Chương 115: Ngoại truyện 8 • Từ quan (1)
- Trang Chủ
- Đếm Ngược Thời Gian Sống Sót - Mộc Hề Nương
- Chương 115: Ngoại truyện 8 • Từ quan (1)
Thập Thất hoàng tử kế vị, niên hiệu Trọng Hoa.
Trọng Hoa đế đăng cơ, đại xá thiên hạ, sẵn tiện gia phong cho các lão thần, trọng thần bên người.
Trần Sư Đạo tám mươi mấy tuổi đã rảnh rỗi ngồi nhà từ lâu, có nói gì cũng không chịu xuất sĩ trở lại, chỉ đành phải giữ cho ông chức Thái sư, hưởng vinh dự, lãnh lương bổng, không cần phải vào triều làm việc, thay vào đó đặc phong tước hiệu cho con trai của ông cụ là Trần Phương Nhung.
Lòng dạ Nguyên Thú đế lang thang ở tận trời xa, đây là chuyện mà tất cả mọi người đều biết, dù tân đế là một người có tính tình nhân hậu, nhưng trước khi băng hà ông vẫn nghĩ đủ mọi cách để đan thư thiết khoán lại cho phủ Lâm An vương, còn cho Triệu Bạch Ngư một cây roi đánh vua trên đánh hôn quân dưới đánh gian thần.
Chỉ cần hai người không làm những chuyện như mưu triều soán vị, thì trên đời này không ai có thể động đến bọn họ.
Vậy cho nên hai người không thể phong cũng chẳng thể thưởng.
Hoắc Kinh Đường và Triệu Bạch Ngư lần lượt là huynh trưởng và trưởng tẩu, bên cạnh đó còn đều là thầy dạy gã về võ công và văn trị, dù không có đan thư thiết khoán và roi đánh vua, tân đế cũng không dám suy nghĩ đến chuyện không kính trọng họ.
Hai vị này đều là gừng già thành tinh lăn lộn lâu trong quan trường, làm việc sẽ không bao giờ quan tâm đến điểm mấu chốt, cũng sẽ không để cho người ta nắm được nhược điểm, khi tiên đế tại thế còn hết cách đành chịu với bọn họ, huống chi là tân đế lớn lên trong sự giáo dục của hai vợ chồng này?
Hoắc Kinh Đường mang tước vị cao nhất, Triệu Bạch Ngư cũng đứng ở nơi cao ngất ngưỡng, trong kho phủ chồng chất bảo vật mà tiên đế ban cho, mà nhà họ còn lén lút kinh doanh sản nghiệp riêng, tính ra tài sản còn nhiều hơn cả tiền riêng của tân đế nữa.
Bởi vậy nên là không thể phong, cũng không thể thưởng.
Mới đầu khi tân đế lên ngôi, quả thật đã đau đầu một khoảng thời gian, ai ai cũng được phong thưởng, nhìn lại hai vị này chẳng có động tĩnh gì, trong triều có mấy người tinh ranh bảo đấy là phân biệt đối xử, khoảng thời gian đó, số lượng sổ con tham tấu từ môn sinh của Triệu Bạch Ngư tăng lên gấp đôi.
Cũng may nhờ có Thái hậu ra chủ ý, thông báo rằng trong cung sẽ tổ chức một bữa tiệc nhà, tân đế không mời hoàng thúc huynh đệ tỷ muội gì cả, chỉ đưa khẩu dụ đến thẳng phủ Lâm An vương.
Tiền triều hậu cung nhìn thấy lập tức hiểu rõ, đến chị em ruột cùng mẹ sinh ra còn chẳng được mời đến bữa tiệc nhà này, đủ để chứng minh sức nặng của Hoắc Kinh Đường và Triệu Bạch Ngư trong lòng tân đế rồi, trong ngoài triều đình đều không ai bì nổi.
Cách làm này hiệu quả hơn bất kì mọi chức tước hay phần thưởng nào khác.
Lòng dạ nhỏ nhen của đám người triều trước nhanh chóng bị bóp chết từ trong trứng nước, năm thứ hai tân đế lên ngôi mưa thuận gió hoà, mùa gặt hái thu hoạch tốt đẹp, trong lòng người dân bốn phương thật sự khâm phục, không ai dám lỗ mãng trước mặt một đất nước mang mệnh cường thịnh này nữa.
Có thể nói Trọng Hoa đế chính là Hoàng đế được lòng người nhất kể từ khi dựng nước Đại Cảnh đến nay, vậy cho nên tính tình càng thêm phúc hậu, các quan lại trên triều thường xuyên ầm ĩ nháo nhào lên vì chính kiến không hợp, thậm chí còn lao vào đánh nhau.
Triệu Bạch Ngư đặc biệt vào cung vì chuyện này, khéo léo khuyên can Trọng Hoa đế nên đặt lòng dạ sắt đá đúng chỗ, xuống tay mạnh mẽ đúng lúc, nếu cứ để như thế mãi, uy nghiêm của đế vương sẽ không còn nữa, không quản lý được văn thần võ tướng, sớm muộn gì cũng dẫn đến hỗn loạn.
Ban đầu Trọng Hoa đế không để bụng, triều thần tranh luận càng gay gắt càng chứng minh bọn họ để tâm đến việc nước, tại sao lại phải ngăn?
Thái hậu nghe thấy việc này, bèn nhân dịp Trọng Hoa đế đến thăm hỏi, bà lệnh cho Hoàng hậu dẫn mấy hoàng tử nhỏ đến trước mặt gã diễn tiết mục anh em cãi nhau.
Trọng Hoa đế lạnh mặt quát lớn, các hoàng tử chẳng những không nghe lời mà ngược lại còn khóc to hơn, vẫn là Hoàng hậu bước ra, chỉ cần dùng một ánh mắt thôi là đã có thể khiến cho các hoàng tử bắt tay giảng hòa, giải quyết cuộc tranh cãi trong êm đềm mà hiệu quả còn cao.
Thái hậu nói vài câu bên tai, thấy biểu cảm Trọng Hoa đế như đang suy tư điều gì đó bèn ngừng lại một chút.
Sau khi suy nghĩ thông suốt, ngày hôm sau vào triều, Trọng Hoa đế đã mạnh dạn trừng trị đám thần tử gây rối, tóm lại nói là hai bên gây chuyện phải hợp lực giải quyết vấn đề dẫn đến tranh cãi trong thời hạn quy định, không quan tâm là dùng cách gì, gã chỉ muốn xem kết quả.
Chuyện này vừa xảy ra, trăm quan trên triều nếu có tranh cãi cũng sẽ không cãi nhau đến mức biến buổi triều sớm thành cái chợ bán thức ăn nữa, sự khinh thường tân đế trong lòng ít nhiều đều giảm xuống, lời nói hành động đã bị trói buộc, hiệu quả công việc đã được cải thiện không chỉ một hai điểm.
Trong Hoa đế cảm nhận được kết quả tốt, rốt cuộc cũng hiểu được cái hay của tâm thuật đế vương, biết cân nhắc trái phải, mọi thứ đều không thể quá mức, được phép dung túng nhưng không được phóng túng.
Gã mơ hồ nắm được sợi dây vô hình dùng để thao túng triều đình kia, bước đi bước đầu tiên của một Đế vương, gã càng cảm nhận được sâu sắc hơn về sự vĩ đại và thâm sâu không lường được của tiên đế, cũng càng hiểu rõ được vì sao trước khi chết, tiên đế lại cố tình giáng chức hơn phân nửa số lão thần trong triều, liên tục dặn dò gã rằng lão thần nào dùng được, ai không thể dùng được, còn có ai sử dụng được nhưng không thể trọng dụng.
Đầu tiên là giúp gã nhổ bỏ những lão thần có quyền thế quá lớn, tránh cho bọn họ cậy già lên mặt sau khi tân đế lên ngôi, đồng thời nhường các vị trí đó lại để tân để bổ sung người vào, rồi sau đó thuận tiện đá rớt những thần tử ăn không ngồi rồi xuống.
Tiếp theo là tân đế đại xá thiên hạ, đại sự phong thưởng, lôi kéo lòng người.
Cuối cùng là những lão thần có thể sử dụng nhưng không thể trọng dụng, ví dụ như Triệu Bá Ung có rất nhiều môn sinh, nhóm người Lư Tri Viện, trước khi cưỡi hạc về trời tiên đế đã tìm lý do giáng chức bọn họ rồi, giáng tận hai ba cấp.
Đến khi tân đế đăng cơ bọn họ sẽ lại được phong lên một phẩm cấp cao hơn nhưng không có nhiều thực quyền, bị giáng chức xuống cấp thấp, thực hiện những việc thiết thực và xứng chức, đã cho thăng quan, cho thể diện sáng chói, thế nhưng là vừa nắm trong lòng bàn tay ép sạch giá trị, vừa có thể phòng ngừa bọn họ có được quyền cao chức trọng, kết bè kết cánh, không thuận theo tân đế, nguy hại đến sự ổn định xã tắc.
“Muốn nói trên đời này ai là người thấu hiểu quan trường nhất, ai mới là kẻ thành tinh trong quan trường, nếu không phải là tiên đế thì không thể là ai khác.”
Sau khi lên ngôi tân đế hành động một phen, trong lòng các lão thần đều rõ ràng.
Trần Sư Đạo gọi Triệu Bạch Ngư đến nhà uống rượu, nhỏ giọng kể với y việc này.
“Triệu Thừa Giới đi theo tiên đế khi lão mới bắt đầu trở thành Đông cung, nhà cửa suýt là bị chia rẽ đến nơi, nhưng cuối cùng vẫn tính toán hay như vậy.” Trần Sư Đạo lắc đầu cảm thán, “Gần vua như gần cọp, cũng may là thầy đã từ quan từ sớm rồi.”
Triệu Bạch Ngư gõ bàn, dặn dò Trần Sư Đạo: “Đừng có tham rượu.”
Trần Sư Đạo không quan tâm lời khuyên của y, đến tầm tuổi ông đây rồi còn kiêng khem cái con khỉ gì nữa?
Triệu Bạch Ngư mặt không đổi sắc nhắc đến vợ Trần Phương Nhung, “Hình như vẫn đang còn hầm canh cách thủy ở phòng bếp ấy nhỉ?”
Trần Sư Đạo hậm hực đặt chung rượu xuống, khi Trần Phương Nhung đi nhậm chức ở tỉnh ngoài, một lần gặp bất trắc rơi vào trong tay sơn phỉ, suýt nữa là toi mạng, không ngờ có một nữ hiệp từ trên trời rơi xuống cứu hắn.
Nữ hiệp tính cách hào sảng xông xáo, thích kiểu mặt trắng giống Trần Phương Nhung nên theo đuổi hai năm, thành công bắt được người ta, sau đó nàng sinh hạ một trai một gái, trở thành nữ chủ nhân duy nhất của Trần phủ, trong ngoài cao thấp đều chăm lo sít sao, bao gồm cả lão già trẻ con Trần Sư Đạo.
Những lời Triệu Bạch Ngư nói có thể coi như không khí, nhưng con dâu lên tiếng là không thể không nghe, nàng lo liệu việc bếp núc, kiêm luôn quyền sở hữu tài sản trong phủ, Trần Sư Đạo mà mê rượu sẽ bị cắt tiền tiêu vặt hàng tháng.
Sở thích thu thập tranh chữ sách cổ của văn nhân vốn là để đốt tiền mà.
“Không uống nữa.” Trần Sư Đạo cầm đũa lên chuyên tâm dùng bữa, liếc nhìn Triệu Bạch Ngư: “Con đang nghĩ gì thế?”
Triệu Bạch Ngư: “Con không nằm trong danh sách bị giáng chức.”
Trần Sư Đạo: “Phải rồi.”
Tân đế đăng cơ, đủ loại quan lại chìm nổi, chỉ có chức quan của Triệu Bạch Ngư là không nhúc nhích, còn được mời đến tiệc nhà trong cung, địa vị sừng sững bất động.
“Nghiên Băng vào Hình bộ à?”
“Hình bộ Thượng thư.”
“Một tên thư đồng con cũng có thể dạy thành Thượng thư, chẳng trách người người nhà nhà ngoài kia cứ tìm quan hệ với ý đồ nhét con cái vào làm thư đồng cho con.” Trần Sư Đạo không biết nên khóc hay nên cười, “Còn có người muốn kết giao với thầy, thầy bèn nghĩ con làm gì mà có thời gian dạy dỗ đám đệ tử trong Kinh Đô này chứ? Cho nên thuận miệng nói một câu, chờ con thân kiêm hai chức như thầy ngày xưa, làm lên Tể tửu Quốc Tử Giám là có thể dạy dỗ con của bọn họ như họ mong muốn rồi.”
Triệu Bạch Ngư có hơi bất đắc dĩ: “Bảo sao hai năm qua Quốc Tử Giám cứ luôn nhờ vả con đến chỗ bọn họ giảng bài, thầy ngồi yên chút đi, tân đế đăng cơ còn nhiều việc phức tạp, con mệt đến nỗi bệnh suốt mấy ngày, con còn đang nghĩ đến chuyện xong hết việc là từ quan được rồi đây này.”
Trần Sư Đạo không đồng ý: “Đang lúc tráng niên, không thể nói những lời lẽ thiếu chí khí như vậy được.”
Triệu Bạch Ngư chỉ cười không đáp.
Lúc này có tiểu đồng đến báo lại: “Lão thái gia, Triệu thượng thư đến chơi.”
Triệu Bá Ung.
“Chắc là biết con đang ở chỗ thầy nên chạy tới đây mà, con có gặp không?”
Thoắt cái mà đã hơn mười năm rồi, thiên đại ân oán gì thì cũng đều đã có thể cười đùa cho qua, mấy năm này quan hệ giữa Triệu Bạch Ngư và nhà họ Triệu trở nên hòa hoãn hơn, ngày lễ tết có qua lại, nhưng tóm lại là vẫn chưa thân quen lắm.
Triệu Bạch Ngư cười, “Người mà ông ấy muốn đến thăm là thầy, gặp hay không gặp tất nhiên là do thầy quyết định rồi.”
Trần Sư Đạo vuốt râu nói: “Đêm nay đại lang về muộn, chắc hai người thầy và con không ăn hết bàn thức ăn này đâu… Đi đi, mời Triệu đại nhân vào đây.”
Một lát sau nghe thấy tiếng bước chân, Triệu Bạch Ngư giương mắt nhìn lên, bắt gặp đôi mắt đầy yêu thương của Triệu Bá Ung, y đứng dậy chắp tay cúi đầu, nhóm người nhập lại ngồi xuống.
“Cạch” một tiếng nhỏ vang lên, chén trà nâng lên chạm nhau, ơn hận trên thế gian hoà tan vào rượu và trăng sáng.
***
Đêm khuya.
Triệu Bạch Ngư trằn trọc, thất thần ngắm nhìn luồng ánh sáng bạc của mặt trăng rọi vào từ khe cửa sổ, xuyên qua tấm màn rơi đầy trên giường, đột nhiên có một cánh tay vươn đến ôm ngang lấy vai y, thân người nóng rực áp sát lại gần, y nghe Hoắc Kinh Đường hỏi: “Không ngủ được sao?”
“Ta đánh thức chàng à?”
Hoắc Kinh Đường không đáp mà hỏi lại: “Mấy ngày nay ta thấy em nặng trĩu tâm sự, ăn không ngon miệng, rốt cuộc là bị thứ gì quấy rầy thế? Trên triều có người chọc cho em tức giận sao? Hay là Hoàng đế lại làm điều gì đó ngu ngốc, gây thêm phiền toái cho em?”
“Không có việc gì.” Triệu Bạch Ngư không muốn nói, thế nhưng việc kia cứ nghẹn ứ ở trong lòng, mấy năm nay y đã tập thói quen chia sẻ tất cả mọi chuyện cho Hoắc Kinh Đường nghe, nhịn một lúc rồi cũng không nhịn nổi nữa, y xoay người lại nhìn Hoắc Kinh Dường dò hỏi: “Chàng nói xem, bây giờ ta từ quan thì có thành công không?”
Từ nãy đến giờ nói chuyện Hoắc Kinh Đường luôn chỉ khép hờ hai mắt, bấy giờ hai mày và mi mắt run run, rồi bỗng dưng hắn mở bừng mắt ra, hai mắt sáng long lanh, hoàn toàn không nhìn ra được dấu vết của một giấc ngủ say.
“Cảm ơn trời đất, cuối cùng em cũng nghĩ đến chuyện từ quan rồi.”
Nhắc đến cũng buồn cười, mới đầu người thất vọng với quan trường là Triệu Bạch Ngư, nhưng về sau kẻ nháo nhào lên, nằng nặc đòi từ quan lại đổi thành Hoắc Kinh Đường, hắn vốn đã chuẩn bị tâm lý rằng ít nhất là năm mươi tuổi Triệu Bạch Ngư mới chịu từ quan, không ngờ bây giờ vẫn chưa đến bốn mươi mà đã nghĩ thông suốt rồi.
“Ta đã muốn nói điều này từ lâu rồi, quan trường cũng chẳng phải là nơi để cho người ở, công việc xử lý suốt ngày chẳng xong, còn phải đề phòng bị công kích khắp nơi.” Hoắc Kinh Đường lải nhải, ý kiến ý cò như ông già. “Ngày xưa đám Đông cung, lão Lục bọn họ tranh đoạt, môn đảng sau lưng lật tung triều đình lên, có quá nhiều thay đổi đáng ngạc nhiên, vất vả lắm mới giải quyết được, sống yên ổn thêm được vài năm, kết quả mấy đứa nhỏ trưởng thành lại chém giết một trận mưa máu gió tanh, đến cuối cùng tiểu Thập Thất lên ngôi, tiên đế trao cho em một cây roi đánh vua, chứng tỏ muốn giữ em lại phò tá tân đế cho đến khi hắn có thể kiểm soát được triều đình mới thôi, sao có thể lợi dụng người khác tới mức đó chứ?”
Triệu Bạch Ngư cười nhìn hắn, y rất thích nghe Hoắc Kinh Đường phàn nàn, bởi vì từng câu từng chữ đều hướng về Triệu Bạch Ngư y.
Hoắc Kinh Đường huyên thuyên không ngớt bày tỏ tâm trạng bất mãn của mình xong mới hỏi: “Cơ mà sao đột nhiên lại muốn từ quan vậy?”
“Bây giờ đất nước hòa bình, xã tắc ổn định, trăm họ an cư lạc nghiệp, không còn việc gì cần đến ta nữa rồi.”
“Nói bậy nào, tiểu lang là định hải châm, là trụ cột, trong triều đình dù thiếu ai thì vẫn có thể vận hành, chỉ không thể thiếu đi tiểu lang thôi. Nếu như không có em giữ yên, ít nhất trong vòng hai năm, sâu mọt sẽ xuất hiện khắp nơi.”
“Không quá đáng đến nỗi vậy đâu. Tân đế nhân hậu sáng suốt, lại nhờ có tiên đế hao hết lòng dạ trải nệm lót gối làm đường, không có họ ngoại chuyên quyền uy hiếp, trên triều còn có lão thần ngồi đó, ngoài ra có tân đảng và nhiều chính sách mới kích thích sinh lực, hỗ trợ lẫn nhau, có thể thúc đẩy đất nước tiến lên nhưng không bước đi quá xa… Thế cho nên, chàng có hiểu ý của ta không?”
Hoắc Kinh Đường im lặng ngắm nhìn Triệu Bạch Ngư, phản chiếu trong đôi mắt màu lưu ly của hắn chính là tiểu lang quân dù chìm đắm gần hai mươi năm trong quan trường nhưng luôn giữ tấm lòng rộng mở, làm vợ chồng hơn mười năm, hắn vẫn nhói tim vì điều đó.
Xã tắc yên ổn, triều đình vững chắc, trăm họ được ăn no mặc ấm, triều đại tràn ngập sức sống này đủ để khiến cho Triệu Bạch Ngư yên tâm rời đi rồi.
Thần tử đứng ở vị trí cao nhất, chìm nổi trong quan trường hai mươi năm mà không lưu luyến quyền thế, lòng dạ vẫn giống hệt như thuở ban đầu, lúc cần thì sẽ có mặt, tham gia định quốc an bang, lúc không cần là có thể buông bỏ vương quyền phú quý không chút tiếc nuối, không màng danh lợi, vì nước vì dân.
Chân danh sĩ, tự phong lưu.
“Nhưng mà Hoàng đế sẽ không dễ dàng để cho em từ quan đâu.”
Đã là một Hoàng đế có đầu óc thì sẽ không thả cho một thần tử tài giỏi vượt bậc, không ham quyền thế lại còn chẳng có môn đảng chạy đi đâu cả, huống chi Trọng Hoa đế luôn muốn trở thành một minh quân.
“Em còn rất trẻ tuổi.”
Biết bao nhiêu người ba mươi lăm, ba mươi sáu tuổi mới thi đậu tiến sĩ, mới vào quan trường?
Đây chính là độ tuổi mà tinh thần, thể lực và hoài bão đều đang chạm ngưỡng cao nhất, đặc biệt là Triệu Bạch Ngư có gần hai mươi năm tuổi quan, còn trẻ mà đã có thể bước đến được hàng ngũ lão thần, hơn nữa, phần lớn những tên lão thần cáo già đều không tin phục tân đế lắm, không thể trọng dụng, còn người mới dù ưu tú nhưng lại không thể đảm đương công việc một mình, Hoàng đế cần một người như Triệu Bạch Ngư ra mặt giúp đỡ kiềm chế lão thần và tân đảng.
“Tân đế vừa mới lên ngôi, tin tức em muốn từ quan mà truyền ra ngoài, ai sẽ tin là em chủ động từ quan chứ? Sợ là sợ đám thần tử lòng dạ rét lạnh kia nghĩ đông nghĩ tây, nói em vong ân bội nghĩa, không tin là em chẳng màng danh lợi thôi.”
Ai có thể tin rằng Triệu Bạch Ngư đứng trên vạn người lại từ quan khi còn chưa qua bốn mươi tuổi cơ chứ?
“Tổng hợp những ý ta nói lại, thì Hoàng đế không chỉ sẽ từ chối em từ quan, mà còn có thể nâng em lên một vị trí cao hơn khiến cho em không thể từ quan nổi nữa.”
Triệu Bạch Ngư cau mày: “Bây giờ ta vừa là Thái sư vừa là Tể tướng, còn có thể cao đến đâu nữa chứ?”
“Phụ chính đại thần.”
Triệu Bạch Ngư phì cười: “Cũng chẳng phải là ấu đế đăng cơ không thể tham dự triều chính, tân đế lấy đâu ra danh mục để lập Phụ chính đại thần? Trọng…” Nụ cười của y dần biến mất trước ánh mắt thấu hiểu của Hoắc Kinh Đường, bất lực nói: “Với tính tình của bệ hạ thì hình như đúng là có thể làm ra được chuyện này đấy.”
Dù sao cũng là học trò do chính tay bọn họ dạy dỗ, bình thường nhân hậu minh đức dễ bảo, thế nhưng cũng có đôi khi cố chấp tùy hứng, đánh mắng đều không nghe.
Nếu như Triệu Bạch Ngư từ quan, Trọng Hoa đế thật sự có thể làm ra chuyện hoang đường như việc lập y làm Phụ chính đại thần, như thế y có muốn đi cũng không đi được nữa.
“Vậy ta phải chịu đựng thêm mấy năm nữa mới có thể đi?”
“Chịu đựng gì mà chịu đựng?” Hoắc Kinh Đường ngạc nhiên nói: “Từ quan không dễ, nhưng chúng ta tìm cách đi đường vòng thì sẽ từ được thôi. Tốt xấu gì Hoàng đế cũng là do ta và em dạy dỗ, tính cách của nó thế nào em còn không rõ sao? Không cứng rắn được thì mềm mỏng. Mềm không được nữa thì vừa đấm vừa xoa thôi.”
Triệu Bạch Ngư ngồi dậy: “Có cách à?”
Hoắc Kinh Người ngoắc ngón tay: “Ghé tai lại đây.”
==
Min: Công cuộc từ quan của em Cá tuy quằn nhưng mà vui vl =))))))))))) xì poi chiêu số 1 chồng em dạy: lì lợm la liếm 🤣