Chương 2: Tiếng thét vang, chàng trai gục ngã
– Đang mơ mộng cái gì đó ông tướng, đến tiết học rồi bố ah, ông nằm ngủ gật mơ mộng cái gì mà ông cười như hoa nở trái mùa thế, cô giáo vào lớp rồi đấy may cho ông là cô giáo không thấy đó.
Hắn ngó nghiêng xung quanh lớp học rồi tự cho mình vài cái tát rồi thì thầm “thì ra chỉ là một giấc mơ mà thôi” dù chỉ là mơ nhưng hắn vẫn cảm thấy vô cũng thích thú, và nụ cười vẫn còn đọng lại trên môi của hắn, lúc này đứa bạn bên cạnh của hắn lại trêu chọc
– Úi trời xem cái mặt kìa, may mà chỉ là mơ thôi đó, nếu mà thật chắc ông chạy ra ngoài ông gào rồi nhỉ? Hay lại mơ thấy cái Thanh rồi đó bố, tôi cũng đến sợ bố rồi đó. Người nhát gái như bố thì không biết khi nào mới có thể tán được em nó, chắc là chờ đến mùa quýt năm nảo năm nào nhỉ? bọn tôi cũng giúp bố hết sức rồi ha..ha.
Nói rồi đứa bạn cười ha ha trong lớp. Thì ra hắn thích một bạn học cùng khóa nhưng khác lớp của hắn, nhưng mà vì tính cách rất nhút nhút nhát và sợ gái của hắn nên mặc dù rất thích nàng nhưng mà hắn cũng chưa bao giờ dám tiến lại gần bắt chuyện với cô gái kia, Mỗi ngày đi học hắn đều đứng ở gốc đa đầu làng để ngắm nhìn nàng hai buổi sơm chiều mà thôi, các bạn của hắn thường bảo hắn chỉ là một con mọt sách yêu đuối, con số nào cũng bắt được, thế mà mỗi con tim của con bé kia cũng không dám lại gần, mà chỉ dám đứng nhìn từ xa, bọn bạn hắn cũng giúp đỡ rất nhiều, nhưng hắn luôn chùn chân mỗi khi thấy nàng. Với lại gia cảnh của nhà hắn cũng không được tốt, nên hắn hơi mặc cảm và tự ti không dám tiếp xúc với nàng, bởi nàng là cô gái vô cùng xinh đẹp và duyên dáng, gia cảnh lại rất tốt vì vậy mà có rất nhiều chàng trai vây quanh. Hôm nay là buổi học cuối cùng của năm học, không còn phải ghánh nặng về bài tập và các con số nên các bạn chuyện trò rôm rả, bịn rịn chia tay cho mấy tháng hè xa cách không được gặp nhau, khi tiếng trống vừa điểm tất cả ra về trong niềm hân hoan, vì mấy tháng tới được nghỉ ngơi xả hơi, riêng hắn lại cảm thấy hơi buồn và có chút gì đó không nỡ chia xa, trên con đường đầy nắng hắn và mấy người bạn cùng đi trên mấy chiếc xe đạp trên đường, lúc này nhìn thấy hình bóng quen thuộc hắn cũng cảm thấy hơi run, và ngượng ngùng, không hiểu sao khi đứng trước người mà mình thích thì cảm giác bản thân thật bé nhỏ, đó là cảm giác của hắn lúc này, Một thân hình mảnh mai, một bóng áo dài trắng thướt tha trong gió trên chiếc xe đạp màu xanh da trời, tà áo trắng tung bay theo gió làm mê đắm lòng người, mặc dù gia đình nàng có gia cảnh vô cùng tốt, nhưng lối sống của nàng lại thật giản di, nàng vẫn luôn đi xe đạp cùng các bạn, sự thân thiện gần gũi làm cho nàng có rất nhiều bạn bè, lúc này hai nhóm bạn đi gần nhau, hắn đạp xe bên cạnh nàng mà không dám nói điều gì, thỉnh thoảng các bạn lại trêu đùa làm cho thêm đỏ mặt tía tai, dường như Thanh Thanh cũng biết tình cảm của hắn dành
cho nàng, nên nàng không trêu chọc hắn, mọi người đang thong thả lướt đi trên đường thì lúc này Một tiếng gầm rú phía sau vang lên, một chiếc xe hơi sang trọng đang lao nhanh về phía trước, không khó để nhận ra đó là chiếc xe của cậu ấm nhà họ Trần, gia tộc giàu có bậc nhất ở thành phố Đông Thành này, Cậu ấm nhà họ Trần hắn là học sinh khóa cuối của trường, hắn là một tay ăn chơi có tiếng trong vùng, học hành thì ít, nhưng tiếng tăm về một tay chơi thì vô cùng nổi, cậu ta thường tập hợp mấy đứa con nhàu giàu, ăn chơi phá phách lại cùng với nhau, thường xuyên trêu chọc các bạn gái, và điều quan trọng là hắn cũng rất thích Thanh Thanh, có lẽ vì để thể hiện với nàng mà lúc này hắn phóng xe vô cùng nhanh về phía Thanh Thanh, chiếc xe gầm rít và dường như không có dấu hiệu nào dừng lại, nó mất kiểm soát và đang lao thẳng hướng vào nàng, lúc này một bóng trắng nhanh như cắt đẩy ngã nàng dịch sang một bên tránh thoát chiếc xe đang đam thẳng vào người nàng, xe may mắn lao chệch qua nàng trong một khoảng rất nhỏ, nhưng bóng trắng lúc nãy thì không may mắn như vậy, một tiếng ầm vang lên thật lớn cùng với đó là tiếng la hét thất thanh của các bạn đi cùng, lúc nàng quay đầu nhìn lại thì ở bên kia, thì ôi thôi bóng trắng đã không còn là màu trắng nữa, mà trở thành màu đỏ, máu từ trên đầu lênh láng, chảy xuống ướt đẫm bộ đồng phục học sinh của hắn, máu mỗi lúc chảy càng nhiều hơn, chiếc áo hắn mặc giờ đây nhuộm đỏ chót, các bạn của hắn dùng tay bịt vào vết thương nhưng máu vẫn trào ra một cách mất kiểm soát, bây giờ người hắn mềm nhũn không còn nhúc nhích làm cho các bạn của hắn vô cùng hoảng sợ, trong mơ mang hắn vẫn nghe thấy tiếng gào thét gọi tên hắn của các bạn, chỉ chốc lát anh mắt tối sầm và hắn ngất lịm trong vòng tay mọi người. Rồi tiếng hô hoán gọi xe cấp cứu, tất cả bạn bè hắn lúc này như ngồi trên đống lửa, một lúc sau tiếng còi xe cấp cứu vang lên, mọi người dẹp đường và nhanh chóng đưa hắn lên xe cấp cứu, xe cấp cứu nhanh chóng hướng thẳng bệnh viện thành phố lao đi, còn lúc này chiếc xe gây tai nạn của Trần thiếu gia gầm rú rồi đã nhanh chóng lao đi, mất hút không còn bóng dáng trên đường.
– Nhanh lên, nhanh đưa tớ tới bệnh viện, hu…hu..
còn lúc này Thanh Thanh lúc này như người mất hồn, nàng nhanh chóng đẩy ra các bạn, tiến lại chiếc xe đạp của mình hai tay run run không vững, Một người bạn của nàng là Thanh Huyền nhanh chóng ôm lấy vỗ về nàng, hai người nhanh chóng leo lên chiếc xe đạp vô cùng lo lắng tiến về bệnh viện đa khoa thành phố, các bạn khác thu thập cặp sách và đồ dùng của thanh sơn xong cũng đi về phía bệnh viện.
– Chiếc xe cứu thương tiến vào sân bệnh viện, Thanh Sơn nhanh chóng được đưa vào phòng cấp cứu với tình trạng vô cùng nguy kịch, cú va mạnh khiến hắn mất máu rất nhiều, và có thể ảnh hưởng đến cả não bộ, các bác sỹ đang khẩn trương sơ cứu và chữa trị cho hắn, trong lúc các bác sỹ đang cứu chữa cho hắn thì bỗng nhiên…..