Chương 57 - Em không tin anh nữa
Cạch một tiếng, không ngờ ngoài cửa có thứ gì đó chặn lại. Mượn ánh đèn từ khe cửa có thể nhìn thấy một chiếc ghế được cố tình kê ở đây, Diệp Giai Chính cười khổ, tiện tay đóng cửa. Lúc xây tầng này vốn đã đặc biệt thiết kế phòng của phu nhân thông với thư phòng, để tránh tiếng điện thoại hoặc nói chuyện quấy rầy đến phòng ngủ nên đã xây thêm hành lang, cũng tiện cho chủ nhân xử lý xong công việc ở thư phòng sẽ trực tiếp đến phòng ngủ nghỉ ngơi.
Nhưng xem quan hệ hiện tại của hai người, e là mình không thể vào. Diệp Giai Chính khẽ thở dài, đêm nay đã định sẵn không thể ngủ rồi.
Lúc Tinh Ý dậy trời đã sáng. Cô cảm thấy mình chỉ ngủ một hai tiếng, nhưng không thể ép bản thân nhắm mắt lại. Cô xếp chăn bông ngồi dậy, trong phòng vẫn rất ấm áp, sàn nhà hơi ấm. Cô tiện tay lấy áo khoác lên người, đến bên cửa sổ mới bất ngờ phát hiện bên ngoài là một khung cảnh hồ nước lớn. Mùa đông khắc nghiệt, hồ nước lớn đóng băng dày, tuyết rơi vẫn đang rơi, xung quanh bờ hồ là cây bạch dương khô cành mọc san sát, toàn cảnh cô quạnh.
Cô cảm thấy nơi này hơi quen mắt, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng mới nhớ ra là hồ Tiên Nữ. Khi đó cô theo anh trai ngồi trên chuyến tàu hỏa thử nghiệm, còn bị bỏng nước nóng trong toa chuyên dụng của Diệp Giai Chính. Khi đó đúng lúc tàu chạy đến nơi này, thời điểm chuyển giao từ xuân sang hè, hồ nước xanh biếc tựa như phỉ thúy, khác hẳn đất trời quạnh hiu như lúc này.
Tinh Ý rửa mặt sơ trong phòng tắm, mở tủ quần áo. Bên trong treo vài bộ quần áo phù hợp với dáng người mình, đều là mới tinh, không quý giá như bộ mà Trịnh sư phó may trước đó, mà là loại mình đã quen mặc. Cô lười tìm hiểu quần áo từ đâu ra, thuận tay cầm một bộ mặc vào và mở cửa.
Trên đường đi đều lắp đèn điện, cô dọn chiếc ghế mà mình vất vả kê cửa tối qua, mở cánh cửa thông với thư phòng. Nhiệt độ trong thư phòng thấp hơn phòng ngủ rất nhiều, cửa sổ mở rộng, bên trong còn có mùi khói nồng nặc.
Diệp Giai Chính đang nằm ngủ trên bàn sách, trên người khoác chăn len, gạt tàn thuốc ở góc bàn đầy thuốc lá. Cô đứng bên cửa, trầm mặc nhìn anh hồi lâu mới nói: “Đừng giả vờ nữa, em biết anh không ngủ.”
Người đàn ông trẻ trên bàn cử động, chậm rãi ngẩng đầu lên.
Tinh Ý cười lạnh, trên dưới Diệp gia ai mà chẳng biết vị đại thiếu gia này trong quân doanh có thói quen cảnh giác lừng lẫy, cô di chuyển ghế phát ra tiếng động, có lẽ cũng đủ để anh rút súng nhắm vào trán kẻ xâm nhập.
Cô cố ý không nhìn vào đôi mắt che kín tơ máu và hàng râu mới mọc của anh, ngồi xuống sô pha: “Anh cả… tới nơi bình an rồi sao?”
“Rất thuận lợi.” Giọng nói của anh có chút khàn khàn.
Tinh Ý nhẹ nhàng thở phào: “Đây là đâu?”
Anh vẫn nói lời ít mà ý nhiều: “Hồ Tiên Nữ.”
Tinh Ý cố nén tức giận: “Diệp Giai Chính, hiện tại anh cũng không chịu nói nhiều với em, đúng không?” Bởi vì tức giận, hai má cô ửng hồng, đứng lên nói, “Vậy anh phái người đưa em về đi.”
Cô đứng lên muốn về phòng ngủ. Phía sau vang lên tiếng ghế cọ xát mạnh với sàn nhà, Diệp Giai Chính đuổi theo mấy bước từ đằng sau ôm chặt lấy cô.
Trên người anh có mùi thuốc lá rất nồng, có chút hơi ẩm. Sức lực anh rất lớn, hai tay khóa trước người khiến cô khó mà hít thở. Cô cảm giác anh vùi đầu vào vai mình, khuôn ngực kiên cố còn hơi run rẩy.
Diệp Giai Chính thế này, mơ hồ mang chút yếu ớt và lúng túng. Tinh Ý đứng thẳng, không giãy giụa cũng không la lớn, chỉ là đột nhiên có chút muốn khóc.
Cô lặng lẽ áp bàn tay mình lên mu bàn tay anh, nhẹ giọng hỏi: “Diệp Giai Chính, em chỉ hỏi anh một câu —— lời tối hôm qua anh nói, có hối hận không?”
Anh hơi nghiêng đầu, đôi môi mỏng dán vào nơi ấm áp nhất trên cổ cô, có thể cảm nhận được mạch đập của cô. Âm thanh của anh gần như theo cô da thịt truyền tới, gằn từng chữ một: “Tôi hối hận.”
Hốc mắt Tinh Ý có chút ướt, nhưng cô lại nhắc bản thân không được khóc, bình tĩnh nói: “Nhưng em đã không còn tin anh nữa rồi.”
Cô duỗi tay bẻ mu bàn tay anh, nhưng anh cố chấp không buông, cô véo lên không chút thương tiếc, dùng sức cấu vào da thịt mu bàn tay trên anh. Nhưng hành động này với anh mà nói, thật sự chỉ là chuyện vặt, Diệp Giai Chính dễ dàng lật người cô lại đặt lên tường, cúi đầu hôn xuống.
Hơi thở ấm áp tươi mới truyền từ môi cô đến trái tim, từng chút nhen nhóm ngọn lửa dục vọng và sức sống ở đáy lòng. Diệp Giai Chính hôn cô một lúc lâu, nhận ra cô không kháng cự nữa, thân thể cũng dần trở nên mềm nhũn, hơi yên lòng.
Cô rốt cuộc vẫn nhanh chóng tỉnh táo lại, chống tay lên ngực anh, thở hổn hển nghiêng đầu tránh đi: “Diệp Giai Chính, em nói rồi, em không tin anh nữa. Trừ phi…”
Anh nhìn sâu vào mắt cô, khàn giọng hỏi: “Trừ phi gì?”
Mặt cô không lộ cảm xúc: “Bây giờ trời vẫn chưa sập xuống nhỉ? Anh và em cũng chưa chết, vẫn có thể đứng đây nói chuyện.”
Anh hoang mang nhìn cô, sau đó nghe cô nói: “Chúng ta hãy đăng báo kết hôn. Nếu anh không làm được, vậy thì để em rời đi.”
Như thể chợt bị dội một gáo nước lạnh, anh lập tức thanh tỉnh, phản ứng đầu tiên là cảm thấy càn quấy: “Sao qua loa như vậy được? Ông nội và anh cả cũng sẽ không đồng ý.”
Đôi mắt cô sáng rõ, không hề bốc đồng, cũng không mơ hồ, hiển nhiên đã nghĩ kỹ, từng câu từng chữ nói: “Em không cần anh thết tiệc đãi khách, chỉ cần anh khiến em an tâm. Anh làm được không?” Dừng một chút, ảm đạm nói, “Nếu không làm được, vậy… xin hãy để em rời đi.”
Diệp Giai Chính im lặng nhìn cô, nhận ra cô gái mà mình thích là một người hiếm có, trong sáng chấp nhất và không sợ hãi. Trước kia, anh luôn cảm thấy cô là ánh sao sáng xa xôi trên bầu trời lúc mình bước đi trong đêm tối, mà hiện tại, ngôi sao này đang nằm trong lòng bàn tay mình nóng rực.
Lại như có người nhóm lửa tận sâu trong trái tim, sự ấm áp lan tỏa khắp người, anh nhìn cô gái trước mắt thật sâu, cũng hạ quyết tâm: “Được, tôi đồng ý với em.”
—
Hồ Tiên Nữ cách Dĩnh Thành khoảng bốn tiếng đi xe, gần huyện Vân Sam nhộn nhịp. Qua giữa trưa, Diệp Giai Chính bước ra thư phòng, Tinh Ý đứng trước gương chải đầu. Giống như lúc đi học, cô chia mái tóc làm hai, thắt thành bím tóc để rũ trước ngực. Thắt bím xong thì thấy Diệp Giai Chính đứng phía sau mình, Tinh Ý hơi hồi hộp cười với anh, đứng lên nói: “Đẹp không?”
Cô mặc một chiếc áo mỏng khuy xéo màu đỏ thẫm và váy dài xếp ly màu đen, trông rất xinh xắn đáng yêu, Diệp Giai Chính gật đầu: “Cô dâu của tôi tất nhiên phải xinh đẹp.” Còn anh lại mặc một bộ Tôn Trung Sơn bình thường, bớt đi một phần oai hùng so với quân phục, nhưng thêm chút tuấn tú văn nhã. Anh đi đến nắm tay cô cùng xuống lầu, Tống Quốc Binh đã sắp xếp xe chờ ở cửa chờ. Trước khi lên xe, Tinh Ý hỏi: “Anh xử lý việc xong chưa?” Anh liền cười nói: “Em đã nói mà, tôi chỉ đi một lát, trời cũng không sập xuống được.”
Xe mất khoảng nửa tiếng để tới huyện Vân Sam hoa, trong huyện chỉ có duy nhất một tuần báo. Diệp Giai Chính đã cho người đi hỏi, hôm nay đúng lúc kịp đánh chữ, ngày mai có thể xuất bản. Đột ngột đăng một tin kết hôn cũng phải tốn chút tiền, Diệp Giai Chính cũng đã cho người chuẩn bị mọi thứ ổn thỏa, chỉ cần hai người tự viết tay một bài tuyên bố là được.
Bởi vì Diệp Giai Chính có thân phận đặc thù, nên đã dùng tên “Triệu Thanh Vũ” để tuyên bố, viết cũng rất đơn giản.
Triệu Thanh Vũ, Liêu Tinh Ý thông báo kết hôn:
“Được sự đồng ý của trưởng bối hai bên, quyết định ngày xx tháng xx năm xx kết thành vợ chồng, vào lúc thời điểm bất thường, hết thảy giản lược. Nhân đây kính báo, người thân bạn bè chúc phúc, chứng giám.”
Biên tập trực ban báo tuần này nhận bài tuyên bố, có chút nghi hoặc nhìn hai người, có lẽ câu “vào thời điểm bất thường” hơi đặc biệt, rất dễ khiến người ta nghĩ tới thanh niên chạy trốn vì tình. Nhưng nếu đã thu tiền, anh cũng không hỏi nhiều, chỉ cười nói: “Vậy thì chúc mừng, ngày mai cho người tới lấy báo là được.”
“Cảm ơn ngài.” Tinh Ý cười đáp, kéo cánh tay Diệp Giai Chính cùng ra cửa, quay đầu lại hỏi Tống Quốc Binh, “Ở đâu có tiệm chụp hình thế?”
Tống Quốc Binh cười nói: “Ở đầu phố.”
Cô nghiêng đầu nhìn Diệp Giai Chính: “Chúng ta đi chụp một tấm nhé?”
Diệp Giai Chính đồng ý, rồi đưa mấy đồng bạc cho Tống Quốc Binh: “Cho người đi mua chút rượu, một ngày hiếm có như vậy, coi như tôi mời mọi người cùng vui một chút.” Tống Quốc Binh nhận lấy, đưa cho cảnh vệ bên cạnh, cười nói: “Ngày vui của Đốc quân, các anh em cũng muốn góp vui.” Nói rồi đưa bao lì xì tới.
Diệp Giai Chính không từ chối, Tinh Ý không khỏi mỉm cười: “Anh Tống, vốn làm đơn giản, mọi người không cần tốn kém.”
Tống vệ quốc thấp giọng nói: “Phu nhân yên tâm, Đốc quân đã đồng ý rồi. Bởi vì có chuyện vui, tháng này mỗi cảnh vệ được phát thêm ba đồng bạc.”
Diệp Giai Chính đưa bao lì xì cho Tinh Ý, cười nói: “Như vậy từ nay về sau, Diệp gia do phu nhân quản tiền rồi.” Tinh Ý hơi đỏ mặt, chỉ đành nhận lấy.
Hai người vào tiệm chụp hình, nói muốn chụp ảnh kỷ niệm kết hôn. Trước khi chụp, Tinh Ý nhón chân chỉnh lại cổ áo cho Diệp Giai Chính, rồi lấy gương soi đi soi lại. Thợ chụp đứng đằng sau máy ảnh, lớn tiếng nói: “Tôi nói một hai ba, hai vợ chồng cười lên nhé.” Kết quả hô đến ba, thợ chụp có chút không hài lòng nhô đầu ra từ sau màn, “Chú rể nghiêm túc quá!”
Tinh Ý lặng lẽ lấy khuỷu tay chọt một cái, anh chỉ đành cười trừ, thấp giọng nói: “Ở bộ quân tôi đã quen chụp ảnh như vậy.” Rồi nói với anh thợ, “Vậy chụp lại một tấm.”
Lúc này anh đã nhớ mỉm cười, thợ chụp vô cùng hài lòng: “Hai ngày nữa đến lấy, chúc mừng hai vị nha.”
Ra khỏi tiệm chụp ảnh, bên đường vừa vặn có một chảo há cảo chiên mới ra lò nóng hổi thơm phức, Tinh Ý hơi đói bụng, kéo Diệp Giai Chính ngồi xuống gọi vài phần. Diệp Giai Chính thấy dáng vẻ vui sướng thỏa mãn của cô, đáy lòng không khỏi áy náy.
Nói ra, cha cưới rất nhiều phu nhân, mỗi một người cũng đều coi như đãi tiệc linh đình rầm ran. Sau này anh từng tham gia rất nhiều hôn lễ của nhân vật nổi tiếng trong giới, có kiểu Tây, cũng có kiểu Trung Quốc. Cô dâu kiểu Tây mặc váy cưới thời thượng đến từ nước ngoài. Nhưng tới mình thì sao? Đăng tờ báo ở huyện thành, chụp một tấm hình là xong, thậm chí trên tuyên bố cũng không dùng tên thật, thật sự quá đơn giản.
Tinh Ý lại hoàn toàn không biết Diệp Giai Chính đang nghĩ gì, cô cắn một cái sủi chảo chiên, nước dùng thơm ngon, ăn vô cùng thỏa mãn: “Anh Hai, lúc trở về nói với ông nội, anh phải chuẩn bị thiếp long phượng* đấy.”
(Ji: *龙凤帖 – giấy tờ kết hôn kiểu cũ)
Diệp Giai Chính gắp một cái sủi cảo vào bát của cô, do dự một lát rồi nói: “Hôn thiếp, tôi đã sớm chuẩn bị rồi.”
Tinh Ý đặt đũa xuống, ngạc nhiên nhìn anh: “Ở đâu thế?”
Anh lấy ra hai tờ giấy từ túi áo trước, là thiếp vàng hoa văn long phượng lưu hành đương thời, bên trên viết quê quán và ngày sinh của hai người, ở cột người chứng hôn có chữ ký và con dấu của Hoàng Bình và Cao Hành Phong. Còn ở cột người kết hôn, Diệp Giai Chính đã ký tên, cũng đã đóng dấu, bên cạnh là cột trống rỗng của người vợ.
Tinh Ý hơi cong khóe môi: “Anh chuẩn bị từ lúc nào vậy?”
Anh hơi mất tự nhiên dời tầm mắt nói: “Lúc ở Bắc Bình rảnh rỗi, nên tìm Hoàng đại soái chứng hôn, mấy hôm trước Cao bá bá trở về, cũng thuận tiện nhờ ông ấy ký lên.”
Cô liền vờ tức giận, đá chân anh dưới bàn: “Vậy ban nãy sao anh không lấy ra?”
Diệp Giai Chính chuyên chú nhìn cô, một ngày đông lạnh giá tuyết rơi, cô gái mà anh yêu mến như một một đốm lửa nhỏ rực rỡ, loá mắt mà ấm áp. Nhưng anh lại xót xa, có lẽ buổi sáng không nên nóng nảy mà đồng ý với cô. Anh khẽ thở dài, cười nói: “Cái này không vội.”
Cô vợ trừng mắt nhìn anh, quay đầu lại hỏi mượn người bán một cây bút lông ghi sổ, chấm mực, nghiêm túc viết tên của mình xuống, nét chữ thanh tú ngay ngắn song song cùng với tên của anh. Cô rất hài lòng, phồng má lên thổi một cái, rồi đổi sang tờ khác.
Trước khi viết một chữ cuối cùng, Tinh Ý dừng một chút, ngẩng đầu hỏi anh: “Nếu em không còn nữa, anh sẽ tái hôn sao?”
Anh ngây ngẩn cả người, nhất thời không biết trả lời thế nào.