Chương 11
Trong đình sân thi đá cầu ở ngoại ô, Tần vương giận tím mặt vỗ bàn: “Đều là tử sĩ phái đi từ phủ Quốc công, sao có thể bị bắt làm nhân chứng sống?”
Tử sĩ liều mạng trốn ra được đáp: “Là do Cấm quân Trung Ương mai phục ở bên ngoài!”
“Được lắm.” Trong mắt Tần vương ngập tràn lửa giận, “Thái tử cao tay, sớm đoán ra hành động của ta, chỉ chờ ta tự chui đầu vào lưới thôi! Lưu thị thì sao? Đã giết được chưa?”
Lưu thị là bà vú của Thái tử.
“Chưa giết, các huynh đệ cũng trúng mai phục, chưa kịp lấy mạng Lưu thị, hẳn là đã bị đưa về Đông cung rồi ạ.”
Đầu Tần vương đổ đầy mồ hôi: “Mẫu phi có nói gì không? Không được, ta phải về cung —— “
“Bây giờ ngươi về cung mới chính là không đánh đã khai!”
Một âm thanh sang sảng vang lên, nghe thấy tiếng phân biệt người, lại nhìn thấy một người đàn ông trung niên có râu quai nón, mặc văn võ bào bước vào đình, vóc người ông ta khôi ngô, mắt như điểm sơn, vô cùng uy phong lẫm liệt.
“Đại cữu cữu!” Tần vương ngạc nhiên, mừng rỡ tiến tới: “Sao ngài lại về đây?”
Người đến chính là con trai trưởng của Trịnh quốc công Trịnh Sở Chi, Quy Đức tam phẩm tướng quân, là đô tuần kiểm sứ Định Châu kiêm thống binh châu, quyền cao chức trọng, mang trong mình nhiệm vụ trấn an biên phòng, không có chiếu chỉ không được trở về.
“Ta đến kỳ nhậm chức, hồi kinh báo cáo công việc, đúng lúc nghe được chuyện này. Đến điểm dừng chân mới ngọn nguồn liền chạy đến khuyên ngài một câu, cứ an tâm chớ nóng vội.”
Tần vương gấp gáp: “Bắt được nhân chứng sống, Thái tử nhất định sẽ bẩm báo lên phụ hoàng, đến lúc đó tội danh hành thích Đông cung đổ lên đầu bổn vương, bổn vương chết đi là hết chứ gì?”
“Bệ hạ trọng thiên luân (*), sẽ không ra tay với ngài, có thì cũng chỉ là loại trừ đảng phái của ngài, xử lí Hoàng quý phi và phủ Trịnh Quốc công mà thôi.”
(*) Thiên luân: quan hệ cha con, anh em
“Không được! Cữu cữu ngài mau nghĩ cách đi, cứu mẫu phi của ta đi mà.”
Nhìn thấy Tần vương coi trọng Hoàng quý phi như thế, Trịnh Sở Chi rất vui vẻ: “Thứ cho thần nói thẳng, điện hạ ngài hồ đồ quá! Đông cung là nơi nào? Là đất Trữ quân tương lai, lại ở trong đại nội, bên cạnh chỗ nằm của bệ hạ, các ngươi tự ý phái tử sĩ vào Đông cung, bất kể mục đích là gì, thì cũng tương đương với hành động gây hấn với uy nghiêm của Hoàng đế!”
“Ta chỉ là hận Thái tử chơi ta một vố, ta muốn để cho hắn gieo gió gặt bão.”
“Lời chứng của một bà vú mà thôi, vả lại trước đó bà ta đã xác nhận Thái tử rồi, chớp mắt lại đổi ý xác nhận ngươi, trong một sớm nắng chiều mưa, lời chứng của một kẻ bội tín bỏ chủ có bao nhiêu sức nặng. Mục đích của Thái tử cũng không phải là muốn dựa vào bà ta quật ngã ngươi, mà là lợi dụng bà ấy khiến ngươi mắc bẫy! Chỉ là một mối gian lận thi cử nhỏ tẹo, đáng giá để ngươi đánh mất chừng mực sao? Nếu ngươi dốc hết sức thoái thác là do mình trị dưới không nghiêm, môn khách lợi dụng danh hiệu Tần vương của ngươi lén lút cấu kết, hối lộ với nhau bên ngoài, tội lớn sẽ không rơi trúng đầu ngươi.”
Trịnh Sở Chi đóng quân bên ngoài nhiều năm, nhưng thế cục triều đình vẫn rất rõ ràng, rõ nhất là tính tình của đương kim bệ hạ.
“Coi như thật sự phạm vào tội lớn, bệ hạ cũng sẽ không để cho tiếng xấu nội bộ hoàng thất bất hòa bị truyền ra ngoài.”
Tần vương: “Nhưng mà ta cũng đã phái tử sĩ hành thích Đông cung… Nên làm gì bây giờ?”
“Liều chết không nhận.” Trịnh Sở Chi lạnh lùng nói: “Hai tên nhân chứng sống thôi, chỉ cần không lục soát ra được món đồ gì trên người tử sĩ có liên quan đến phủ Trịnh Quốc công, Thái tử sẽ không viết cáo được. Mặc kệ Đông cung có nói thế nào đi nữa, dù sao nhân chứng, tử sĩ cũng đều ở trong tay Đông cung, hành thích cũng phát sinh ở Đông cung, ai biết có phải chúng tự biên tự diễn hay không.”
“Hơn nữa, Cấm quân nội cung lệ thuộc trực tiếp vào bệ hạ, thời gian trực và địa điểm mỗi ngày đều phải theo quy định, ta nghĩ quý phi nương nương nhất định đã sắp xếp thời điểm để thích khách tránh được Cấm quân, nhưng tình huống thực tế là Cấm quân lập tức chạy tới Đông cung, nói rõ trong Cấm quân có người của Thái tử và Hoàng hậu. Nhúng tay vào Cấm quân nội cung còn nghiêm trọng hơn cả việc ngươi phái tử sĩ vào Đông cung nữa.”
Tần vương cực kì vui mừng: “Phụ hoàng có biết không?”
“Bệ hạ anh minh thần vũ, không gì có thể gạt được ông ta.” Trịnh Sở Chi sờ râu quai nón, nói với Tần vương: “Cho nên ngươi không cần phải làm gì cả, cái gì cũng không biết, chuyện này không xảy ra! Lòng bệ hạ nếu đã tường tận, cũng sẽ không hỏi tội phủ Trịnh Quốc công, hiện nay quân Tây Bắc trấn thủ biên ải Tây Bắc, Nam Cương và Đại Hạ đã lom lom mắt rồi, đại quân sẽ không dễ dàng rút lui. Phía Đông còn có Đột Quyết, quân Ký Châu của chúng ta đang trấn áp tại đó, mà gần đây Đột Quyết đã rục rịch, gươm ngựa sẵn sàng, bệ hạ sẽ không khai đao với phủ Trịnh Quốc công. Mười mấy tên tiểu tốt vì lòng riêng mua chuộc quan khảo thí để gian lận thi cử chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, không động được tới trên đầu ngài, điện hạ cứ thư giãn đi!”
Ánh mắt Tần vương lóe lên: “Bổn vương biết rồi, sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.”
“Trịnh Hữu đâu?”
“Ở sân ngựa.”
“Gọi nó tới đây, ta có chút chuyện cần tìm.”
Tần vương gật đầu, phái một tiểu thái giám đi gọi Trịnh Hữu.
***
Trịnh Hữu mặt hầm hầm đi đến bãi nuôi ngựa, bắt một người hầu trong nhà lại hỏi: “Không tìm ra được sao?”
Người hầu đau khổ nói: “Dạ không, không… Tôi mở to mắt nhìn lắm rồi đấy. chỉ hận không có thêm một đôi mắt nữa thôi, tôi còn nhìn kĩ từng người vào cửa hôm nay rồi, nhưng không tìm được họ Triệu kia!”
“Con mẹ nó!” Trịnh Hữu đạp ngã người hầu: “Đánh nhạn bị nhạn mổ mù mắt rồi, chớ để cho ông bắt được, nếu không hắn sẽ phải chết đi sống lại! Đi, tìm đám côn đồ trong thành, dù có lật cả Kinh đô này lên trời cũng phải tìm ra họ Triệu cho ta! Nói, nói nếu tìm ra được người, gia đây thưởng hắn mười cây vàng!”
Người hầu vội vàng chạy đi làm chuyện được giao.
Tùy tùng hai bên không dám thở mạnh, Trịnh Hữu lên ngựa, không nhịn được mắng: “Lần nào hồi kinh cũng đòi tiền, coi ông đây là cái bồn chứa tiền chắc? Một tháng trước đưa tin muốn mười ngàn lượng, bây giờ nhúng tay một cái đòi năm mươi ngàn lượng, mẹ nó ta đi đâu mà lấy tiền!”
Tùy tùng tiến lên đề nghị: “Lão gia, ngài còn có một khoản tiền gửi trong tiền trang…”
Trịnh Hữu cắn răng nghiến lười: “Hai ngươi bị ngu à? Tiền đó có thể dùng được sao?”
Tùy tùng: “Không tra đến chúng ta đâu. Làm chuyện lén lút cũng không phải là lần đầu tiên làm. Trước kia gặp phải nhiều nguy hiểm hơn mà vẫn còn bình an vô sự đấy thôi? Hơn nữa mấy người tiết lộ tin tức đều bị giết cả rồi, chẳng ai có thể tra ra được khoản bạc trong tiền trang kia đâu, mà có tra ra thì cũng đã làm sao? Có sổ sách ghi chép nguồn gốc đàng hoàng, mỗi một khoản đều là tiền làm ăn có được, nguồn vào rõ ràng, sao lại không thể dùng?”
Trịnh Hữu híp mắt, có vẻ mềm lòng.
Đáng lẽ ra trong thời điểm đặc biệt thế này vốn nên cẩn thận, nhưng hiện tại hắn nhập không đủ xuất. sòng bạc tửu lâu đã nửa tháng không kiếm được đồng bạc nào, đã vậy còn phải nuôi mấy lão già nuốt vàng, mới vừa nãy hắn bị Trịnh Sở Chi kêu đến gặp, vừa mở miệng đã bảo hắn đưa cho năm mươi ngàn lượng.
Đừng tưởng hắn ở bên ngoài phong quang vô hạn, tất cả mặt mũi đều đến từ phủ Trịnh Quốc công và Hoàng quý phi thôi, vào phủ quốc công nhìn thấy quý nhân cỡ Vương công như chuột thấy mèo, vâng vâng dạ dạ, để người ta cầu gì được nấy.
Trịnh Sở Chi ép hắn gay gắt, bày vẽ mưu kế để hắn cấu kết với quan chấm thi tỉnh ngoài hối lộ Tần vương, rồi đứng một phía theo dõi mà không đưa ra bất kì một lời gợi ý nào. Trịnh Hữu thật sự không còn cách nào khác, bị tùy tùng khuyên nhủ vài câu đã động lòng, cuối cùng cũng mất kiên nhẫn.
“Gọi mấy tên chưởng quỹ đến tiền trang nói chuyện.”
***
“Bắt được nhân chứng sống rồi à? Tốt, tốt lắm, để cho Triệu Trường Phong thẩm vấn, nhất định phải ép cung hỏi chúng kẻ xúi giục là ai!” Thái tử vô cùng vui mừng, đi qua đi lại, hỏi: “Lưu thị đâu?”
“Không thấy nữa.”
“Không phải ta bảo các ngươi bảo vệ Lưu thị cho tốt sao?” Thái tử sầm mặt.
Thị vệ dập đầu nói: “Trong lúc đuổi theo thích khách, Lưu thị đã mất tích rồi, đã lục soát trong ngoài Đông cung nhưng cũng không tìm được thi thể, có lẽ là đã được cứu đi rồi.”
“Là do Tam đệ cứu sao? Mục đích của nó không phải là để cho Lưu thị chết ở Đông cung ư?” Thái tử hỏi sau lưng Ngũ hoàng tử: “Có phải muốn lợi dụng Lưu thị để trả đũa không?”
Ngũ hoàng tử: “Có ích lợi gì chứ? Nhân chứng Tam ca hành thích Đông cung còn ở trong tay chúng ta, hắn cũng không nói gì được đâu.”
Thái tử lắc đầu: “Người hành thích là tử sĩ, không tìm được vật chứng trên người, nếu như liều chết cũng không nhận, vậy chúng ta cũng hết cách. Hôm nay Lưu thị biến mất khỏi Đông cung, rất có thể bị nói thành tự biên tự diễn, ngược lại hiềm nghi lớn nhất.”
Ngũ hoàng tử: “Huynh đưa người cho đệ, đệ đến Văn Đức điện khóc cho!”
Thái tử: “An tâm đi, đừng nóng. Nếu như thi thể của Lưu thị ở trong tay chúng ta, ngươi đi khóc mới có tác dụng, nhưng bây giờ Lưu thị nằm trong tay Tam đệ, chúng ta không tránh khỏi vướng vào thế bị động.”
Ngũ hoàng tử: “Nói vậy cũng không phải, Hình bộ của huynh có không ít người, cho ta mượn vài người đi. Ta không tin là dùng hết cực hình của Hình bộ mà còn không thể cạy nổi hai cái miệng!”
Thái tử suy tư chốc lát: “Cũng được. Nhưng chuyện này phải làm kín đáo thôi.”
Ngũ hoàng tử: “Đệ biết rồi!”
***
Theo như lời Hoắc Kinh Đường nói, quả nhiên phó quan không đón được Lưu thị, sau khi hồi phủ liền chạy thẳng đến chủ viện phục mệnh: “Mấy cửa cung đều có người canh gác, không phát hiện có điều khác thường, Đông cung có thích khách, bắt được nhân chứng sống nhưng lại bình tĩnh lạ thường, tin tức bị che đậy rất kĩ, những kẻ bị bắt chắc vẫn còn ở Đông cung.”
“Nếu như ở Đông cung, tại sao lại không đưa đến Đại lý tự?”
Phó quan sững sốt, cau mày suy nghĩ: “Không an toàn sao? Đại lý tự thiếu khanh là môn khách của Tần vương, hắn không tin tưởng người này?”
“Đại lý tự còn có ta, Đại lý tự thiếu khanh không dám giở trò bức cung Lưu thị, sau lưng bà ta là Thái tử, không phải là tội phạm mang tội chém đầu như Vương thượng thư. Lưu thị tiếp tục ở lại Đông cung sẽ gây ra hiểu lầm cho các đại thần trong triều đối với Thái tử, bây giờ đưa bà ta vào Đại lý tự mới là cách làm tốt nhất.”
“Nhưng mà Đông cung đã từ chối… Chẳng lẽ Tần vương đã đắc thủ chăng?”
“Nếu thuận lợi thì bây giờ đã đến lượt Thái tử mang thi thể và tử sĩ đến Văn Đức điện khóc lóc rồi.”
“Chẳng lẽ người của Tần vương đã đưa Lưu thị đi? Cũng không đúng, Lưu thị ở trong tay Tần vương nói rõ hiềm nghi của hắn là lớn nhất mà? Vậy, rốt cuộc Lưu thị kia đang ở đâu?”
Phó quan bối rối, không nghĩ ra được Lưu thị vốn là biến số nhỏ nhất làm sao lại đột nhiên biến thành sự tồn tại khó hiểu nhất.
“Ngươi chắc chắn các cửa cung đều không xảy ra điều gì bất thường?”
“Những người canh gác ở cửa cung đều là người lão Du điều tới, do ta đích thân kiểm tra!” Phó quan vỗ đầu mình nói: “Cũng kì lạ thật. Không có ở Đông cung, cũng không ở trong tay Tần vương, cửa cung cũng được canh cẩn thận, chẳng lẽ Lưu thị đã trốn lui trốn lủi ở xó xỉnh nào trong cung rồi?”
***
Lưu thị trốn ở Tây viện, Đông viện chính là nơi các cô nương phường hoa trà ở, đã đi hết sáu người, còn lại mười bốn cô nương đều là những người không còn nhà để về.
Triệu Bạch Ngư dặn dò các cô đừng đến Tây viện, mỗi ngày ba bữa ăn đúng giờ đưa đến là được.
Ngụy bá thẩm vấn Lưu thị một ngày một đêm cũng không thể cạy miệng bà ta, ông nói với Triệu Bạch Ngư: “Miệng bà ta rất chặt, đối với Thái tử có một phần tình cảm nuôi nấng bằng sữa mẹ, cộng thêm nghĩa tử đã chết, cảm tình đều ký thác vào trên người Thái tử, thấy chết không sờn, rất khó cạy miệng.”
Triệu Bạch Ngư bật cười một tiếng: “Ta ở Kinh đô này thẩm tra trên trăm tên phạm nhân, cũng đã từng tiếp xúc với sơn tặc cực hung ác mang tội giết người, chẳng có kẻ nào không sợ chết. Lưu thị hưởng hết vinh hoa phú quý nhưng lại thích đánh cược, cược thua rồi liền không tiếc bán đứng chủ tử, cũng là người bà ta nuôi lớn, thứ người như vậy chưa chắc đã cứng rắn đâu. Trước tiên cứ mặc kệ đi, ta vẫn chưa muốn dùng thủ đoạn ép cung, tránh cho đến lúc đó lấy được chứng cứ lại bị nói là ta dùng tư hình bức cung.”
Ngụy bá: “Được.”
Hai người đi tới căn phòng nhốt Lưu thị, thấy Lý Ý Như đang đứng ở cửa, không khỏi tò mò bước về phía trước, nàng nhìn thấy hai người thì nhẹ nhàng hành lễ rồi nói: “Ân công.”
Vừa dứt lời đã nghe thấy trong phòng vang lên giọng nói u ám của Lưu thị: “Ta có thể giúp các ngươi đến Đại lý tự phản cung chứng minh Trần đại nhân trong sạch, nhưng ngươi phải thề ngay trước mặt ta, thề sẽ không bỏ đứa trẻ trong bụng, tận tâm tận sức nuôi dưỡng nó lớn lên!”
Triệu Bạch Ngư cau mày: “Chuyện gì vậy?”
Lý Ý Như giải thích: “Cô gái bên trong là Yểu nương, trước khi Lưu Từ Đức chết thì gã chính là người đàn ông duy nhất qua lại với nàng. Hai ngày trước thân thể khó chịu, mời đại phu tới chẩn mạch thì phát hiện nàng mang thai hơn một tháng rồi. Yểu nương còn nói, năm đó Lưu thị vì để được làm bà vú của Thái tử nên nói dối con trai mình đã chết, thật ra Lưu Từ Đức là con ruột của bà ta, cái thai trong bụng Yểu nương bây giờ chính là huyết mạch duy nhất của Lưu Từ Đức.”
Triệu Bạch Ngư đã hiểu: “Các ngươi lợi dụng đứa nhỏ đó để cạy miệng Lưu thị sao?”
Lý Ý Như gật đầu: “Đại nhân có ơn cứu mạng Yểu nương, nghe thấy đại nhân gặp nạn nên tự nguyện tới giúp.”
Triệu Bạch Ngư không đồng ý với cách làm này.
Lý Ý Như cười nói: “Đại nhân có phải cho rằng Yểu nương sẽ nhẫn nhịn sinh hạ đứa nhỏ hay không? Sẽ không, Yểu nương không có người thân, không nơi nương tựa, cũng không thích Lưu Từ Đức, đứa nhỏ đó sẽ chỉ làm lỡ tương lai của nàng thôi. Đợi Lưu thị viết lời khai xong sẽ bỏ nó. Huyết mạch của tên đàn ông bẩn thỉu có gì đáng để giữ lại?”
Không ngờ lời này lại khiến cho Lưu thị bức bách nói: “Ngươi mau thề đi, dùng mạng của ngươi, mạng của người thân còn trên đời này, ngươi sẽ phải vào cửa Lưu gia ta, vì ta mà lập bài vị, đốt đèn trường sinh, sinh ra là người nhà họ Lưu, chết cũng là quỷ nhà họ Lưu!”
Mặt Triệu Bạch Ngư vô cảm.
Lý Ý Như cũng đã lạnh mặt, vô cùng phiền muộn vì chưa chi đã đáp ứng lời nhờ vả của Yểu nương, tự ý đưa nàng đến tìm Lưu thị. Nếu như thề độc, với tính tình cẩn thận của Yểu nương, chỉ sợ thật sự bị trói buộc cả đời.
“Nếu ngươi làm trái với lời thề thì sẽ chết không được tử tế! Sau khi chết tất sẽ vào địa ngục A Tì!”
Căn phòng rơi vào tĩnh mịch, một lát sau, Yểu nương lên tiếng: “Ta thề —— “
“Không chỉ muốn con gái nhà người ta thay con trai đoản mệnh của bà sinh con mà còn ép nàng làm quả phụ, trên đời này lấy đâu ra chuyện tốt như thế?” Triệu Bạch Ngư chợt đẩy cửa phòng, gương mặt từ trước đến giờ ôn hòa ngay lúc này phủ đầy sương lạnh: “Ta vốn không muốn dùng thủ đoạn tra tấn trong ngục để đối phó với bà, trái lại để cho bà được voi đòi tiên!”
Yểu nương ngạc nhiên quay đầu, cúi người hành lễ.
Triệu Bạch Ngư đỡ người dậy, bước lên phía trước, ánh mắt sắc lạnh như băng: “Lưu thị, sống đến từng tuổi này rồi, tích đức đi.”
Lưu thị chẳng mảy may sợ hãi: “Bây giờ các ngươi cầu xin ta phản cung, nhưng ta nói cho ngươi biết, trừ phi nàng ta bái đường với bài vị của con trai ta, thề sinh hạ cháu trai duy nhất của ta, nếu không đừng hòng ta chứng minh Trần thị lang trong sạch! Ta không sợ chết, từ khi ta bị cầm tù ở Đông cung —— không, từ khi ta lộ đề thu tiền, ta đã chuẩn bị tinh thần để chết rồi! Trong cung, thủ đoạn tra tấn nào mà ta chưa từng thấy? Hơn nữa ta từng giết người rồi, còn sợ cái gì nữa chứ!”
“Cũng can đảm thật. Không biết bà đã từng nghe đến khai gia quan chưa?”
Khai gia quan là cực hình giết người không thấy máu ở Minh triều được Chu Nguyên Chương phát minh, Lưu thị tất nhiên không thể biết được.
Ngụy bá đã mang đến một xấp giấy dầu và thau nước, Triệu Bạch Ngư cầm lấy một tờ áp lên mặt Lưu thị, ung dung giảng giải đơn giản cách thực hiện khai gia quan, miêu tả tỉ mỉ cảm giác không có cách nào hít thở được cùng với dáng vẻ kinh khủng sau khi bị ngạt thở mà chết, sau đó không đợi Lưu thị mở miệng đã bắt đầu đổ nước lên giấy.
Lưu thị không ngừng vặn vẹo giãy giụa, giống như con trùng bị giữ chặt cái đầu.
Triệu Bạch Ngư dán thêm năm sáu lớp giấy không chút lưu tình, lạnh giọng nhắc nhở Lưu thị: “Muốn nói chuyện thì duỗi chân ra.”
Lưu thị liều mạng duỗi chân, Triệu Bạch Ngư làm ngơ như không thấy, lại dán thêm hai tờ nữa, đến khi Lưu thị ngất đi mới lột bỏ xấp giấy xuống rồi tạt nước bà ta. Lưu thị tỉnh lại, vừa há miệng thở dốc vừa hoảng sợ trợn mắt nhìn Triệu Bạch Ngư, thanh niên nhã nhặn thanh thú trong mắt bà ta giờ đã biến thành ác quỷ đáng sợ nhất trên đời này.
Triệu Bạch Ngư: “Bà rất lợi hại, tội phạm giết người hung dữ nhất trong nhà lao cũng chịu không nổi đến năm tờ đã sợ đái đầy ra đất, khóc lóc van xin được tha thứ.” Y dừng một chút, nở nụ cười vô hại: “Hận ta sao? Muốn đổi ý ư? Chẳng sao cả, ta tiếp tục dán, dán mười bảy, mười tám tờ, dán đến mức buổi tối nằm mộng bà cũng không thể thở được, xung quanh đều là mặt của ta. Ta còn có rất nhiều cách hành hạ người trong lao, đảm bảo có thể để cho bà muốn sống cũng không được, muốn chết cũng chẳng xong.”
Lưu thị sợ hãi lắc đầu: “Ta nói! Ta nói hết!”
Lý Ý Như và Yểu nương trợn mắt há mồm, lúc này các nàng mới phát hiện hóa ra Triệu đại nhân điềm đạm lại có một mặt đáng sợ như vậy, có điều nghĩ lại, dù sao y cũng là Kinh đô phủ Thiếu doãn, ngày qua ngày tiếp xúc với biết bao nhiêu tên tội phạm, không tàn nhẫn một chút thì khó mà giữ gìn bình an cho trăm họ một phương.
Nghĩ vậy, hai cô gái liền không sợ Triệu Bạch Ngư nữa.
Lý Ý Như tạ lỗi với Yểu nương: “Là do ta suy nghĩ không chu toàn.”
Yểu nương lắc đầu, yếu ớt cười một tiếng, thật ra nàng cũng rất sợ hãi, trước kia, những cô nương nào trong lâu có thai cũng sẽ bị uống một chén thuốc, dù may mắn không chết nhưng rồi cũng sẽ chết đi vì thân thể nhanh chóng suy tàn.
Nàng thà rằng chết sớm cũng không muốn sinh con, nhưng muốn trước khi chết có thể báo đáp ơn cứu mạng của Triệu Bạch Ngư.
Ra khỏi đình viện, Triệu Bạch Ngư đứng trước mặt Yểu nương hỏi nàng: “Ngươi có muốn sinh đứa trẻ hay không?”
Yểu nương kiên định lắc đầu: “Ta không muốn.”
“Được.” Triệu Bạch Ngư nói: “Ở đây ta có hai toa thuốc, một cái là toa phá thai, một cái là toa điều dưỡng thân thể sau khi phá, đợi lát nữa sao chép ra rồi các ngươi đem đi bốc thuốc. Điều dưỡng cho tốt mới có thể khiến cho thân thể hồi phục như trước.”
Đời trước, ông ngoại của y là thầy thuốc Đông y dày dặn kinh nghiệm, trong nhà cất giữ lại rất nhiều phương thuốc cấp quốc gia, lúc Triệu Bạch Ngư có thời gian đến thăm, buồn chán nên học thuộc không ít toa thuốc, trong đó có cả toa phá thai đến từ thời Minh – Thanh.
Vào thời phong kiến, các cô gái mệnh khổ, phá thai, sẩy thai xong để lại tổn thương cực lớn đối với cơ thể, chỉ cần lơ là thì sẽ mất một xác hai mạng. Dù cho có lập tức làm sẩy thai cũng khiến cho cơ thể bị thương tổn nặng nề, cơ bản không sống nổi đến hai ba năm.
“Mời một đại phu đến viện chẩn mạch cho từng người nữa, thân thể người nào có bệnh ngầm, nội thương, nhân lúc còn đang trẻ tuổi thì điều dưỡng cho kỹ, nếu như không ngại ta là nam tử, có thể nói chứng bệnh cho ta biết, ta xem thử rồi hốt thuốc nào nhẹ và phù hợp cho mà chữa.”
Đôi mắt Yểu nương ướt lệ, cúi người lạy thật thấp: “Đa tạ đại nhân.”
Lý Ý Như hít sâu một hơi: “Ý Như thay các cô nương, lần nữa đa tạ ân công!”
Nàng biết, có một vài toa thuốc có thể truyền lại cho đời sau, đáng giá ngàn vàng, vậy mà Triệu Bạch Ngư lại có thể tùy tiện đưa ra cho đám hạ cửu lưu trong mắt thế nhân như các nàng, quả thật là một người có tâm địa thẳn thắng.
Triệu Bạch Ngư cười, khoát tay nói không có gì.
Dù sao cũng chết sớm, sinh không mang tới chết không mang đi, có thể cứu được người nào thì hay người đó.
==
Tác giả muốn nói:
Bé Cá Muối vò mẻ lại sứt: Đều là vật ngoài thân thôi!
(Ý nói những thứ ngoài cơ thể đều là những thứ không đáng tiếc nếu phải bỏ đi)
==