Chương 198 Quả thật là không thể tưởng tượng nổi!
- Trang Chủ
- Đệ nhất tiểu thần y - Bé Heo (full)
- Chương 198 Quả thật là không thể tưởng tượng nổi!
Chu Tư Tư trốn phía sau Tần Khải, không nhìn thấy được tình hình phía trước, nhưng cũng nghe thấy tiếng bình rượu, bị dọa đến liên tục thét chói tai.
Đám Ngưu Quân thấy Tần Khải bị thương, đều nghĩ rằng Tần Khải dễ ức hiếp.
Bọn họ trao đổi ánh mắt, Ngưu Quân bành trướng đạp mạnh một cái, lao thẳng về phía Tần Khải.
Bị một đám ô hợp đánh bị thương, Tần Khải cũng một bụng tức giận.
Một cước này của Ngưu Quân đạp tới, Tần Khải cũng không khách khí nữa.
Anh cũng giơ chân lên theo.
Tần Khải thân thủ mạnh mẽ, tuy rằng một đạp này đi sau, nhưng lại tới trước.
Hơn nữa vóc dáng của Tần Khải cao hơn Ngưu Quân một cái đầu, ưu thế chân dài giúp Tần Khải dẫn trước không ít.
Trong nháy mắt một cước đạp đến chỗ đau của Ngưu Quân.
Chỉ nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết, Ngưu Quân chật vật ôm đũng quần, đau đến mức kêu la gào khóc, vừa kêu vừa nhảy.
Anh giải quyết xong Ngưu Quân, những giáo viên khác cũng đều đánh đến.
Tần Khải tức giận, cũng không chút nể tình.
Thân mình khom lại, hai tay ôm lấy bàn trà trong phòng.
Bàn trà gần năm mươi cân vậy mà bị anh nâng lên không hề tốn sức.
Mọi người vừa mới lao đến, còn không họ kịp tới gần, Tần Khải gầm lên giận dữ, bàn trà nâng cao qua đầu, đập thẳng về phía bọn họ.
“Mẹ kiếp!”
“Má ơi, chạy mau!”
“Shh, đau chết mất, con mẹ nó!”
…
Bàn trà bay đến trong nháy mắt, đập mạnh vào đám người, mặt bàn bằng đá cẩm thạch lập tức bị đập chia năm xẻ bảy.
Nhưng người bị bàn đập chính diện đều đau đến kêu thảm thiết.
Người bị miếng đá bắn vào cũng kêu chửi ầm lên.
Tiếng kêu thảm thiết, tiếng tức giận mắng, vang thành một mảnh, rất náo nhiệt.
Chu Tư Tư cẩn thận ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện, Tần Khải lại có thể một người đuổi đánh bảy tám người, hung hãn không giống bộ dạng gì.
Ngay cả gắn thêm đứa con ghẻ là cô cũng cũng không ảnh hưởng đến hành động của anh.
Tần Khải thoát khỏi sự uy hiếp của những giáo viên kia, người đầu tiên anh tìm đến là Ngưu Quân.
Tần Khải túm cổ áo của Ngưu Quân, tiếp đến một đòn Mãnh Long Chu Hải.
Đòn đấm móc đập vào cằm Ngưu Quân, ầm ầm một tiếng.
Ngưu Quân chỉ cảm thấy đau nhức ập đến, đầu giống như bị búa tạ đập một cái, mê man.
Không đợi gã kêu lên thảm thiết, Tần Khải đánh chưa đã, lại tiếp ba năm cái bạt tai, liên tục đánh tới.
Đợi đến khi anh buông tay, Ngưu Quân kêu thảm thiết liên tục, trong miệng có lượng lớn bọt máu, cùng với mảnh răng vỡ nhổ ra ngoài, vô cùng thảm hại.
Những giáo viên khác cũng đều đã chịu thiệt lớn, hơn nữa nhìn thấy Tần Khải hung hãn như thế, mặc dù bọn họ vẫn bao vây Tần Khải, nhưng đều bị doạ đến mức sắc mặt trắng bệch, lui về phía sau, không dám đến gần Tần Khải.
“Còn ai nữa!”
Tần Khải một tay che chắn Chu Tư Tư sau lưng, trên mặt nở nụ cười lạnh lùng, những nơi ánh mắt anh quét qua, tất cả mọi người đều vội vàng lùi lại.
Đối mặt với Tần Khải tựa như chiến thần, thần cản giết thần, phật cản giết phật, mọi người đều bị doạ vỡ mật, làm sao còn dám lên tiếng?
Ngay cả Chu Tư Tư người kéo Tần Khải vào, cũng không thể ngờ