Chương 51: Chỉ được bị thương
Diệp Giai Chính mím môi, mỉm cười nhìn Tinh Ý: “Không gấp, vẫn có thể nhìn thấy.”
Văn Hinh vô cùng thức thời, nói đùa vài câu, đứng lên nói: “Em đi xem chiều ăn món gì.”
“Sao anh về rồi?” Tinh Ý nhỏ giọng hỏi, “Hai ngày tới không phải rất bận sao?”
“Sợ em lo lắng, cố tình về nhà để em nhìn xem.” Anh tháo quân mũ, lộ ra tóc mai được cắt tỉa gọn gàng, sườn mặt có vẻ hơi mệt mỏi, nhưng khóe môi vẫn luôn cong lên ý cười dịu dàng kiên nhẫn.
“Vậy ăn xong vẫn phải đi sao?” Tinh Ý hơi đau lòng, cũng có chút hối hận vì đã nói một câu “Cẩn thận” với anh.
Anh không đáp, kéo tay cô đứng lên nói: “Đi xem bố trí phòng ngủ của em có đẹp không.”
Buổi trưa đại sảnh bận rộn, trên lầu cũng không ngơi nghỉ, Tinh Ý chưa kịp lên xem. Bên trong đã bố trí bàn sách và một kệ sách. Trên bàn có đầy đủ mọi thứ như đèn, hộp mực nước, giấy viết; kệ sách còn đặt mấy quyển sách. Cô đi đến vươn tay cầm một quyển, là từ điển tiếng Anh mới tinh. Cô tiện tay lật xem, quay đầu nhìn Diệp Giai Chính, anh đã dựa vào thành giường ngủ thiếp đi một lúc rồi.
Cô nhẹ bước chân đi qua, Diệp Giai Chính vẫn mặc quân trang, đến cả thắt lưng cũng không tháo, súng vẫn còn giắt, trông rất không thoải mái. Cô nghĩ một chút, cúi xuống muốn giúp anh cởi thắt lưng và súng. Nhưng ngón tay vừa chạm vào túi đựng súng bằng da trâu lạnh cứng, anh chợt cử động, bàn tay ấm áp thô ráp phủ lên mu bàn tay cô.
Tinh Ý hoảng sợ, đang định ngồi dậy, anh lại siết chặt cổ tay cô, hơi dùng sức kéo cô vào ngực mình.
Môi mỏng của anh vừa khéo dán trên thái dương của cô, cơ thể nam giới bên dưới rắn chắc ấm áp, cô vội vàng chống tay muốn ngồi dậy, bàn tay anh lại đỡ sau lưng cô một cách tự nhiên, giọng nói ấm áp: “Tinh Ý, em biết thứ gì của đàn ông không thể chạm vào không?”
Cô từ từ đỏ mặt, chần chờ nói: “Súng.”
Trọng lượng toàn thân cô đều ở trên người mình, ấm áp thoải mái, anh cười trầm thấp ở bên tai cô: “Còn có một thứ nữa.”
Tinh Ý trong ngực anh hơi ngẩng đầu, chỉ nhìn được sống mũi cao thẳng và khóe môi cong lên của anh, nghi hoặc hỏi: “…Thứ gì?”
Anh cười chán nản, hai tay hơi dùng sức ôm cô đặt bên cạnh mình, không trả lời câu hỏi, chỉ nói: “Nằm cùng tôi một lát.” Bàn tay khác tháo súng lục và thắt lưng đặt sang một bên.
Màn cửa kéo một nửa, lúc này là chạng vạng nửa tối nửa sáng, tia sáng rất đỗi dịu dàng. Cô gối lên cánh tay anh, trái tim đập vừa nhanh vừa mạnh. Rõ ràng là thẹn thùng khẩn trương; biết nếu mình ngồi dậy, anh Hai cũng sẽ không ép buộc, nhưng cô không nỡ cứ như vậy rời đi.
“Anh Hai, nơi này sao thế?” Ngón tay Tinh Ý lặng lẽ vuốt ve một chỗ trên vai anh, cách quân phục cũng có thể phát hiện có một khối nhô lên.
Diệp Giai Chính tránh đi một chút, khẽ nói: “Không có gì.”
Có lẽ do nhạy cảm nghề nghiệp, Tinh Ý còn mơ hồ ngửi thấy mùi cồn i-ốt, vì thế ngồi dậy duỗi tay cởi cúc áo của anh: “Anh để em xem thử.”
Tay phải của anh giữ chặt cổ tay cô, mỉm cười nhìn cô: “Thật sự muốn cởi sao?”
Cô đỏ mặt, lại không từ bỏ, đầu ngón tay hơi dùng sức mở chiếc cúc đầu tiên. Quân phục cởi ra, mùi cồn i-ốt và thuốc càng nồng hơn, Tinh Ý nhìn trên áo sơ mi của anh có vết máu hơi thấm ra, không khỏi nhíu mày hỏi: “Anh thật sự đã bị thương?” Anh thấy không thể gạt được, đành phải ngồi dậy để cô cởi bỏ cúc áo sơ mi của mình, đến khi lộ ra bả vai.
Vốn đã băng bó xong, có lẽ thời gian đã lâu hoặc do động tác quá mạnh, băng gạc bị lệch qua một bên, lộ ra miệng vết thương còn rướm máu. Tinh Ý ấn tay lên chỗ lành lặn trên bả vai anh, cẩn thận xem xét. Đầu ngón tay cô hơi lạnh, nhưng lại bất giác khiến ngực anh nóng lên. Hầu kết Diệp Giai Chính hơi lăn lăn, đang định đè tay cô lại, Tinh Ý đã nhanh nhẹn né ra khỏi giường, vọt vào phòng tắm.
Anh chỉ nghe thấy tiếng nước xôn xao bên trong, không lâu sau, Tinh Ý xách một hòm thuốc vào, thuận tay vặn đèn, tức giận nói: “May mắn chỉ trầy da, nhưng không phải anh có bác sĩ riêng sao? Sao không băng lại cho anh?”
Diệp Giai Chính lúng túng nói: “Đi họp, quên mất.”
Cô hừ lạnh một tiếng, nửa quỳ trên giường, thuần thục bắt đầu sát trùng, thoa thuốc cho anh, cuối cùng cẩn thận băng lại: “Đừng để dính nước, ít nhất một ngày thay thuốc một lần.”
Cô đặt dụng cụ trong tay xuống, hỏi tiếp: “Thay áo sơ mi không?”
Anh gật đầu.
“Em đi tìm dì Trần ——” Cô muốn xuống giường lại bị anh kéo về.
“Sao em không hỏi bị thương thế nào?” Anh hơi nheo mắt, tựa hồ đang cân nhắc suy nghĩ của cô.
“Do bắn súng ống sao?” Tinh Ý nghĩ một chút, “Hay là có người ám sát, đạn sượt qua vai?”
Diệp Giai Chính nhìn vào mắt cô, bất giác có chút chột dạ, trầm ngâm hồi lâu mới nói: “Là ám sát, nhưng đã bị cảnh vệ phát hiện từ xa. Không có nguy hiểm gì.”
Tinh Ý trầm mặc không nói, đạn sượt qua vai, đây gọi là không có nguy hiểm gì sao? Một lát sau, cô cảm thấy mình có thể điều chỉnh được nụ cười, mới hơi ngẩng đầu, dùng một giọng điệu nghiêm túc bướng bỉnh nói: “Anh Hai, em biết anh khó tránh việc gặp nguy hiểm. Nhưng em là bác sĩ. Anh bị thương, còn có em. Em sẽ giúp anh chữa lành.”
Anh chợt thở phào nhẹ nhõm, không nhịn được cười, duỗi tay ôm cô vào ngực, hôn lên môi.
Anh đã mọc nhiều râu, lúc đến gần có hơi ngứa, cũng hơi đau, Tinh Ý lại không né tránh, chỉ mơ hồ nói: “Nhưng anh phải đồng ý với em, chỉ được bị thương.” Cô dừng một chút, nhấn mạnh, “Em có thể trị thương.”
Anh dán lên môi cô, rõ ràng kiên định nói: “Được.”
…
Hai người xuống lầu, Văn Hinh bĩu môi có chút không vui: “Sao hai người giờ mới xuống, đồ ăn sắp nguội rồi.”
Tiêu Thành không thể không lớn tiếng ho khan, Văn Hinh mới nhận ra, vùi đầu ăn cơm. Kết quả Diệp Giai Chính không ăn được hai miếng đã bị điện thoại của bộ quân gọi đi. Tinh Ý tiễn anh tới cửa, Diệp Giai Chính đưa tay ngăn cô lại: “Đừng ra, bên ngoài lạnh.” Cô nghe lời dừng bước, ánh mắt lại dán lên người anh không rời.
“Hai ngày tới có thể em sẽ vất vả một chút.” Anh tiến về phía cô một bước, nói xin lỗi, “Chờ tiệc mừng thọ của Cao bá bá kết thúc, mới đưa em đến Phổ Tế Đường.”
“Em biết.” Cô gật đầu, vươn tay nhận áo khoác trong tay dì Trần, hơi nhón chân khoác lên cho anh, “Anh nhớ phải thay thuốc.”
Cách tấm kính ở sảnh, nhìn từng chiếc xe hơi rời đi, Tinh Ý ôm cánh tay đứng yên không đi ngay.
“Chị ơi, chị còn ăn cơm không?” Văn Hinh đến phía sau cô, tinh nghịch cười nói, “Anh Hai cũng không phải không về, chẳng lẽ không ăn nổi hay sao?”
Tinh Ý vẫn đứng không nhúc nhích, chỉ cười nhẹ một tiếng, cô không có cách nào nói với cô gái ngây thơ trước mắt rằng mình thật sự rất sợ… một lần nào đó anh đi, cuối cùng không về được nữa.
…
Ngày sinh nhật của Cao Hành Phong, lúc Tinh Ý đang ăn sáng thì thấy Diệp Giai Chính trở về. Trời gần tháng chạp đã bắt đầu có tuyết rơi, lúc Diệp Giai Chính vào cửa mang một hơi lạnh. Cô vội đặt chiếc đũa trong tay xuống: “Anh ăn sáng không?”
Diệp Giai Chính nhìn đồng hồ treo tường trong phòng khách, cười nói: “Sớm vậy đã dậy rồi sao?” Nói với Tiêu Thành, “Văn Hinh nhất định còn đang ngủ nướng.” Tiêu Thành gật đầu nói: “Tứ tiểu thư còn nhỏ, ham ngủ cũng bình thường.”
Đôi mắt anh đầy tơ máu, cũng chưa cạo râu, trông có vẻ như cả đêm không ngủ, hôm qua Tinh Ý không gặp anh, vô thức quay sang hỏi Tiêu Thành: “Anh ấy đã thay thuốc chưa?”
Diệp Giai Chính tiếp lời: “Thay rồi.” Đáng tiếc Tiêu Thành đã sững sờ rồi mới nói theo: “…Thay rồi.” Diệp Giai Chính quay đầu, trừng mắt nhìn Tiêu Thành một cái, cô đành cười bất lực: “Lát nữa em thay cho anh.” Cô giúp dì Trần đưa bát đũa cho Tiêu Thành, “Anh Tiêu ăn cháo hay bánh mì?”
Diệp Giai Chính nắm lấy tay cô, ra hiệu cô đặt xuống: “Được rồi, em ăn đi. Tiêu Thành không phải người ngoài, cậu ta tự có tay.” Tiêu Thành vội vàng tự nhận lấy, anh ăn cơm giống hệt Diệp Giai Chính, ăn ngấu nghiến từng miếng lớn, sáng nay còn có việc nên càng nuốt gấp. Nháy mắt đã vơi nửa bát cháo, anh mới có chút dư vị, do dự hỏi: “…Hình như cháo là lạ?”
Tinh Ý phản ứng lại: “Nồi này là cháo ngọt. Anh Tiêu ăn không quen đúng không? Dì Trần còn nấu cháo trắng, tôi nói dì ấy mang ra.” Cô lại xin lỗi nhìn Diệp Giai Chính, “Anh cũng ăn không quen nhỉ?”
Diệp Giai Chính nhai hai ba lần đã nuốt cháo xuống, điềm nhiên nói: “Tôi không sao, ăn khá ngon.”
Chờ Tinh Ý vào bếp, Tiêu Thành nhìn Diệp Giai Chính, do dự hỏi: “Đốc quân, không phải ngài ghét ăn ngọt nhất sao?”
Nét mặt Diệp Giai Chính hơi thả lỏng, mơ hồ có một loại ánh mắt “Cậu không hiểu”: “Món cô ấy thích, cậu dối lòng khen một câu không được sao?” Dừng một chút, lại thấp giọng nói, “Đổi thành Tiểu Tứ có lẽ cậu sẽ hiểu.”
Sáng sớm Diệp gia cực kỳ bận rộn, sau khi ăn bữa sáng xong, Tinh Ý lên lầu thay đồ. Diệp Giai Chính trở về phòng, không cởi quần áo mà ngủ một lúc, chưa tới 40 phút Tiêu Thành tới gõ cửa. Tinh thần tốt hơn một chút, Diệp Giai Chính cạo râu, rửa mặt, nghe được Tinh Ý gọi bên ngoài phòng ngủ: “Anh Hai, em tới giúp anh thay thuốc.”
Anh vẫn chưa mặc áo, đến kéo cửa ra.
“Anh sao lại thế này? Tuy trong nhà ấm áp nhưng vẫn phải mặc áo chứ.” Tinh Ý nghiêng người bước vào, có chút bất mãn nói, “Cảm lạnh cũng không nhớ uống thuốc…”
Diệp Giai Chính không che giấu ánh mắt mình, lần đầu tiên anh thấy cô mặc sườn xám ôm sát đường cong cơ thể như vậy, trước kia cô luôn mặc sườn xám nhuộm Indanthrene rộng thùng thình mà nữ sinh thường mặc, bên ngoài khoác áo blouse trắng, trông rất mảnh khảnh. Nhưng hôm nay mặc sườn xám do Trịnh sư phó may, anh mới kinh ngạc phát hiện, dáng người cô duyên dáng đầy đặn hơn so với tưởng tượng của mình.
Làn da Tinh Ý trắng nõn, nổi bật sự thanh lịch tao nhã của sườn xám khổng tước xanh. Cô búi tóc lỏng, cũng không có trang sức nào, nét mặt quẫn bách và ngạc nhiên, nhìn qua cả người mang chút phong tình vừa phải, cùng một chút… ngây ngô.
Cô nói một mình nửa ngày, thấy anh không phản ứng, tự giác ngừng nói, quay đầu nhìn anh, lại theo ánh mắt anh nhìn bản thân: “…Sao thế? Không đẹp sao?”
Anh thu hồi tầm mắt, không kìm được sự dâng trào sâu trong đáy lòng, đi đến ôm cô vào ngực. Cằm anh còn đọng nước, không bận tâm cọ lên thái dương cô: “Rất đẹp.”
“Ối, tóc này búi lâu lắm đấy, anh đừng làm rối.” Tinh Ý nỗ lực tránh anh, “Nhanh ngồi xuống thay thuốc.”
Cô nhanh chân lẹ tay cắt băng gạc cho anh, cúi đầu nhìn thấy nụ cười khó hiểu trên khóe môi anh, không nhịn được hỏi: “Anh cười cái gì?”
“Không có gì.”
Trong phòng chỉ có thể nghe thấy tiếng kéo khẽ cắt, anh vẫn cong khóe môi, thế mà lại cười nhẹ thành tiếng. Tinh Ý càng đỏ mặt hơn, tay hơi dùng sức.
“Shh ——” Diệp Giai Chính rít một hơi lạnh, quay đầu nhìn cô kháng nghị, “Bác sĩ Liêu, hôn phu của em không phải cái thớt gỗ.”
“Vậy à?” Cô mím môi cười, động tác nhẹ đi, “Ai bảo anh lén cười em?”
Lông mày thanh tú của Diệp Giai Chính hiếm khi lộ ra chút uất ức: “Không hề cười. Tôi đắc ý không được sao?”
Tinh Ý cẩn thận dán xong miếng băng cuối cùng, thuận miệng hỏi: “Đắc ý gì?”
Anh đứng dậy mặc áo sơ mi, nhìn gương chỉnh lại cổ áo, lại không rời mắt khỏi bóng dáng cô khom lưng dọn hòm thuốc trong gương, trầm tư: “Sau này bảo Trịnh sư phó may cho em vài bộ nữa nhé?” Tinh Ý không ngẩng đầu: “…Không cần đâu. Em rất ít mặc quần áo đẹp như vậy.” Anh liền khẽ cười: “Ở nhà mặc cho tôi xem là được.”
Tinh Ý bĩu môi, không nói gì, nghe thấy anh tiếp tục nói: “…Hôm nay có thể tôi sẽ không ở cùng em, các phu nhân tiểu thư đều ngồi với nhau xem kịch hoặc đánh bài. Em có thể chứ?”
“Có thể.” Tinh Ý trả lời vô cùng nhẹ nhàng, “Anh cứ làm chuyện mình phải làm đi.”