phóng túng, khó tránh khỏi những lời đồn đại từ hàng xóm, vì thế mà mỗi lần Lâm Đại về nhà đều sẽ cãi nhau với nàng ta, cãi xong thì đến quán rượu nhậu say mèm.
Vợ chồng không hòa thuận, mười dặm tám hướng đều biết điều đó.
Sư gia: “Hai năm trước, Lâm Đại vừa đi bán hàng về, tới nhà nghe được mấy lời đồn nhảm nhí, nhưng lời lẽ lại rất đâu ra đấy, đến tướng mạo của gian phu còn có thể miêu tả được, hắn ta không khỏi tức giận, lại cãi một trận lớn với vợ mình, còn xuống tay với vợ. Tính tình của Đàm thị này cũng không dễ đối phó, lập tức làm ầm ĩ lên, dọn dẹp hành lý về nhà mẹ đẻ, hàng xóm ở quê đều có thể làm chứng.”
Không tới hai ngày, Lâm Đại đã đến nhà cha mẹ vợ cầu xin Đàm thị trở về nhà.
Ban đầu Đàm thị không muốn, người trong nhà phải khuyên can mãi nàng ta mới gật đầu bằng lòng, ngày hôm sau theo Lâm Đại về nhà, trên đường lại xảy ra lục đục, Đàm thị không ngừng nói khích Lâm Đại, tuyên bố nàng ta sẽ bẩm báo quan phủ để ly hôn với Lâm Đại, Lâm Đại giận quá nên giết chết nàng ta, sau đó trốn khỏi hiện trường, ngày hôm sau đã bị bắt.
“Đêm mà Lâm Đại bỏ chạy khỏi Đàm thị, có tên thợ săn phát hiện ra một cái xác phụ nữ không có đầu nằm trên con đường không ai lui tới, thế là chạy đi báo quan. Trùng hợp thay có người nhà mẹ đẻ của Đàm thị làm việc ở Huyện nha, nhìn thấy quần áo, trang sức và vóc dáng của cái xác kia tương tự với Đàm thị, bèn phái người tức tốc chạy đến nhà họ Lâm hỏi thăm, không thấy bóng dáng Đàm thị đâu mới dám khẳng định thân phận của các xác nữ không đầu kia.”
Lâm Đại bị bắt, đương nhiên là kêu oan, không chịu thừa nhận mình giết vợ.
“Huyện lệnh huyện Thanh Viễn sai người đi nghe ngóng điều tra, biết được Lâm Đại và Đàm thị đã xảy ra tranh cãi, mâu thuẫn rất căng, có động cơ giết người. Không lâu sau đó liền có một nông dân đến báo quan, nói là cùng ngày Đàm thị bị hại, ông ta đang cày ruộng trên sường núi, đứng ở đằng xa nhìn thấy Lâm Đại cầm dao trong tay nhắm ngay Đàm thị, áo quần đầm đìa máu, sau đó mọi người thật sự tìm ra được con dao còn dính máu trong nhà của Lâm Đại, rồi còn tìm được cả quần áo dính vết máu của hắn ta ở hạ lưu sông, đó chính là áo ngoài mà Lâm Đại đã mặc ra ngoài ngày hôm đó.”
Nhân chứng vật chứng đều đã có, Lâm Đại chính là kẻ tình nghi giết vợ số một.
“Chỉ vậy thôi đã định án rồi sao?”
“Ngoài ra còn có ông chủ quán rượu thuật lại rằng ông ta nghe thấy Lâm Đại uống say nói với người ngoài, nếu như Đàm thị lén phén qua lại với đàn ông, hắn sẽ giết nàng ta. Cũng có một tên lưu manh nói là hôm đó đã nhìn thấy Lâm Đại toàn thân đều là máu, ôm trong ngực một thứ trông giống như đầu người, hắn hoảng sợ quá nên bỏ chạy mất. Hơn nữa lúc thẩm vấn, Lâm Đại này đã thừa nhận hắn ta đã cãi nhau với Đàm thị trên đường về nhà, chính miệng Đàm thị thừa nhận nàng ta lén lút qua lại với đàn ông, hy vọng được ly hôn, nếu như Lâm Đại không đồng ý thì sẽ cáo quan… Động cơ giết người đã có, nhân chứng vật chứng cũng có, nhưng chì cần một tiếng kinh đường mộc, một bản cung được chấp thuận đã phán thẳng hình phạt chém đầu rồi!”
Tri phủ hỏi thăm sơ lược xong bèn hỏi Lưu thị: “Bản cung đã chấp thuận, phạm nhân nhận tội, vụ án đã trải qua ba lần thẩm tra theo quy trình huyện, phủ, tỉnh đều không có dị nghị, vì sao bà lại kêu oan?”
Lưu thị: “Đại nhân, con ta bị tra tấn nặng nề trong tù, chịu không nổi nữa mới nhận tội, nó bị vu oan giá họa là chuyện rõ như ban ngày! Đại nhân, ta hiểu rõ con mình, nó trung hậu trung thực, là người lương thiện, bình thường lễ tết tới, trong nhà giết gà mổ heo nó còn trốn đi chẳng đành lòng xem, làm sao dám giết vợ? Làm sao dám lấy đầu người? Sao lại chặt đầu? Nếu như chặt đầu thật, nó đã giấu đầu người ở nơi nào? Nếu như nó giết người thật, thì theo lẽ thường không phải nên mau chóng chạy trốn hay sao? Sao mà còn nghênh ngang đi uống rượu đến say mèm, rồi chạy về nhà đợi quan phủ tới bắt cơ chứ?”
Có vô vàn cảm xúc tràn vào suy nghĩ của bà ta, hoặc là phía sau có người chỉ điểm, hoặc là do bôn tẩu đã lâu, cầu xin sự giúp đỡ từ khắp nơi, nguyên nhân hậu quả và những điểm đáng ngờ trong bản án đều nhớ kỹ trong lòng.
Tri phủ trầm ngâm một lát rồi nói: “Bổn quan sẽ đích thân lật lại bản án, nếu như có ẩn tình thật, chắc chắn sẽ trả lại trong sạch cho con trai bà. Còn nếu như chứng cứ là thật, Lâm Đại chặt đầu người, tất cả mọi chuyện đều là thật, chỉ mong bà tâm phục khẩu phục.”
Lưu thị dập đầu: “Nếu như con ta thật sự phạm phải tội tày trời, tất nhiên là tội đáng muôn chết.”
***
Lui đường, Tri phủ vừa lật xem hồ sơ vừa nói: “Lưu thị kia cũng không nói sai, nếu như Lâm Đại giết người thật, vậy thì cái đầu của Đàm thị ở đâu?”
“Sau khi bị Huyện lệnh huyện Thanh Viễn nghiêm hình tra tấn, Lâm Đại đã chỉ ra bốn năm địa điểm khác nhau, nhưng không tìm được đầu người ở đâu cả. Đến bây giờ đầu của Đàm thị vẫn không rõ tung tích.”
“Đây mới là điều lạ, Lâm Đại đã bị phán tội chém đầu, không lý nào mà hắn vẫn cứ tiếp tục che giấu nơi đã giấu đầu Đàm thị cả.”
Tri phủ Quảng Châu cẩn thận đọc hồ sơ, phát hiện án này có rất nhiều chỗ khó hiểu.
“Thứ nhất, chưa tìm ra được đầu của vợ Lâm Đại. Hắn ta chỉ đông chỉ tây, quan sai uổng công đi về, rõ ràng là không chịu được cực hình nữa nên mới chỉ trỏ lung tung thôi, thật ra chẳng biết đầu giấu ở nơi nào. Thứ hai, rõ ràng trong hồ sơ có viết hung khí là một con dao găm dài bảy, tám tấc, đây là thứ vũ khí dù có sắc bén đến mức nào đi nữa cũng không thể chặt đứt đầu. Đến cả đao phủ có quyền xét xử đầu người cũng chỉ cần lệch một chút thôi đã không chém đứt được cổ rồi, lưỡi đao còn bị cong nữa. Thứ ba, chặt rơi đầu người thì máu tươi phải phun khắp xung quanh chứ, vì sao chỉ có áo ngoài của Lâm Đại là dính máu? Thứ tư, Lâm Đại vừa giết vợ, sao vẫn có thể bình tĩnh tự nhiên chạy đi uống rượu cho được?”
Hai mắt sư gia bỗng sáng lên, mặc dù ông ta làm cộng sự với Tri phủ đại nhân trước mặt đây chưa được một năm, biết năng lực và thủ đoạn của hắn không tầm thường, nhưng có thể cảm nhận được vấn đề trong một án mạng nhanh đến như vậy thật sự là vượt ngoài dự đoán.
“Đại nhân nói có lý, Tri phủ tiền nhiệm cũng đã từng chú trọng việc điều tra những điểm đáng ngờ này.”
“Kết quả thế nào?”
“Không có kết quả.”
“Đã không có kết quả, sao lại định án qua loa vậy?”
“Đại nhân có điều không biết, chuyện này cũng là do Đề Hình sứ Quảng Đông đích thân can thiệp vào, hối thúc Tri phủ tiền nhiệm kết án. Lãnh đạo trực tiếp đã lên tiếng, những người phía dưới ai dám không theo? Huống chi Lâm Đại có miệng không thể nói, hiềm nghi lớn nhất, vả lại bản án này gây xôn xao, bên trên phía dưới đều theo dõi sát sao. Tri phủ tiền nhiệm đành nhắm mắt quyết định, biết thời biết thế tặng cho một chút tình người rồi cứ thế kết thúc bản án, giao toàn bộ cho Đề Hình sứ, đóng quan tài cho kết luận chẳng phải vẫn sẽ phán tội tử hình hay sao?” Sư gia chuyển lời, hỏi: “Đại nhân biết vì sao Đề Hình sứ Quảng Đông lại hỏi đến án này không?”
“Nói đi.”
“Thế thì phải nói đến Đàm thị, tổ tiên nhà mẹ đẻ của nàng ta làm quan, về sau gia đạo sa sút, gặp khó khăn về kinh tế nên mới gả con cho Lâm Đại. Méo mó có hơn không, làm quan xuống dốc nhưng vẫn tận dụng được quan hệ từ những mối làm ăn ngày xưa, trong nhà họ Đàm có một vị trưởng bối quen biết với nhà mẹ của vợ Đề Hình sứ Quảng Đông, mở miệng cầu xin giúp đỡ, có lẽ còn dùng tiền nữa, Đề Hình sứ Quảng Đông dao động. Miệng vàng vừa mở, cấp dưới đã ngầm hiểu, bản án kéo dài hơn một năm đã chấm dứt nhanh gọn rồi.”
Tri phủ suy nghĩ một lát, bỗng nhiên hỏi: “Nhà họ Đàm kia yêu con gái như mạng à?”
Sư gia: “Nếu đã yêu con như mạng, sao lại vì chút tiền bạc mà gả nàng ta cho một thương nhân vân du bốn phương cơ chứ?”
“Nếu như không thương con gái, sao có thể cam lòng tiêu tiền vì con chứ?”
“Suy cho cùng thì con gái nhà mình cũng chết thê thảm, huống hồ việc tiêu xài tiền để đút lót còn thuộc về quan điểm cá nhân nữa.”
“Cũng đúng.” Tri phủ xem hồ sơ tiếp: “Lâm Đại bị nhốt trong đại lao Quảng Châu, hai tháng sau hành hình, không còn nhiều thời gian lắm. Cầm thư của ta đến huyện Thanh Viễn, gọi nhân chứng, vật chứng có liên quan tới án mạng của Lâm Đại đến đi, cả người khám nghiệm tử thi nữa, ta sẽ sắp xếp thời gian thẩm vấn Lâm Đại.”
Dặn dò xong, hắn bèn mang hồ sơ đi, lúc đi không cẩn thận làm rơi một phần hồ sơ khác, tiện tay nhặt lên thì thấy đó là một bản án của thôn dân họ Lý báo vợ mình mất tích.
Nhét hồ sơ lên giá sách, Tri phủ xoay người rời đi.
***
Huyện nha huyện Thanh Viễn.
“Phúc thẩm? Bản án giết vợ của Lâm Đại đã phán quyết xong xuôi, sao đột nhiên lại muốn lật lại thế?” Huyện lệnh huyện Thanh Viễn bất mãn phàn nàn: “Quan mới nhậm chức ba đám lửa*, nhưng mà đốt trên đầu ta là có ý gì? Trời ạ, Đề Hình Quảng Đông có biết chuyện này không?”
(*) Nguyên văn: Tân quan thượng nhiệm/nhậm tam bả hỏa – 新官上任三把火: tục ngữ, ý nói quan mới lên chức, làm ra một hai ba việc để tỏ rõ tài cán, quyết tâm, đạo đức, vì dân vì nước này nọ; muốn tỏ uy phong, lập uy, khiến quần chúng phục (giống như đốt lên mấy đống lửa vừa sáng vừa nóng, thu hút mọi người đều thấy). Nhưng về sau không biết có được như thế nữa không, hay đâu lại vào đấy.
Thuộc hạ đáp: “Cũng không biết nữa ạ. Bản án là do Đề Hình sứ Quảng Đông phán quyết, nếu như lật lại bản án chẳng phải ý nói Mã đề hình không làm tròn trách nhiệm sao? Hành động lần này của Tri phủ Quảng Châu là đánh vào mặt Mã đề hình đấy, hay là đại nhân phái người đi một chuyến đến Đề Hình ty, báo để cho đại Phật Mã đề hình này đối phó với Tri phủ Quảng Châu đi!”
Huyện lệnh huyện Thanh Viễn túm râu vuốt ve: “Cũng được.”
Thuộc hạ tiếp tục hỏi: “Nhưng theo lời Tri phủ, phải đưa nhân chứng vật chứng tới đó hết, có cần dặn dò bọn họ bớt nói vài lời không?”
“Tại sao phải nói bớt lại chứ? Không chỉ phải nói cho rõ ràng đâu ra đấy, mà tốt nhất là nên dặm mắm thêm muối vào, nói mấy lời vô nghĩa một chút, lật nỗi nghi ngờ trong lòng Tri phủ đại nhân kia lên rồi quấy tung nó cho ta!” Huyện lệnh huyện Thanh viễn cảm giác bản án kia có liên quan đến Mã đề hình, nhờ chỗ dựa này, ông ta không sợ Tri phủ Quảng Châu sẽ gây ra rắc rối gì.
Ông ta chỉ sợ thiên hạ không loạn, càng muốn mượn cớ này để mà kiếm lợi.
“Ngươi có nhớ trước khi vụ án này xảy ra, hai thị tộc lớn ở huyện Thanh Viễn là Lâm thị và Trần thị đã từng nảy sinh tranh chấp không?”
Thuộc hạ gật đầu lia lịa: “Hạ sai còn nhớ rõ Trần thị có hơn trăm người bị đánh chết, mặc dù Lâm thị kia đã bồi thường bạc rồi, nhưng hai đại tộc cũng đã kết thù. Bởi vậy nên khi án giết vợ của Lâm Đại nổ ra, Trần thị đứng về phía Đàm thị thỉnh thoảng kéo thôn dân đến cửa Huyện nha tĩnh tọa kháng nghị, kéo theo dư tình bắt buộc đại nhân ngài không được kết án qua loa.”
“Ngươi chỉ biết một chứ không biết hai. Ngươi thật sự cho rằng một kẻ có địa vị cao như Mã đề hình lại tự hạ thấp mình để nói đỡ chuyện cho nhà họ Đàm chỉ vì nể mặt phu nhân của ông ta hay sao? Đâu phải thế, phu nhân của Mã đề hình họ Trần, là người tộc Trần thị huyện Thanh Viễn đấy. Hơn nữa, tông tộc Mã thị của Mã đề hình này từng xuất thân từ huyện Thanh Viễn, Trần thị kia bèn coi Mã thị là người đứng đầu của mình, quan hệ của hai dòng họ lớn bền chặt như keo sơn, dòng họ Lâm giết chết trăm người nhà họ Trần, ngươi thử nghĩ mà xem, Trần thị và Mã đề hình không ghi hận chút nào sao?”
Thuộc hạ: “Thì ra là thế. Nhưng mà bọn họ tranh chấp qua lại, đại nhân dây vào trong đấy để làm gì?”
Huyện lệnh huyện Thanh Viễn cười đắc ý: “Hai dòng tộc lớn dùng vũ khí đánh nhau, nếu như hại chết một người thì phải bồi thường hai ba trăm lượng bạc, bổn quan có thể rút từ trong đó ra ba, bốn phần đấy.”
Ngàn dặm làm quan chỉ vì tiền tài thôi.
Thuộc hạ bỗng nhiên tỉnh ngộ.
***
Quan sai triệu tập nhân chứng lại rồi truyền lại lời của huyện lệnh, dặn bọn họ phải thêm mắm dặm muối, có một người khám nghiệm tử thi hỏi có phải nên nói hết tất cả mọi thứ hay không, liền nhận được câu trả lời: “Đại nhân dặn các ngươi không được giấu giếm, nghe lời đi được không? Nhớ hay không nhớ, đã từng nói hay chưa từng, chỉ cần nghĩ tới là có thể nói hết, hiểu chưa?”
Người khám nghiệm tử thi cúi đầu, lúng túng vâng dạ.
***
Đề Hình ty Quảng Đông.
Tri phủ Quảng Châu tiền nhiệm là Trần Minh cầm quà biếu đến thăm hỏi Mã đề hình, trong bữa tiệc có nhắc đến chuyện Tri phủ Quảng Châu tân nhiệm chuẩn bị phúc thẩm án giết vợ của lâm Đại, bấy giờ mới bày tỏ sự lo lắng của mình.
Mã đề hình: “Một Tri phủ nho nhỏ chẳng làm nên sóng gió gì, không đáng lo. Hắn muốn làm thanh thiên lật lại bản án, chỉ sợ sẽ bị đám rùa xung quanh cắn chết trước.”
Chẳng trách lão không sợ hãi, phải biết tông tộc Quảng Đông đã thành xu thế, sức mạnh to lớn, dù quan to tam, nhị phẩm nhảy dù xuống nơi đây làm việc cũng phải cẩn thận hết sức, chú ý không được đắc tội tông tộc địa phương, mà chín đời tổ tiên Mã đề hình định cư ở Quảng Đông, Mã thị con đàn cháu đống, trong quan trường, thương trường đều có người, chính là một con quái vật khổng lồ, làm sao có thể sợ hãi một Tri phủ ngũ phẩm thấp bé kia chứ?
Trần Minh thấy thế thì không khỏi sốt ruột: “Nếu như là người khác thì ta không sợ, nhưng mà lai lịch của Tri phủ tân nhiệm này không tầm thường đâu.”
Mã đề hình: “Lai lịch thế nào?”
Trần Minh: “Tri phủ tân nhiệm đó chính là môn sinh tâm đắc của đương kim Tế chấp Triệu Bạch Ngư! Nghe nói hắn đã ở bên cạnh y từ nhỏ, mưa dầm thấm đất, lấy thân làm mẫu, lấy mình làm gương, tay cầm tay dạy bảo đấy!”
Tên Triệu Bạch Ngư vừa được thốt ra, đến cả Mã đề hình cũng không ngăn được tim gan mình run rẩy lên, ông ta đặt chung rượu xuống: “Vậy mà lại có lai lịch thế này sao? Xem ra đúng là cần phải đề phòng một chút rồi.”
“Bản án có không ít điểm đáng ngờ, hơi khó mà bổ sung vào được, làm ít sai ít, không cần làm những chuyện ngu xuẩn vô ích. Cố gắng kéo dài thêm hai tháng, đến lúc hành hình Lâm Đại, bổn quan sẽ gây áp lực mạnh hơn!” Mã đề hình là lão thần, rất giỏi luận ngục xử án, ông ta hiểu rất rõ vụ án này, nhanh chóng nghĩ ra cách đối phó. “Tuy rằng khẩu cung của những nhân chứng kia là sự thật, nhưng nó không thể đóng đinh Lâm Đại, nếu như Tri phủ Quảng Châu có lòng lật lại bản án, e rằng sẽ lấy đây làm cái cớ để bác bỏ phán quyết, trừ phi bằng chứng sống biến thành bằng chứng chết.”
Trần Minh nghe vậy, tinh thần bị chấn động, cẩn thận nghe lời.
Mã đề hình: “Ta sẽ tìm đúng thời cơ, gọi người từ hai tông tộc Trần, Mã đến bao vây nha môn, quậy cho trăm đồng liêu của mười lăm châu quý phủ Quảng Đông đến tham gia tố cáo hắn, phá cho hắn sứt đầu mẻ trán, mất sạch lòng dân, sai lầm liên tiếp, đến lúc đó dù Triệu Bạch Ngư có mở miệng cũng không cứu nổi hắn.”
Có những lời này của Mã đề hình, Trần Minh an tâm, vội vàng nâng chén lấy lòng.
***
Bữa tiệc tàn, Trần Minh vừa đi, có một người bước ra sảnh, người này khoảng chừng ba mươi, đó chính là Mã Khai Tín – đứa cháu trai mà Mã đề hình coi như con trai ruột của mình.
Mã Khai Tín khó hiểu hỏi: “Đại bá cần gì phải tìm cách đối phó với tên Tri phủ Quảng Châu không biết tốt xấu đó? Viết một lá thư đưa tới, phàm là người thông minh sẽ biết nên làm gì thôi.”
Mã đề hình không thể thả lỏng tâm trạng: “Vừa rồi con không nghe thấy hắn ta nói thầy của Tri phủ Quảng Châu kia là Triệu Bạch Ngư à?”
“Đương kim Tế chấp thôi mà.” Mã Khai Tín không để bụng: “Trời cao Hoàng đế xa, huống chi là Tế chấp?”
Mã đề hình liếc nhìn cháu trai, gã ta chưa từng làm quan, tất nhiên không thể hiểu được ba chữ Triệu Bạch Ngư có ý nghĩa gì đối với quan lại trong thiên hạ.
Đó chính là tấm gương được hàng vạn người ngưỡng mộ, cũng là dao trảm treo trên đỉnh đầu của mỗi một vị quan lại.
Đặc biệt là những người từng đích thân trải qua đại án Lưỡng Giang năm đó như bọn họ.
“Tóm lại, đối phó với Tri phủ Quảng Châu cần phải nghiêm chỉnh một chút, hắn cũng không phải người dễ chơi! Con cũng nên quản nửa cái thân dưới của mình cho đàng hoàng đi, nếu như chuyện thế này lại xảy ra nữa thì đừng trách ta không quan tâm đến con!” Mã đề hình quát lên: “Trên đời này lắm phụ nữ mập gầy cao thấp, muốn chọn ai cũng được, sao con lại chạy đi trêu chọc một người đàn bà đã có chồng vậy chứ! Còn làm ra chuyện ngu xuẩn như giết người chặt đầu giả mạo Đàm thị, rồi để cho người khác giúp con thu dọn tàn cuộc nữa.”
Mã Khai Tín cúi đầu, luống cuống đáp: “Cháu trai đã biết sai rồi.”
Mã đề hình hừ lạnh, trái lại lười tiếp tục truy cứu, nhanh chóng đổi chủ đề khác: “Chuyện ở nghiệp đoàn Quảng Đông đã giải quyết xong chưa?”
Mã Khai Tín: “Vẫn còn đang thương lượng, cũng được tám chín phần mười rồi, gần đây tông tộc Lý thị xảy ra chút chuyện, gia chủ không có lòng dạ nào xử lý chuyện trong nghiệp đoàn, có rất nhiều Việt* thương chuyển vào nghiệp đoàn của chúng ta.”
(*) Việt – 粤: chỉ hai tỉnh Quảng Đông, Quảng Tây hoặc có thể hiểu như một tên gọi khác của Quảng Đông.
Sắc mặt Mã đề hình dịu lại, hài lòng dặn dò thêm vài câu.
***
Chờ Mã đề hình đi rồi, Mã Khai Tín mới trở về quý phủ của mình, kẻ ham hoa háo sắc này không bước vào hậu trạch mà đi tới thư phòng. Cửa thư phòng vừa mở, một người phụ nữ xinh đẹp lập tức chạy ra đón.
Nếu như người nhà họ Đàm hoặc Lưu thị ở đây, chắc chắn có thể nhận ra nàng ta chính là vợ của Lâm Đại bị giết hại chặt đầu, Đàm thị.
“Biểu ca,” Đàm thị dựa vào lòng Mã Khai Tín, sóng mắt chuyển động, xinh đẹp động lòng người, “Khi nào thì em có thể ra ngoài?”
Mã Khai Tín dụ dỗ nàng: “Đợi mấy ngày nữa ta sẽ thả em rời phủ.”
Đàm thị không nghi ngờ gì, chỉ hỏi: “Tên Lâm Đại kia có chịu ly hôn với em không?”
Nàng hoàn toàn không biết gì về vụ án cái xác phụ nữ không đầu làm xôn xao dư luận, càng không biết mình đã “chết” rồi.
Mã Khai Tín nở nụ cười ấm áp chân thành, dỗ đến nỗi Đàm thị mở cờ trong bụng, để mặc gã muốn làm gì thì làm.
***
Đại lao Nha môn.
Lâm Đại bị đưa ra thẩm vấn như chết lặng, làm lơ tất cả mọi câu hỏi.
Lính canh ngục nhìn không thuận mắt giận dữ mắng: “Bề trên hỏi chuyện thì trả lời cho đúng sự thật, bớt giả ngu đi!”
Cả người Lâm Đại run lên, vô thức co rụt thân thể gầy gò lại liên tục xin lỗi: “Tiểu nhân biết sai rồi! Tiểu nhân nhận tội! Tiểu nhân tội đáng muôn chết!”
Chắc hẳn đây chính là phản xạ tự nhiên hình thành do bị nghiêm hình tra tấn,
Bấy giờ, sư gia bèn khuyên bảo: “Tri phủ của bọn ta xem xét lại hồ sơ, phát hiện án mạng này của ngươi có vài điểm đáng ngờ cho nên mới đặc biệt đến hỏi thăm. Nếu như ngươi có oan thì tốt nhất là nên nhanh chóng nói ra, nếu không hai tháng nữa xử trảm, dù có là Đại La thần tiên* cũng không cứu được ngươi đâu!”
(*) Nguyên văn là 大罗神仙, hay nói đúng hơn là 大罗金仙 (Đại La kim tiên): là một loại thần tiên trong Đạo giáo. Mục đích cuối cùng của người tu Đạo là thăng thiên đến thiên thành Đại La, nơi các tôn thần, thiên tôn tối cao cư ngụ. Đại La kim tiên là những thần tiên cư ngụ ở thiên thành Đại La.
Lâm Đại vẫn dập đầu, đầu nện xuống kêu cộp cộp: “Tiểu nhân nhận tội, bây giờ tiểu nhân muốn chết rồi, cầu xin đại nhân tha cho tiểu nhân! Ta không muốn lật bản án nữa, ta có tội, ta đáng chết… ta đáng chết!”
Sư gia để lộ vẻ khó xử, bước đến trước mặt Tri phủ nói: “Có lẽ là do bị hành hạ nặng nề, đả kích lớn quá nên tinh thần không được bình thường nữa rồi.”
“Để ta nói với hắn mấy câu.” Nói xong bảo lính canh mở cửa ngục, Tri phủ ngồi xổm xuống trước mặt Lâm Đại nói: “Chắc hẳn ngươi là một người con hiếu thảo.”
Lâm Đại vẫn không nhúc nhích.
“Không chỉ là một người con hiếu thảo, ngươi còn yêu thương đệ muội, nhiệt tình giúp đỡ mọi người, thế cho nên các em của ngươi vì để cứu ngươi mà hai năm qua đã bôn ba vất vả, tìm kiếm quan hệ khắp nơi, dù ngươi đã nhận tội, bị phán chém đầu, nhưng mẹ ngươi vẫn nhờ người viết giúp một mẫu đơn kiện, từ ngữ trau chuốt, ngắn gọn súc tích, người làm văn hộ nhất định rất quen thuộc với việc kiện tụng, hẳn là người đó đã giới thiệu mẹ ngươi đến Nha môn của ta gõ trống kêu oan. Huyện Thanh Viễn… Nghe nói có một vị trạng sư* chuyên môn giúp người thưa kiện, ông ta rất giỏi viết đơn kiện, danh vang khắp Quảng Đông, có thể nhờ vả một trạng sư nổi tiếng viết thay lời cho, ngươi cũng phải là một người tốt có tiếng xa gần, hoặc vụ án này là một án oan.”
(*) Luật sư thời xưa
Lâm Đại quỳ rạp xuống đất, hai tay run run, có hơi dao động.
Tri phủ: “Nếu là án oan, bổn phủ sẽ lo đến cùng, trả lại trong sạch cho ngươi!”
Lâm Đại vẫn làm thinh, không dám dễ dàng trao lòng tin cho người khác nữa.
Tri phủ suy nghĩ một chút: “Ngươi cũng biết thầy của bổn phủ chính là Tế chấp đương triều Triệu Bạch Ngư chứ?”
“Triệu Bạch Ngư?” Lâm Đại ngẩng phắt đầu dậy, ánh mắt long lanh: “Là Triệu đại nhân Triệu Bạch Ngư công chính liêm minh, trên tay không có án oan trong lời đồn đó sao?”
“Đúng vậy!” Tri phủ mỉm cười, “Ngươi không tin danh tiếng thanh thiên của Triệu đại nhân nhưng bổn phủ tin. Bổn phủ biết rõ ngươi đã chứng kiến bóng tối của quan trường trong suốt hai năm qua, không ôm hy vọng được bình oan giải tội, nhưng ngươi không suy nghĩ cho mình thì cũng nên nghĩ đến mẹ già của ngươi chứ, đến nông nỗi này rồi mà bà ấy vẫn không hề vứt bỏ ngươi, bôn ba khắp chốn, sáu mươi tuổi vẫn lên công đường tố oan tình, vậy thì sao ngươi có thể dễ dàng vứt bỏ sinh mệnh của mình kia chứ?”
Cảm xúc của Lâm Đại lung lay sụp đổ, thoáng chốc nước mắt rơi như mưa, một lúc lâu sau mới ép mình bình tĩnh lại: “Đại nhân có chuyện cứ hỏi, tiểu nhân sẽ phối hợp.”
Tri phủ: “Miêu tả lại cái đêm ngươi và Đàm thị về nhà cha mẹ vợ một lần đi, nói rõ đầu đuôi gốc ngọn cho ta, không được bỏ sót bất kì chi tiết nào.”
Lâm Đại không cần suy nghĩ vẫn có thể miêu tả lại cảnh tượng mà hắn đã nói ra hết lần này đến lần khác: “Hôm đó ta đưa Đàm thị về nhà, đi đến một con đường nhỏ, đột nhiên nàng ta móc mỉa, mắng chửi ta vô dụng, rác rưởi, nàng ta còn nói cho ta biết là mình đi vụng trộm, nàng ta gả cho ta ba năm, trong khoảng thời gian ta không ở đây, nàng ta vẫn luôn qua lại với người khác. Ta tức giận đến nỗi mất sạch lý trí, đẩy nàng ta ngã rồi đá thêm một cú nữa, trong lúc hỗn loạn, nàng ta đã rút đao bên hông ta ra rồi đâm vào cánh tay ta, nhìn cánh tay chảy đầm đìa máu tươi, ta tức giận mà đầu óc choáng váng, sau đó ta giật đao lại, cởi áo ngoài ra lau máu, mà nàng ta thì vẫn la oai oái lên đòi ly hôn với ta… Ta sợ mình không kiểm soát được bản thân làm ra chuyện không thể cứu vãn, cũng không muốn ly hôn, cho nên ta mới chạy đi, trên đường đi, càng nhìn chiếc áo ngoài thấm đầy máu tươi ta càng cảm thấy phiền lòng, thế là ta cởi ra ném nó xuống sông, sau đó chạy đi uống rượu…”
Nói đến đây, gã lại không nhịn được chảy nước mắt, “Nếu như ta không bỏ rơi Đàm thị, nàng ta sẽ không bị kẻ xấu làm hại, mà thi thể của nàng cũng sẽ không bị vứt ở nơi khác. Nàng muốn ly hôn thì ly hôn, nàng sẽ không chết, mẹ ta cũng không cần phải làm người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, đôi bên đều tốt! Chỉ tiếc ta không suy nghĩ cẩn thận sớm hơn một chút!”
Tri phủ: “Đàm thị nói nàng ta lén lút qua lại với người khác, chứ không nói là người ở đâu sao?”
Lâm Đại lắc đầu, có hơi xấu hổ: “Ta rất ít khi ở nhà, không có manh mối nào về chuyện này cả.”
Nhìn chằm chằm Lâm Đại một lát, Tri phủ mới đứng dậy, thấp giọng dặn dò lính canh ngục đi làm việc.
Lính canh nghe lệnh, một lát sau cầm chén máu gà tươi đến.
Tri phủ: “Giội lên người hắn đi.”
Lính canh giội chén máu gà lên người Lâm Đại, người nọ cúi đầu nhìn thử, hai mắt trợn ngược lên rồi té xỉu.
Sư gia trợn mắt há mồm.
Tri phủ vẫn bình tĩnh: “Hắn thấy máu nên chóng mặt.”
Nói xong lệnh cho người đưa Lâm Đại trở vào phòng giam, sau đó đi ra ngoài.
Sư gia: “Lâm Đại nhìn thấy máu là chóng mặt, tuyệt đối không có khả năng giết chết Đàm thị, càng khỏi phải nói đến chuyện chặt đứt đầu nàng ta! Hơn nữa, khi đó bọn họ đang đi dọc đường đột nhiên nảy sinh tranh cãi, không phải là ủ mưu, loại trừ hiềm nghi đồng lõa gây án, hung thủ chính là một người hoàn toàn khác, Lâm Đại bị oan rồi! Cơ mà làm sao đại nhân biết được Lâm Đại thấy máu là chóng mặt?”
Tri phủ rút tay vào ống tay áo như một thói quen, đáp: “Để đưa ra bằng chứng Lâm Đại gan nhỏ, Lưu thị đã cố tình nhắc tới việc giết gà mà hắn cũng không dám nhìn, nhưng một kẻ nhát gan như vậy có thể trở thành người buôn bán vân du bốn phương hay sao? Mới đầu ta hoài nghi bà ta chỉ nói quá hoặc nói dối thôi, sau đó khi xem hồ sơ mới thấy nhắc tới tình tiết sau khi dao chém cánh tay bị thương, Lâm Đại đã nhanh chóng chạy đi, còn vứt luôn cả áo ngoài, vừa rồi hắn lại nhắc đến lần nữa, dùng “đầu bị choáng” để trần thuật trạng thái của hắn ngay lúc đó, bởi hắn cứ tưởng mình tức giận, nhưng thật ra là chóng mặt vì máu. Chiếc áo ngoài thấm máu kia khiến cho hắn cảm thấy không thoải mái, hắn thà ném đi chứ không muốn giữ lại.”
Sư gia: “Đại nhân nhìn thoáng đã biết, ty chức bội phục.”
Không hổ là môn sinh tâm đắc được Triệu đại nhân cầm tay chỉ dạy.
Hai người vừa mới ra đến cửa nhà lao thì có người đến báo: “Đại nhân, không biết có một kẻ giang hồ từ đâu đến tự xưng là bạn cũ của ngài, đang đứng chờ ở ngoài Nha môn.”
Tri phủ: “Người đó có tự giới thiệu không?”
“Ông ta nói mình họ Ngụy.”
Vừa mới dứt lời đã thấy Tri phủ trước giờ vẫn luôn chững chạc bước nhanh vài bước, rồi co chân chạy đến cửa Nha môn, hô to với một bóng người dù hai tóc mai đã chuyển màu hoa râm nhưng vóc dáng vẫn mạnh mẽ rắn rỏi: “Ngụy bá!”
Người giang hồ kia quay lại, để lộ gương mặt quen thuộc, gật đầu với Tri phủ: “Nghiên Băng.”
Môn sinh tâm đắc được dạy dỗ bởi Tế chấp đương triều Triệu Bạch Ngư, Tri phủ Quảng Châu hiện tại chính là thư đồng Nghiên Băng của y ngày xưa, làm quan lấy họ Triệu, học thầy Triệu Bạch Ngư.
Triệu Nghiên Băng đang mặc trên người thường phục dài màu xanh, tóc cột chặt quấn mão cài trâm, dù là phong thái hay cách xử sự đều có thể thoáng nhìn ra được bóng dáng của Triệu Bạch Ngư.
“Ta đi theo thuyền buôn trở về cảng Quảng Châu, thư từ qua lại với ngũ lang mới biết được ngươi đã nhậm chức Tri phủ Quảng Châu nên bèn đến thăm. Đến làm việc cũng được một năm rồi, cảm giác như thế nào?”
Nghiên Băng: “Trong ngoài phủ Quảng Châu bình yên như gió lạnh, chó sủa chẳng sợ hãi, người dân chân chất nhiệt tình, không có xảy ra quá nhiều vụ án. Công việc ở Nha môn cũng khá ổn định, không đến nỗi khó khăn.”
“Ta định nghỉ ngơi non nửa năm rồi lại ra biển, ở lại Quảng Châu trước. Trong thư ngũ lang cũng dặn ta đến đây giúp đỡ ngươi một chút, ngươi mới tới, vẫn cần phải có người bên cạnh để tin dùng mới được chứ.”
Nghe nói ngũ lang nhắc đến mình trong thư, Nghiên Băng vui sướng không thôi.
“Ân sư có còn… Chỉ điểm chỗ nào nữa không?”
Từ khi hắn thi đậu tiến sĩ, chính thức trở thành môn sinh của Triệu Bạch Ngư đã thích gọi y là ân sư, về sau luôn tự lấy nó làm niềm vui như vậy.
“Ngũ lang còn nói thế lực của tông tộc ở Quảng Đông rất lớn mạnh, không sợ đối đầu với quan phủ, hơn nữa nơi đây cách xa kinh thành, một khi gặp chuyện không may thì y cũng không với tới được. Đã trời cao Hoàng đế xa, mà pháp còn không trách chúng, tuy rằng tông tộc là một đoàn thể, nhưng suy cho cùng bọn họ vẫn là bá tánh, vẫn là nhân dân, dù có hàng trăm, hàng ngàn người tụ họp lại cầm vũ khí đe dọa, thì bọn họ vẫn là dân chúng, giải quyết loạn đảng mà không thể trừng trị loạn đảng. Ta thường xuyên tới lui cảng Quảng Châu, có quen biết với tông tộc địa phương, cũng có không ít bạn bè trong giang hồ, cho nên y mới nhờ ta đề phòng giúp ngươi.”
Nghiên Băng: “Ta không đắc tội tông tộc, bọn họ không đến mức đối đầu với quan phủ đâu.”
Ngụy bá: “Phòng ngừa rắc rối có khả năng xảy ra thôi, phải chuẩn bị từ sớm.” Sau đó ông lại hỏi, “Ngươi định giúp Lâm Đại lật bản án sao?”
Nghiên Băng ngạc nhiên: “Ông biết à?”
“Tin tức truyền đi nhanh nhất ở bến thuyền và giữa các thương nhân, có thể nghe ngóng được từ chỗ bọn họ.” Ngụy bá nói, “Án Lâm Đại giết vợ là vụ án nổi tiếng nhất hai năm gần đây, tông tộc Lâm thị vững tin rằng Lâm Đại vô tội, người nhà họ Đàm lại khăng khăng đổ tại hắn phẫn nộ mà giết vợ, chặt đầu cho hả giận, muốn hắn lấy mạng đền mạng cho Đàm thị con gái mình. Lại thêm những tình tiết kì lạ như việc vụng trộm với người khác, tung tích của cái đầu không rõ, dường như trong đó còn có trộn lẫn với màn tranh đấu của các tông tộc nữa, đương nhiên là phải chú ý cao độ rồi.”
==
Min: Em Cá của mấy bà giờ là đá đuýt cha già ngồi ghế Tế chấp rồi nha =)))) ngầu hok, mà em Băng cũng ngầu, hai đứa ở với nhau từ nhỏ tới lớn nên cái style y chang 🤣🤣