Chương 54: Em chỉ là... Lo cho anh
Phía trước hỗn loạn, Tiểu Ngũ là đứa cháu gái mà vợ chồng Cao Hành Phong thương yêu nhất, tiểu nha đầu thích náo nhiệt, vừa rồi còn tung tăng nhảy nhót chui tới chui lui, kết quả bỗng nhiên ngã xuống, toàn thân co giật, khóe miệng không ngừng sùi bọt mép. Cao phu nhân sợ hãi muốn đi nâng dậy, nhưng Tiểu Ngũ tay chân khua loạn, bà liền vừa khóc vừa cho người đi tìm bác sĩ. Trong đám phu nhân tiểu thư xung quanh trung có vài có kiến thức, khẽ nói nhỏ là “chứng động kinh”.
Khớp hàm trên dưới Tiểu Ngũ liên tục nghiến lại, phát ra tiếng kèn kẹt, có người nói: “Nhanh nhét đũa vào, tránh con bé cắn đứt lưỡi.” Cao phu nhân nhận chiếc đũa từ người giúp việc, nhưng nhóc trợn trắng mắt, sắc mặt tái mét, hai hàm răng cắn chặt. Bà liền hoảng loạn, nhét vào chỗ nào đây?
Tinh Ý chen vào đám người, quỳ gối bên cạnh Cao phu nhân, sốt ruột nói: “Bá mẫu tránh đi một chút, con là bác sĩ, để con xem cô bé.”
Giọng nói của cô vô cùng bình tĩnh, Cao phu nhân không có chủ kiến nào, vội vàng tránh sang. Tinh Ý duỗi tay lật người Tiểu Ngũ nghiêng sang một bên, nhanh chóng cởi áo khoác của mình lót xuống đầu đứa bé. Nước dãi của nhóc chảy xuống một bên, cô cầm một chiếc khăn, nhân lúc Tiểu Ngũ hơi mở miệng, nhẹ nhàng giữ chặt cằm Tiểu Ngủ rồi nhanh chóng nhét vào.
Tiểu Ngũ lại phát bệnh lần nữa, Tinh Ý nửa quỳ ôm cô bé, cố gắng không để nhóc đạp loạn thương tổn bản thân. Qua khoảng 10 phút, Tiểu Ngũ mới từ từ bình ổn. Mẹ của Tiểu Ngũ vốn đang tiếp khách ở nơi khác cũng đã chạy đến, khóc nức nở quỳ xuống ôm lấy con gái. Tinh Ý đưa Tiểu Ngũ vào vòng tay cô rồi nói: “Thay một bộ quần áo mới, lau mình cho cô bé. Tốt nhất là lập tức đưa đến bệnh viện kiểm tra một chút.”
Cao phu nhân nhìn cô, như thể đang nhìn cọng rơm cứu mạng: “Con đi cùng bọn bác nhé?” Bà nói hơi lộn xộn, “Trước nay Tiểu Ngũ chưa từng bị loại bệnh này, lỡ như lát nữa lại tái phát ——”
Tinh Ý đỡ người đứng lên, an ủi bà: “Bá mẫu yên tâm, tất nhiên con sẽ đi cùng.” Lúc cô đứng thẳng đầu gối hơi loạng choạng, Văn Hinh vội vàng đỡ cô, Tinh Ý mượn lực cánh tay cô để đứng lên, xoay đầu nhìn thấy Diệp Văn Vũ và hai người phụ nữ Nhật Bản đang đứng ở góc nhà, tập trung nhìn mình. Giờ phút này cô không có thời gian chào hỏi bọn họ, chỉ gật đầu rồi theo mẹ con Cao gia ra ngoài.
Lúc này trong thư phòng Cao gia hoàn toàn không biết biệt viện xảy ra chuyện gì, Diệp Giai Chính bố trí nhiệm vụ cho tất cả quân tinh nhuệ Lưỡng Giang, thương nghị khả năng xuất hiện bất trắc với các đồng đội kỹ càng, cuối cùng khép bản đồ lại.
Bách Văn đã bị kéo ra ngoài, Tôn Cát từ tốn nói: “Quân tọa, hy sinh vì nước là sứ mệnh của mỗi một quân nhân. Nhưng tôi vẫn muốn hỏi một câu, thái độ của trung ương thế nào?”
Diệp Giai Chính trầm mặc một lát: “Bọn họ sẽ ủng hộ vật tư, nhưng Uỷ viên trưởng vẫn muốn tận dụng sự hoà bình cuối cùng. Cho nên, một khi có xung đột, mở đầu trận vẫn phải dựa vào bản thân.”
Quân nhân trong phòng liền trầm tĩnh, nơi xa có tiếng hát i a i a truyền đến, lại có một loại hoang tàn và bi tráng khó mà diễn tả được.
Diệp Giai Chính lại bật cười, trên gương mặt anh tuấn hiện lên sự kiên nghị, gằn từng chữ: “Các ngài, tương lai Trung-Nhật ắt sẽ có một trận chiến. Tuy tôi tin tưởng Trung Quốc tuyệt sẽ không vong, nhưng chúng ta là bên yếu, không có hy vọng xa vời về chiến thắng lập tức —— nhưng chỉ cần cuối cùng có thể thắng lợi, Diệp Giai Chính nguyện ý làm người tế cờ*.”(tiên phong hy sinh)
Các quân nhân giẫm vang gót chân, chào quân lễ, đồng thanh nói: “Nguyện đi theo Đốc quân!”
Chạng vạng, cửa thư phòng mở ra, các quan quân cao cấp của Lưỡng Giang nối đuôi nhau mà ra, chưa kịp ăn cơm ở Cao gia đã nhao nhao cáo từ. Trong phòng chỉ còn lại Diệp Giai Chính và Cao Hành Phong. Anh quay sang nói: “Sự chuẩn bị ở vịnh Ngõa Tử cực kỳ quan trọng, Tiêu Thành là người bên cạnh tôi, phải phiền bá bá dẫn cậu ta theo. Phó quân trưởng và Tham mưu trưởng dưới trướng Bách Văn tuy không phải tâm phúc của anh ta, nhưng thâm niên hơn Tiêu Thành, vẫn phải nhờ ngài đến kích thích.” Cao Hành Phong gật đầu nói: “Buổi tối tôi sẽ xuất phát cùng Tiêu Thành.”
Diệp Giai Chính nghiêng đầu nhìn Tiêu Thành: “Cơ hội tốt như vậy, phải học hỏi bá bá.”
Tiêu Thành đứng nghiêm chào quân lễ: “Rõ!”
Lúc này quản gia mới hoang loạn chạy vội tới: “Lão gia, tôn tiểu thư ngất xỉu. Lúc này phu nhân và thiếu phu nhân đều đang chờ bác sĩ trong phòng.”
Sắc mặt Cao Hành Phong khẽ biến, xoay người về hướng biệt viện, hỏi thăm tình hình. Quản gia liền kể tóm lược, chỉ nói tình hình hiện tại đã ổn định. Hai người vào phòng Tiểu Ngũ, phu nhân và thiếu phu nhân Cao gia đang ngồi ở cuối giường, mặt đầy nước mắt lo âu. Tinh Ý vừa kiểm tra đơn giản cho Tiểu Ngũ, an ủi bọn họ: “Tiểu Ngũ không bị thương. Tình hình cụ thể vẫn phải đợi bác sĩ khoa nhi tới xem mới biết được. Chứng động kinh có thể xảy ra đột ngột ở trẻ em, chờ đến bọn chúng lớn lên một chút sẽ khỏi dần.”
Ánh mắt của Cao phu nhân sáng rực lên: “Thật sao? Loại… động kinh này cũng sẽ khỏi sao?”
Tinh Ý do dự một chút: “Bá mẫu, trong sách viết như thế. Ngài đừng lo lắng, hiện tại Tiểu Ngũ sẽ không sao đâu.”
Cao Hành Phong bước nhanh đến mép giường, nhìn cháu gái ngủ say, dù cho trong lòng lo lắng cũng chỉ có thể vực dậy tinh thần để an ủi vợ. Ông quay sang nói với Tinh Ý: “Tôi đã nghe kể rồi, nha đầu, hôm nay may mà có cô.”
Tinh Ý vội vàng nói: “Chỉ là chuyện nhỏ thôi.”
Cao Hành Phong quay sang Diệp Giai Chính nói: “Thanh Vũ, hẳn là cậu còn rất nhiều việc cần làm, về trước đi. Bác sĩ sẽ tới ngay. Hôm nay tiếp đãi không chu toàn, hai ngày nữa sẽ mời mọi người tới chơi sau.”
Bên này Tinh Ý đã nói tỉ mỉ với người Cao gia, nếu lần sau thấy Tiểu Ngũ phát bệnh nên chăm sóc thế nào, cuối cùng nói: “Trường bọn con có giáo sư Tô Thanh giỏi về khoa nhi, sáng ngày mai mọi người mời thầy đến khám cho Tiểu Ngũ, để ông ấy xem thử, các bác cũng yên tâm.” Diệp Giai Chính cũng quan tâm nói: “Bá mẫu, ngày mai con sẽ cho người mời giáo sư Tô đến khám. Tiểu Ngũ sẽ không sao đâu.”
Cao phu nhân đã nén nước mắt, nâng tinh thần cười nói: “Cảm ơn các con đã lo lắng.” Lại kéo tay Tinh Ý nói, “Lần sau con tới, bá mẫu sẽ chiêu đãi thật tốt.”
Diệp Giai Chính bèn đưa Tinh Ý và Văn Hinh đến cáo từ. Tới cửa, Diệp Giai Chính dừng bước, thấp giọng nói với Văn Hinh: “Em lên chung xe với Tiêu Thành, hẳn là cậu ta có lời muốn nói với em.” Văn Hinh hoang mang “Dạ” một tiếng, lên chiếc xe sau.
Diệp Giai Chính kéo cửa xe, chờ khi Tinh Ý ngồi vào mới vòng sang bên khác khom lưng ngồi vào. Động cơ bắt đầu khởi động, anh lại cúi xuống, không nói một lời mà vén vạt sườn xám của cô. Tinh Ý vô thức che lại. Anh giữ tay cô, cẩn thận xem xét, cách lớp vải tất cũng có thể thấy vết bầm đáng sợ trên đầu gối. Anh có chút đau lòng nhẹ nhàng xoa: “Sao lại thế này?”
“Lúc cô bé phát bệnh tứ chi co giật, nên bị đá trúng.” Cô nói nhẹ nhàng, rút tay ra chỉnh lại vạt sườn xám, “Không sao cả.”
Anh không trách cứ câu nào, chỉ nói: “Nhưng tôi thấy em đi không vững đấy.”
“Em đã tự kiểm tra, không tổn thương đến xương cốt. Bầm mấy ngày là khỏi thôi. Trẻ con có bao nhiêu lực chứ.” Cô dừng một chút, nghiêng đầu hỏi anh, “Vừa rồi anh nói anh Tiêu muốn nói gì với Văn Hinh thế?”
Diệp Giai Chính trầm mặc một lát, biết rõ không nhìn thấy chiếc xe sau nhưng vẫn xoay đầu. Thật lâu sau mới nói: “Cũng không có gì. Sau này Tiêu Thành không còn là chủ nhiệm đi theo tôi nữa, tôi đã phái cậu ta đi làm việc khác.”
…
“Cái gì? Anh muốn đi đâu?” Văn Hinh kinh ngạc nhìn Tiêu Thành.
“Đốc quân đã miễn nhiệm chức chủ nhiệm của tôi, có điều động khác.” Tiêu Thành ngồi ghế phụ lái phía trước, nhìn thẳng về trước như thể người nói chuyện với anh đang ở đối diện.
“Dừng xe!” Văn Hinh sau một lúc thẫn thờ liền lớn tiếng nói.
Tài xế nhìn Tiêu Thành, không ngờ phát hiện sắc mặt chủ nhiệm Tiêu có chút tái nhợt, môi mím chặt không nói gì. Anh không thả chân ga, dù sao chuyến này theo Đốc quân ra ngoài, kế hoạch phòng cảnh vệ cực kỳ nghiêm mật, anh không được phép tùy ý dừng lại.
“Tiêu Thành, anh có chịu dừng xe không?” Văn Hinh ngồi ghế sau hét lên.
“Dừng xe.” Tiêu Thành rốt cuộc lên tiếng, quay đầu nhìn cô một cái, như thể đang lặng lẽ hỏi cô muốn làm gì.
Tài xế vội vàng đạp phanh.
“Anh ngồi cạnh em nói chuyện.” Văn Hinh bướng bỉnh chỉ vào vị trí bên cạnh mình.
Tiêu Thành hờ hững quay đầu lại: “Tứ tiểu thư, đây là quy củ.”
“Không phải anh nói anh Hai đã miễn nhiệm chức vụ của anh sao?” Văn Hinh không bỏ qua, “Hiện tại có thể ngồi rồi chứ?”
Không khí trong xe có chút căng thẳng, đến cả tài xế cũng có chút khó xử nhìn hai người, xoay đầu lại không dám thở mạnh. ngón tay trên đầu gối Tiêu Thành dần co lại nắm thành quyền, cuối cùng vẫn xuống xe, vòng sang ghế sau ngồi cạnh Văn Hinh. Nhưng anh vẫn không nhìn cô: “Có thể lái xe chưa?”
“Anh Hai đã phái anh đi đâu?” Cô ngồi bên cạnh anh hỏi.
“Không thể nói.” Tiêu Thành đáp rất nhanh, “Đây là cơ mật.”
Văn Hinh trầm mặc một lúc: “Bao lâu… thì anh trở về?”
“Tứ tiểu thư, xin lỗi, không thể nói.”
Hốc mắt Văn Hinh đỏ lên, nghẹn ngào nói: “Trước kia anh đi đâu cũng chưa từng nói với em, lần này nói ra nhất định là cực kỳ nguy hiểm. Có phải không?”
Lần này, Tiêu Thành lại không trả lời “Không biết hoặc không thể nói”, mà ngầm thừa nhận câu hỏi của cô.
Sẽ chết sao? Có thể không đi không? Trong lòng Văn Hinh rất muốn nói những lời này, nhưng cô biết nói cũng vô ích, Tiêu Thành vốn đã đủ xa cách mình, hỏi như thế có lẽ chỉ khiến anh càng thêm phiền chán, thêm hờ hững. Cô ngồi có chút thấy thố, vốn không phải là người biết che giấu, nước mắt liền tuôn trào.
Một chiếc khăn đưa tới từ bên cạnh, Văn Hinh không nhận, cô chỉ ngoảnh mặt thẫn thờ nhìn ngoài cửa sổ xe, thật lâu sau mới nghe thấy giọng nói hơi khẩn trương của người đàn ông: “Tứ tiểu thư, phía trước là Thải Chi Trai. Muốn dừng lại mua chút đồ ăn không?”
Văn Hinh không nhịn được nghẹn ngào nói: “Em không muốn ăn bánh ngọt gì đó. Em chỉ là… lo cho anh.”
Tiêu Thành nhất thời không biết nói gì.
“Trong lòng anh, em không tính là gì… Nhiều nhất cũng chỉ là Tứ tiểu thư.” Văn Hinh nén nước mắt, cố gắng nở một nụ cười, khuôn mặt nhỏ trông hơi buồn cười lại đáng yêu, “Anh yên tâm đi đi. Lần sau trở về, sẽ là tướng quân đầy uy phong giống anh Hai rồi.”
“Tứ tiểu thư…” Tiêu Thành do dự muốn xen lời cô, “Tôi không phải ——”
Văn Hinh lại nói rất nhanh: “Không, em nói sai rồi. Anh Tiêu, làm tướng quân hay không đều không quan trọng, anh bình an trở về là được.” Cô vươn tay nhận khăn trong tay anh, mau chóng lau nước mắt, lại mỉm cười.
Tiêu Thành im lặng nhìn hốc mắt ửng đỏ cùng khóe môi vẫn cong cong của cô, ánh mắt hơi rung rung, nhưng cuối cùng vẫn quay đầu đi.
Xe đã chạy đến cửa Diệp gia, Tiêu Thành trầm mặc xuống xe, vòng sang bên kia giúp cô kéo cửa xe. Văn Hinh xuống xe, lúc đi ngang qua anh liền nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh, từng câu từng chữ mà nói: “Em yên tâm.” Văn Hinh chợt dừng bước, anh lại hờ hững mang một đội cảnh vệ bước nhanh rời đi, như thể chưa từng nói điều gì.
Tinh Ý đứng ở sảnh, hơi nhón mũi chân, chuyên tâm nhìn động tĩnh trước cửa, không phát hiện có người đứng phía sau mình, lặng lẽ khoác áo choàng lên vai cô. Tinh Ý ôm lấy cánh tay mình, không quay đầu lại, hơi lo lắng nói: “Anh xem, Tiêu Thành cứ thế mà đi. Văn Hinh vẫn đứng ở đó.” Cô đứng lên muốn xuống lầu, thầm nói, “Ôi, phải bảo con bé vào nhà đã ——”
Lời còn chưa dứt, thân thể liền nhẹ bẫng, cô đã bị chặn ngang ôm lên.
Tinh Ý ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy cằm của Diệp Giai Chính. Cô “này” một tiếng, hơi giãy giụa nói: “Anh làm gì thế? Thả em xuống đi.”
Anh rên một tiếng, Tinh Ý mới nhớ ra trên vai anh còn có vết thương, đành phải không nhúc nhích trong lòng anh, chỉ nói: “Anh làm gì đấy? Trong nhà còn có người!”
Anh đặt cô lên giường ở phòng ngủ, liếc xéo cô một cái, xoay người lấy dầu thuốc trên tủ đầu giường: “Thoa thuốc lên đầu gối cho em.”
Tinh Ý vô thức rụt chân lại: “Anh đưa dầu thuốc, em tự làm.”
Diệp Giai Chính nhíu mày: “Duỗi chân ra đây.”