Chương 5 - Chương 5
Trong không khí tràn ngập mùi khét khét, trong miệng thoang thoảng có mùi thuốc.
Khi được nhấc lên, tôi đối diện với đôi mắt của Hoắc Yên.
Nhưng lúc này mắt anh ấy đã đỏ hoe.
Tôi cười khổ: “Lại bị trúng đ ộ c à?”
Đây là lần thứ hai Hoắc Yên trúng Nhuyễn cốt tán, tệ hơn nữa là thuốc đã bay vào không khí, tôi cũng trúng.
Hoắc Yến muốn kéo tôi rời khỏi, nhưng lại mất sức và khuỵu xuống đất.
Tôi cảm thấy chóng mặt, chỉ có thể nhìn khuôn mặt đẹp trai của Hoắc Yên để tỉnh táo.
Giây tiếp theo, một bàn tay bịt mắt tôi lại, chặn tầm nhìn của tôi.
Tần Tứ dựa vào tường, nhìn chằm chằm ta, hơi thở có chút nặng nề.
“Không được nhìn hắn!”
Không, tại sao hắn lại ở đây?
Khi tôi đang không nói nên lời, ngoài cửa vang lên mệnh lệnh của nhị hoàng tử:
“Tăng liều thuốc.”
“Cữu cữu, đừng trách ta độc ác. Mẫu phi ta đã khuyên qua ngài, là ngài nhất quyết muốn tới đây.”
Thấy ánh mắt của ta, Tần Tứ quay đầu tránh ánh mắt của ta: “Ngươi nhìn cái gì? Bản vương thích đi đâu thì đi.”
Một trận sương mù được phun vào từ cửa sổ bốn phía, và trong giây lát, tôi cảm thấy chân của mình càng yếu hơn.
Tôi cố gắng chống đỡ cơ thể, cơn đau vừa rồi khiến tôi vẫn còn tỉnh táo.
Cảm giác như thời gian đã trôi qua trong giây lát.
Hoắc Yến và Tần Tứ cố gắng đưa tôi đi nhưng tay chân họ quá yếu và không thể đứng dậy được.
Tôi quỳ xuống gõ gạch đá nhưng không tìm được lối ra, cửa sổ và cửa ra vào đều bị chặn.
Lúc này, tiếng chuông của hoàng đế bên ngoài cung điện đã đến gần, có điều cách đó không quá trăm bước.
18.
Tôi tìm kiếm xung quanh và trở về trong vô vọng.
Tần Tứ ôm tôi vào lòng, giọng khàn khàn:
“Còn kịp, ta để ám vệ đưa ngươi đi, đừng sợ.”
Hoắc Yến ôm lấy cổ tôi nghiêng sang một bên:
“Không nhọc nhiếp chính vương, ta sẽ chăm sóc Dạ Cảnh.”
Có tiếng động ngoài cửa.
Trong lúc bế tắc, tôi không thể chịu đựng được nữa giơ chân đá hai người đang đối đầu nhau ra xa.
Tần Tứ che chân lại, khó hiểu nhìn chúng tôi.
Sau lần ở suối nước nóng đó, Hoắc Yên đã hình thành một thói quen rất tốt.
Luôn mang theo thuốc Cửu Thanh Hoàn bên mình, công thức bí mật của ngự y hoàng cung có thể chữa khỏi mọi chất độc thường gặp.
Khi Hoắc Yến tìm thấy tôi, mặc dù tôi đã trúng thuốc nhưng sau khi uống thuốc giải một lúc thì tôi sẽ tỉnh lại.
Mà bị nhị hoàng tử đá là do tôi cố tình, cố ý gần hắn để hạ Mê hồn độc.
Trong ván cờ này do tôi và Hoắc Yến cố tình dàn dựng, Tần Tứ là biến cố duy nhất.
Tôi chưa bao giờ tưởng tượng rằng hắn sẽ liều lĩnh mọi thứ để cứu tôi.
Tôi vỗ nhẹ cái đầu vẫn còn choáng váng của mình: “Hoắc Yến, cậu còn thuốc giải không? Cho Tần Tứ một viên.”
Hoắc Yến xoa đầu tôi, quay lại mỉm cười với tôi. Anh ấy đi tới chỗ Tần Tứ, nói: “Do Dạ Cảnh nói ta đưa cho ngươi, ngươi đây uống thuốc đi.”
Có lẽ là bởi vì hắn tức giận mà nốt ruồi đỏ ở cuối mắt Tần Tứ càng thêm hấp dẫn.
Anh ấy im lặng uống thuốc giải nhưng nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng.
“Đáng lẽ bản vương không nên đến cứu ngươi, ngươi cũng không cần bản vương.”
Sau khi bình phục, thấy Tần Tứ có ý định rời đi, tôi nắm lấy tay áo hắn.
Hắn dừng bước đưa lưng lại về phía tôi.
“Vương gia có thể bay được không?”
Tần Tứ hừ lạnh một tiếng rồi trong nháy mắt bế tôi lên xà nhà.
Tôi ôm vai hắn đứng vững.
Tôi không ngờ rằng khí công cổ xưa trong phim truyền hình thực sự tồn tại.
Tôi không ngừng khen ngợi Tần Tứ tài giỏi, nhưng Tần Tứ nhất quyết không chịu để ý đến tôi, chỉ bắt gặp tôi khi tôi đang vơ vét đồ, cau mày, khuôn mặt trở lên bình thản hơn rất nhiều.
Lúc này, cửa mở, Hoắc Yên một tay ném nhị hoàng tử đang say Mê hồn độc, ngẩng đầu nhìn ta rồi vội vàng bỏ đi.
Hoàng đế một lát sau đã đến, cung nữ ngoài cửa vội vàng nói với hoàng đế rằng nàng nhìn thấy thái tử và một thái giám đang gặp nhau trong cung…
Hoàng đế tức giận đập vỡ chiếc vòng tay.
“Nghịch tử không có đức hạnh! Ta muốn xem thái tử do ta đích thân bổ nhiệm sao lại có thể dính líu đến thái giám…”
Hâm quý phi ở một bên kêu lên một tiếng, an ủi: “Bệ hạ, hãy bình tĩnh. Thái tử chỉ bối rối một lúc thôi, đừng tức giận như vậy.”
Với một tiếng két, cánh cửa bị đẩy ra.
Một bóng người mặc áo hoàng bào giận dữ bước vào.
Nhị hoàng tử đang nằm dưới đất cười ngốc nghếch lao tới ôm lấy người đó.
19.
Trong lúc sự việc đang diễn ra, Tần Tứ luôn cúi đầu, không nói gì.
Hắn biết rằng tôi và Hoắc Yến đã biết tâm tư của nhị hoàng tử và mẹ ruột của hắn ta nên đã âm mưu tính toán lại họ.
Chỉ là dù sao Tần Tứ với bọn họ cũng là họ hàng mà thôi.
Tôi không xác định được hắn đang nghĩ gì.
Hoàng đế đã bị nhị hoàng tử đ á nh ng ã.
Nhị hoàng tử ôm chặt đầu hoàng đế hôn xuống, lẩm bẩm: “Mỹ nữ, tiểu mỹ nhân ~”
Thái giám đi cùng hoảng sợ tiến tới kéo hắn đi.
Ngay cả Hâm quý phi cũng vội vàng ngăn cản con trai nhưng bị hắn nắm lấy cánh tay đẩy ra ngoài.
Cả phòng hoảng loạn.
Tần Tứ lạnh lùng nhìn, hồi lâu mới nói: “Ng u xu ẩn.”
Khi mọi chuyện trở lại bình thường, nhị hoàng tử bị trói vào ghế, lúc thái y được mời đến, Hoắc Yến vội vã đến.
Ở thời hiện đại, anh ấy đã tham gia nhiều bộ phim truyền hình cổ trang.
Đối mặt với vị quân vương đa nghi và ghen tị, anh ấy đã nói ra sự thật mà không hề khiêm tốn hay hống hách.
Người đi cùng Hoắc Yến chính là Hoàng hậu.
Trong thời gian này, Hoắc Yến đã bẩm báo mọi chuyện cho hoàng hậu, hoàng hậu nói thêm vài câu nghi vấn của bà về chuyện Hâm quý phi và nhị hoàng tử.
Trong vòng chưa đầy nửa giờ, hoàng đế đã tìm ra manh mối.
“Hâm quý phi bị cấm túc ba tháng.”
“Nhị hoàng tử đánh năm mươi trượng, bị đưa đến Chiêu ngục giam giữ.”
Nói xong, ông ta lại dừng một chút: “Có phải nhiếp chính vương mấy ngày nay ở kinh thành sao? Mà thôi, đưa nhị hoàng tử vào tư lao của ta để suy ngẫm.”
Sau khi hoàng đế rời đi, Tần Tứ đã đưa ta xuống khỏi xà.
Hoắc Yến nhìn tay Tần Tứ đang ôm eo tôi rồi lặng lẽ kéo tôi lại.
Tần Tư không để ý tới hắn, vuốt thẳng áo bào, nhíu mày rồi sải bước rời đi.
Hoàng hậu có chút kỳ quái nhìn ba người chúng ta, lúc hắn chuẩn bị rời khỏi cung điện liền ngăn cản Tần Tứ lại.
“Nhiếp chính vương dừng chân, chuyện hôm nay…”
“Hoàng hậu nương nương, người yên tâm, ta không có hứng thú với việc ai ngồi trên ngai vàng, và hôm nay ta cũng chưa từng nhìn thấy thái tử. “
Hoàng hậu bị chặn lại chỉ bằng một câu nói.
Bà ấy vô cùng ngạc nhiên, cũng cung kính hướng nhiếp chính vương một cách kính cẩn hành lễ.
“Vương gia đã chiến đấu vì Đại Lương mấy năm, là một anh hùng xứng đáng. Thiếp vốn không muốn làm phiền vương gia. Chỉ là ngoại địch luôn chực chờ, Đại Lương cần một vị vua sáng suốt.”
Lời chưa nói hết nhưng ý tứ đã rõ ràng.
Nhiếp chính vương và nhị hoàng tử là họ hàng thân thiết, ai cũng có thể nghĩ rằng hắn nhất định sẽ ủng hộ nhị hoàng tử lên ngôi.
Chỉ là nhị hoàng tử xảo quyệt vô năng, không thể trọng dụng, hắn thật sự không phải là một minh quân.
Nếu không có Tần Tứ ủng hộ, Hoắc Yến sẽ dễ dàng thành công như mong muốn hơn rất nhiều.
Tần Tứ đứng đó im lặng hồi lâu, chỉ nhìn bốn góc trần của căn phòng.
Hắn thở dài rồi bỏ đi.
Nói: “Dạ Cảnh, không cần thiết lợi dụng ta nữa rồi.”
20.
Kể từ ngày đó, phe phái của Nhị hoàng tử đã suy tàn rất nhiều.
Chỉ là dịch hạch bùng phát bên ngoài thủ đô.
Hoàng đế ra lệnh cho Hoắc Yến giải quyết.
Đây là cơ hội tốt để giành được sự sủng ái của hoàng đế.
Điều quan trọng nhất là, với chuyện này, tôi cần phải làm cho Hoắc Yến có được danh tiếng tốt trong lòng dân chúng.
Đây giống như một thông lệ trong ngành giải trí.
Nếu không lấy được tư bản thì lượng fan đông đảo sẽ trở thành lực lượng mới chống tư bản và giúp nghệ sĩ hoàn thành thỏa thuận với tư bản.
Sau khi bàn bạc với Hoắc Yến vài ngày, tôi vội vã đến ngoại ô kinh thành.
Bây giờ một số lượng lớn người bị lưu đày tụ tập ở đây.
“Ngươi ở trong cung đi, vùng dịch bệnh rất nguy hiểm.”
Hoắc Yến ôm hành lý của ta không cho ta ra ngoài.
Tôi đang thu dọn đồ đạc và cảm thấy tâm không yên.
Không hiểu sao sau ngày hôm đó, tôi dường như rơi vào một tâm trạng kỳ lạ, và “Đông Cung dạ khuyế” đã ngừng cập nhật vì điều này.
Tôi thực sự rất bận rộn để làm giàu cho bản thân và không phải suy nghĩ quá nhiều.
Thay vì suốt ngày ngồi trong cung mà suy nghĩ.
“Không được, tôi phải đi cùng cô để đảm bảo an toàn.”
Sau nhiều lần thuyết phục không thành, Hoắc Yến đột nhiên cười:
“Rất giống trước đây, khi sự nghiệp tôi mới khởi sắc, cô đi cùng tôi mỗi ngày để quay quảng cáo.”
Quả thực, Hoắc Yến là nghệ sĩ có tiềm năng nhất trong tay tôi vào thời điểm đó.
Hầu như lúc nào chúng tôi cũng ăn và sống cùng nhau.
Chỉ sau khi làm cho anh ta nổi tiếng, tôi mới trở thành người đại diện chính thức.
“Nhưng tôi có thể ch ế t rồi.”
Tôi ch ế t trên đường đến dự lễ trao giải, bị một chiếc ô tô lớn đâm thành từng mảnh.
Hoắc Yến sững sờ khi nghe những lời tôi nói.
Anh như đang nhớ ra điều gì đó, trong mắt hiện lên những cảm xúc khó hiểu, rồi anh nghiêm túc nói từng chữ:
“Cô sẽ không chết, tôi sẽ đưa cô về nhà.”
“Tôi tới đây, chính là để đưa cô về nhà.”