Chương 17: Trống vang tranh minh
Trong nhóm quý nữ lớn lên ở kinh thành, ai có tài nghệ gì đều không gạt được người, đã sớm phô bày lần lượt trong yến hội. Nhóm quý nữ học tập tài nghệ là vì cái gì? Còn không phải để thể hiện trước mắt mọi người, lấy cái danh tài nữ sao? Nào có người học được tài nghệ mà cứ giấu giếm?
Những người còn lại trong Tiết gia đều hiểu rằng, có lẽ Tiết Ngải chính là một người duy nhất có tài nhưng xưa nay không thể hiện ra. Thiên kim tướng phủ, cầm kỳ thi họa đều phải học. Tiết Ngải cũng không được ưu tiên, khi bọn tỷ muội đi học cùng nhau thì nàng cũng phải theo. Bởi vì Tiết Ngải đã làm người tàng hình trong thời gian dài nên chúng tỷ muội cũng không biết nàng còn làm được mấy chuyện kia không. Nhưng mà gần đây Bình Nhạc Các thường xuyên vang lên tiếng gảy đàn tranh, cho nên ít nhất thì Tiết Ngải cũng sẽ biết chơi đàn tranh. Hơn nữa, Tiết Ngải cũng được học thư pháp từ Tiết tướng, cho nên Tiết Ngải cũng am hiểu thư pháp. Cứ tính toán như thế, Tiết Oánh và các tỷ muội khác nhận ra rằng Tiết Ngải không hề bại bởi người khác về tài nghệ.
Uông Như Ninh rất chướng mắt Tiết Ngải, nghe thấy Tiết Nhược châm ngòi, nàng tiến lên một bước, nhẹ nhàng cười nói: “Tiết Tam tiểu thư, nếu Tiết Tứ tiểu thư đã nói ngươi là cao thủ đàn tranh, chi bằng ngươi gảy cho chúng ta nghe một khúc đi?”
Lời nói này có bẫy ở trong. Nếu Tiết Ngải từ chối thì chẳng khác nào nàng không muốn đàn cho nhóm quý nữ nghe, thế nên vì để tránh đắc tội quý nữ toàn kinh thành, Tiết Ngải chỉ có thể đáp ứng.
Phùng Tĩnh Tô đứng bên cạnh Tiết Ngải, nghe thấy lời này, nàng liếc Uông Như Ninh một cái, thật sự ngày thường xinh đẹp, rõ ràng không lớn tuổi lắm lại có khí chất trưởng thành, cũng không biết trong nhà dạy thế nào.
Tiết Ngải chậm rãi đi tới: “Nếu Uông Nhị tiểu thư đã thành tâm mời, dĩ nhiên Tiết Ngải nghe mệnh.” Nàng nhẹ nhàng đưa tay gảy dây đàn, đàn tranh vang lên những âm thanh dễ nghe.
Đàn tranh do phủ Trưởng Công Chúa chuẩn bị dĩ nhiên phải tốt. Tiết Ngải ngồi xuống, ngón tay đặt lên trên đàn tranh. Ngón tay tinh tế nổi bật trên đàn tranh trắng muốt như ngọc, các vị tiểu thư xung quanh không nhịn được mà tán thưởng, kể cả vị Tiết Tam tiểu thư này là bình hoa, thì cũng là bình hoa đẹp nhất.
Ngón tay Tiết Ngải gảy dây đàn, một khúc ‘Khúc Dạ Thu’ chảy từ giữa những ngón tay nàng ra. Thủ khúc này là dân gian từ khúc thường thấy nhất ở nước Vân, tất cả người học đàn tranh đều phải học từ khúc cơ sở. Rất nhiều người nghe được thủ khúc này đều hơi thất vọng. Cao thủ đàn tấu, chẳng phải nên gảy từ khúc huyễn kỹ có độ khó cao sao? Từ khúc đơn giản như vậy thì phân định cao thấp thế nào?
“Có thể gảy từ khúc đơn giản như vậy đến mức động lòng người, quả nhiên là Tiết Tam tiểu thư rất lợi hại!” Khúc nhạc kết thúc, có người mở miệng khen.
Đám người quay đầu, thấy người lên tiếng là Định Quốc công phủ Nhị tiểu thư Hầu Tích Lộ. Định Quốc công phủ có quan hệ thông gia rộng rãi, còn có dòng dõi hiển hách từ lâu, cho nên con gái Hầu gia đều rất kiêu ngạo, người bình thường rất chướng mắt. Hầu Tích Lộ có thể đánh giá kỹ nghệ của Tiết Ngải như thế, chứng tỏ Tiết Ngải gảy đàn quả thật không tệ.
“‘Khúc Dạ Thu’ học một năm là có thể đàn được rồi, làm sao có thể phân định cao thấp được? Tiết Tam tiểu thư muốn chinh phụ chúng tôi thì vẫn phải thể hiện thêm mới được.” Lần này, người nói chuyện chính là người của nhà mẹ đẻ Hoàng Hậu, Trình gia Tam tiểu thư Trình Phương Đình. Nàng không có khúc mắc gì với Tiết Ngải, thế nhưng nàng luôn luôn ghét tiểu thư Hầu gia. Về dòng dõi, Trình gia cũng không kém bất cứ nhà nào, Hầu gia lấy gì mà kiêu ngạo?
Mối quan hệ của các tiểu thư rắc rối phức tạp, lúc này tạo thành hai phe thế lực ngang nhau, lại đẩy Tiết Ngải lên đầu sóng ngọn gió.
Đối với việc này, Tiết Ngải cũng không hoảng hốt, có thể nói, cục diện hiện tại là do một tay nàng sắp xếp, cho nên hết thảy đều vẫn đang trong sự kiểm soát của nàng.
Tiết Ngải che giấu mình nhiều năm như vậy, đơn giản chỉ là không muốn bị gả đi quá sớm, không đợi được Phùng Tĩnh Tô trở về. Nhưng nàng lại thông minh như vậy, đã ngờ ngợ ra dã tâm của Phùng Tĩnh Tô, chỉ là Phùng Tĩnh Tô không nói, nàng cũng không dám khẳng định. Dù sao thì cũng chưa có tiền lệ nữ tử xưng Đế tại nước Vân.
Xưa nay nàng đều không dám hi vọng xa vời Phùng Tĩnh Tô có thể ở cùng một chỗ với mình, hai người cùng là nữ tử, thiên lý bất dung*. Nếu như Phùng Tĩnh Tô chỉ là Công Chúa, vậy thì dĩ nhiên tương lai sẽ phải lập gia đình sinh con, không có cách nào giữ nàng bên cạnh. Nếu như Phùng Tĩnh Tô xưng Đế, vậy thì nữ tử xưng Đế cũng không dễ, càng không cho phép sợi tơ thanh danh có một vết nhơ nào, nàng cũng không thể nào ở bên cạnh Phùng Tĩnh Tô. Cho nên dự định tương lai tốt nhất của nàng chính là có thể trở thành một hữu dụng chi thần phụ tá cho Phùng Tĩnh Tô. Không phải người con gái của Phùng Tĩnh Tô, mà là cận thần của Phùng Tĩnh Tô. Cho dù không thể ở chung sớm chiều, thì chí ít còn có thể gặp mặt trên triều đình một lần. Đây là mong mỏi to lớn của nàng trong tương lai.
* Trời không tha thứ.
Để đạt tới bước này, nàng dốc thu thập, điều chỉnh tình huống và lập trường của các quần thần trong kinh thành, thành viên các nhà và mối quan hệ thông gia. Bất kể là tranh đấu trong triều đình hay tranh đấu tình cảm trong hậu cung, nhìn như hai chuyện không dính líu đến nhau, thực tế thì phía sau lại dính đến rất nhiều thế lực, rất nhiều quan hệ. Nàng không thể để cho Phùng Tĩnh Tô vừa mới về nước đã bị cuốn vào vòng tranh đấu này, rơi vào thế hạ phong.
Nàng đã chuẩn bị tất cả những thứ này từ lúc bắt đầu phát hiện nàng có tình cảm với Phùng Tĩnh Tô, chỉ là sau khi Phùng Tĩnh Tô về nước và thân cận với nàng, nàng mới đẩy mạnh kế hoạch của mình mà thôi.
Hôm nay nàng muốn có được thanh danh, nếu đã là cục đá thì đương nhiên phải là một cục đá có trọng lượng, vậy thì mới có thể nhấc lên gợn sóng lớn bên trong hồ nước này. Để cho một người luôn không có tiếng tăm gì như nàng phô diễn tài nghệ ra một cách hợp tình hợp lý, mấy ngày trước nàng cố ý dùng đàn tranh khiêu khích Tiết Nhược, Tiết Nhược luôn luôn hẹp hòi, tất nhiên sẽ không bỏ qua cho nàng, nhưng nàng ta không tìm thấy được cơ hội tốt để trả thù trong nhà, vậy thì trà yến chính là cơ hội tốt nhất. Mượn người ngoài để làm cho mình mất mặt, sau đó nàng ta có thể nói là nàng ta có ý tốt, muốn để mình nổi bật hơn mới làm như vậy, dù sao thì mấy lời Tiết Nhược nói đều là lời hữu ích.
Những tiểu thư khuê các nhìn mẹ ruột và di nương đấu đá trong hậu trạch cả ngày vẫn không học được, nhưng lại học được tất cả những tâm tư thủ đoạn này.
Người gảy đàn tranh tốt nhất trong kinh thành là ai? Là Trang gia Nhị tiểu thư Trang Nhược Vân. Nếu như Tiết Ngải cũng đàn tốt thì chẳng phải là đoạt danh tiếng của Trang Nhược Mây sao? Mà Trang gia là thông gia với Trình gia, dĩ nhiên Trình Phương Đình muốn giữ vị trí của Trang Nhược Vân, chẳng phải rất dễ tạo thành cục diện bây giờ hay sao?
“Nếu chư vị tiểu thư cảm thấy chưa đủ thì ta cũng tới tham gia trình diễn.”
Phùng Tĩnh Tô đi đến bên cạnh Tiết Ngải: “Tam tiểu thư, hợp tấu một khúc với ta có được không?”
Mặc dù hai người đã sớm tính toán xong tiết mục nhưng khi Phùng Tĩnh Tô ngỏ lời mời, trái tim của Tiết Ngải vẫn xao động như cũ.
“Ta phải học tập ở Phi Diệp Tân, nàng đợi ta trở về có được không?”
“Làm Tiểu Hồ Ly của riêng mình ta có được không?”
Mỗi một lần Phùng Tĩnh Tô ngỏ lời mời, nàng sẽ đồng ý mà không chần chờ chút nào. Đương nhiên lần này cũng thế.
“Công Chúa cũng muốn gảy đàn tranh sao?” Trình Phương Đình hơi kinh ngạc. Cho tới bây giờ, nàng cũng chưa từng nghe nói Vân Dật Công Chúa biết chơi đàn tranh.
Phùng Tĩnh Tô lắc đầu: “Nếu ta gảy đàn tranh trước mặt một cao thủ như Tiết Tam tiểu thư thì chẳng phải là múa rìu qua mắt thợ sao?” Lời này còn kéo những người khác vào.
Sắc mặt Trình Phương Đình hơi khó coi: “Công Chúa muốn dùng loại khác à?”
“Dĩ nhiên.” Phùng Tĩnh Tô khoát tay, có mấy nha hoàn khác bê… trống lên.
Tất cả các quý nữ ở đây đều nhìn nhau bằng vẻ mặt khó tin. Trống? Nào có tiểu thư học gõ trống?
Phùng Tĩnh Tô không thèm để ý đến nhóm người có biểu cảm như gặp quỷ kia, nhận dùi trống, gõ hai lần thử nghe âm thanh, sau đó thỏa mãn mà gật đầu. Nàng xoay dùi trống một vòng, sau đó nhìn về phía Tiết Ngải.
Tiết Ngải cười, nụ cười rạng rỡ đến mức đóa hoa trong hoa viên cũng đều lu mờ. Tất cả các tiểu thư đều chưa từng nhìn thấy Tiết Ngải cười đẹp như vậy. Thì ra Tam tiểu thư Tiết gia thật sự nhất tiếu khuynh thành*.
* Làm điên đảo cả kinh thành chỉ vì một nụ cười.
Tiếng trống của Phùng Tĩnh Tô vang lên, tiếng trống thùng thùng dường như đập thẳng vào trong lòng, rung động lòng người. Sau đó tiếng đàn tranh cũng nhập vào, nối liền với nhịp trống trong nháy mắt. Tất cả mọi người đều chưa từng nghe từ khúc này, thế nhưng trống vang tranh minh dường như kéo mọi người vào trong tà dương chiến trường đỏ quạch như máu. Đại chiến qua đi, núi thây biển máu, cờ tàn đơn côi, quạ bay rợp trời, tiếng trống ù ù, đàn tranh thanh thanh, tuy là hai nữ tử nhưng phần thể hiện không mang theo chút cảm giác phấn son nào, khúc nhạc hùng hồn kịch liệt gây cho người ta cảm giác bị bóp nghẹt. Mãi đến khi kết thúc, mọi người mới thở phào một cái.
An Quốc công phủ Đại tiểu thư Quan Tuyết Băng cầm khăn lau mắt, chẳng biết nước mắt của nàng đã rơi từ bao giờ. Nàng xuất thân từ võ tướng thế gia, cha mẹ đều là lão tướng sa trường. Nàng chưa từng thấy sa trường chân chính, thế nhưng nàng đã thấy dáng vẻ phụ thân bị thương. Thì ra chiến trường chân chính là như vậy, đẫm máu, tà dương, giết chóc, chinh phạt.
Nàng lau khô nước mắt trên gương mặt, vỗ tay đều tiên. Có nàng tiên phong, mọi người mới tỉnh táo lại, nhao nhao vỗ tay theo. Tất cả lời nói lúc này đều là dư thừa, chỉ có tiếng vỗ tay mới thể hiện được nội tâm kích động và sự tán dương sâu sắc. Cho dù là Trang Nhược Vân hay Trình Phương Đình cũng không thể không vỗ tay. Trong tình huống này mà vẫn không phục thì không phải là sĩ diện mà là mất mặt.
Đàn xong âm cuối cùng, Tiết Ngải thu tay về. Tay của nàng vẫn run nhè nhẹ, không phải sợ hãi và căng thẳng mà là kích động. Lúc nàng luyện tập khúc nhạc này chưa từng có tiếng trống chêm vào, cho nên hôm nay nàng cũng bị cảnh tượng được miêu tả bên trong từ khúc ảnh hưởng.
Bỗng nhiên, tay của nàng bị một đôi tay khác nắm chặt, giọng nói của Phùng Tĩnh Tô vang lên trên đỉnh đầu: “Tam tiểu thư, cảm ơn vì đã hợp tác.”
“Đây là khúc nhạc nào thế? Ta chưa từng nghe thấy.” Quan Tuyết Băng hỏi.
“Thủ khúc này tên là ‘Khúc Chiến Cổ’, là từ khúc được học trong thư viện, nghe nói là một cổ khúc. Không ngờ Tam tiểu thư cũng biết đánh, thật đúng là duyên phận.” Phùng Tĩnh Tô nói dối không chớp mắt.
Khúc nhạc này tên là ‘Khúc tà dương’. Đương nhiên cũng không phải cổ khúc gì mà nó được phu tử dạy nhạc Văn Huyền Ca trong thư viện Phi Diệp Tân soạn ra. Nghe nói có ngày kia, Văn Huyền Ca nghe Giang Phong Mẫn nói về chuyện chiến trường, sau khi trở về thì tự nhốt mình lại một ngày, đến tận lúc tối mới viết xong thủ khúc này. Ban đầu là một bài tỳ bà, bởi vì Văn Huyền Ca am hiểu về tỳ bà nhất. Nhưng sau khi đàn thì nàng thấy không hợp lắm, thế là đổi thành khúc đàn tranh. Đàn tranh thật sự hợp hơn tỳ bà, thế nhưng vẫn thiếu yếu tố rung động lòng người. Vậy là Văn Huyền Ca lại thêm tiếng trống vào, rốt cuộc thì lần này cũng hoàn mỹ.