Chương 180: Tiếp tục hành trình
– Đúng là tuổi trẻ nông cạn, thật không biết tương lai Phạm gia sẽ đi về đâu nếu như những người như hai vị thiếu gia đây lên làm gia chủ.
Nghe Lão Lưu nói như vậy trong lòng anh em họ tỏ ra vô cùng phẫn nộ, lúc Phạm Mạnh Quang đang định phản bác Lão Lưu thì Phạm Vân Phong giữ hắn lại rồi cất giọng.
– Thật xin lỗi Lưu Lão, là anh em chúng tôi không phải, chúng tôi còn nhiều thiếu sót, mong được Lưu lão chỉ dạy thêm. Sau này còn nhờ đến lưu lão chiếu cố nhiều hơn.
Nghe những lời khách sáo của Phạm Vân Phong, lão Lưu chỉ liếc hắn một cái rồi cất giọng.
– Phong thiếu gia còn có đường cứu, thật ra chỉ cần người tinh ý và không tự phụ thì đều có thể nhìn ra được nơi này là một tổ kiến lửa, không cẩn thận có thể sẽ bị đốt chết.Chắc hẳn Phong thiếu đi nhiều hiểu rộng, gặp gỡ không ít quái nhân cũng như nhân tài kiệt xuất, và hẳn thiếu gia cũng đã thấy tôi xuất thủ nhiều lần rồi phải không?Nói đến đây lão ta đưa mắt nhìn về Phạm Vân Phong như để xác thực lại những lời mà lão đã nói, còn Phạm Vân Phong cũng gật đầu đồng ý.
– Đúng thế.
Lưu lão lại cất giọng khàn khàn tiếp tục.
– Thiếu gia cũng từng học qua không ít võ thuật, hẳn cũng nhận ra số chiêu thức mà tôi từng xuất thủ, trong vô số lần đó chắc hẳn thiếu gia còn nhớ kỳ tài núi Thiết Sơn chăng?
Nghe đến đây Phạm Vân Phong bỗng nhiên trầm tư, dường như đang dùng bộ não của mình để hồi tưởng lại, sau một lúc hắn mới tiếp lời lão Lưu.
– Lão nhắc lại chuyện này tôi mới nhớ, khoảng hai năm trước chúng ta được ông nội tôi sai đến Đông Thành để tìm kiếm…
Nói đến đây hắn im bặt đưa mắt nhìn về phía Lão Lưu, thấy vậy dường như hiểu ý Phạm Vân Phong, Lão ta cất lời.
– Đúng vậy.
sau đó Phạm vân Phong lại tiếp tục cất lời.
– Khi đến vùng đất ấy, chúng ta nghe rất nhiều lời đồn đại về một tên kỳ tài trên núi thiết sơn. Hắn ta gọi là gì nhỉ?
Nghe vậy Lão Lưu lại cất giọng bổ sung.
– Hắn gọi là Đặng Cao Bình.
– Đúng đúng, hắn gọi Đặng Cao Bình, nghe nói hắn có sức khỏe địch vạn người, mười tuổi thông thạo kiếm đạo, hai mươi tuổi sức địch muôn người, hai lăm tuổi tinh thông thập bát ban võ nghệ, có thể gọi danh xưng vô địch thiên hạ trong lớp trẻ. Nhưng mà chẳng phải cũng bại trong tay cũa Lão Lưu ông trong hai chiêu hay sao? Ý của ông là gì?
Nghe thế Lão lưu cất tiếng cười to? thấy thế Phạm Mạnh Quang chịu không được cất giọng.Ông có gì thì mau nói đi, đừng thừa nước đục thả câu như vậy.Lão ta cũng không để hai anh em Phạm Vân Phong chờ đợi mà cất giọng.
– Thật ra hắn cũng không phải kẻ vô dụng, mà trong lớp trẻ quả thật cũng không có mấy ai có thể địch lại, kể cả Thành Phố lớn như chúng ta, đó là sự thật, tối nói tới hắn là để cho Phong thiếu có thể làm một phép so sánh mà thôi.
– So sánh cái gì?
Phạm Mạnh Quang gắt lên, còn Phạm Vân Phong thì “À” lên một tiếng. Sau đó Lão Lưu lại tiếp tục cất lời.
– Đúng Như Phong thiếu suy nghĩ, mặc đù Đặng Cao Bình chỉ tiếp được hai chiêu của tôi, nhưng hắn quả thật là một kỳ tài học võ, nhưng mà thiếu gia thấy thanh niên kia tiếp được của tôi bao nhiêu chiêu?
Phạm Vân Phong tỏ vẻ trầm tư, còn Phạm Mạnh Quang thì trong đầu trần ngập dấu chấm hỏi, chỉ là một thiếu gia ăn chơi vậy nên tầm hiểu biết của hắn không thể so được với Phạm Vân Phong. nhìn thấy hai anh em Phạm Vân Phong như vậy, Lưu lão cũng không để bọn hắn đợi quá lâu mà cất giọng.
– Quả vậy ban đầu tôi cũng đã nổi lên sát tâm, muốn diệt sát thanh niên này, nhưng mà hắn quá cứng, trong vòng ba mươi chiêu mà không thể bại được hắn, sau đó tôi đã phải sử dụng đến sở học Thát sát truy hồn chưởng mới có thể chiếm được tiên cơ, nhưng đang lúc định xuống tay thì có một luồng sát ý mạnh mẽ bắn về phía tôi, dường như chỉ cần tôi thôi động sát cơ thì luồng sát ý kia sẽ ngay lập tức lấy đi mạng sống của tôi, nghĩ mà sợ.
Đang lúc kể lại, Phạm Vân Phong để ý đến trên trán của lão Lưu xuất hiện lấm tầm mồ hôi, dường như lão ta thật sự sợ hãi,
Lão ta lại tiếp tục cất giọng.
– Hai vị thiếu gia hẳn đã biết thiếu niên kia lợi hại như thế nào rồi đúng không? Như tôi đã nói, Đặng Cao Bình đã có thể là cao thủ bậc nhất trong tỉnh thành chúng ta, vậy tên này hẳn là cao thủ tuyệt đỉnh trong lớp trẻ của cả nước.
– Mà theo hai vị thiếu gia thì cao thủ như vậy không có xuất thân lẫy lừng thì cũng là đệ tử của bậc cao nhân tuyệt thế.
có thể lúc nãy các vị không tin có người, nhưng nhìn vào thực lực của thiếu niên kia thì hai thiếu gia hẳn là đã chứng thực được…
Mà lúc này trên đường phố vắng vẻ, một thân ảnh vẫn thoăn thoắt tiến về phía trung tâm thành phố, người này không phải là ai khác mà chính là Thanh Sơn, lúc này hắn cũng không thèm để ý đến chuyện lúc nãy, mà một mực tiến về nhà mình, mà hắn không hề để ý đến phía sau mình có một thân ảnh nhẹ như én liệng vẫn luôn theo phía sau.
– Quả nhiên hổ phụ không sinh ra khuyển tử. Lão gia và phu nhân có thể yên tâm, tôi sẽ dìu dắt để thiếu gia có trưởng thành.
Bóng đen đi theo phía sau thì thầm trong miệng, sau đó vút một tiếng thân ảnh này biến mất.
Những ngày sau đó dường như mọi chuyện có vẻ yên bình, mà anh em Phạm Vân Phong dường như cũng biến mất vô tung vô ảnh, mà những điều này không ảnh hưởng đến Thanh Sơn,
ngoài công việc học hành ở trường ra thì ngày này Thanh Sơn cũng dành thời gian để tu luyện, thời gian thấm thoát trôi qua, những cánh Phượng hồng đã rực nở, tiếng ve râm ran dưới những tán cây bàng sum xuê xanh mượt, báo hiệu rằng một mùa hè nữa lại đến.
Một buổi tối, khi cả nhà Thanh Sơn đang ngồi dùng cơm tối, khi bữa cơm đang khép lại thì Thanh Sơn bỗng cất giọng.
– Bố mẹ, co muốn đi chơi một thời gian, ngày mai con sẽ lên đường.
Nghe con Trai nói vậy, vợ chồng Dương Thanh Hào cũng hơi bất ngờ, nhưng cuối cùng Hoàng Tuyết Mai cũng cất giọng cổ vũ.
– Năm học vất vả trôi qua, con cũng nên có khoảng thời gian để thư giãn, nhưng mà con đi với ai?
Nghe vậy Thanh Sơn hơi lúng túng, nhưng cuối hắn cũng cất giọng.
– Con chỉ đi một mình thôi, không có ai đi cùng, con sẽ đi đến một số nơi trong tỉnh mình mà thôi, cón sẽ không đi quá xa, bởi vậy bố mẹ cứ yên tâm.
– Thôi được rồi, con đã lớn rồi, có lý tưởng của riêng mình, con hãy làm những gì mà con muốn, bố mẹ không bắt ép, nhưng đi đâu cũng cần phải cẩn thận.
Nói rồi Dương Thanh Hào đưa tay lên vỗ vai của Thanh Sơn mấy cái để động viên, rồi họ lại đưa mắt nhin nhau, không nghĩ tới Thanh Sơn lại có nhiều thay đổi như vậy.
buối tối Thanh Sơn đưa ánh mắt nhìn ra ngoài của sổ xuyên qua dưới ánh trăng vằng vặc nhìn về phía xa xôi, Thanh Sơn nhận ra con đường của mình phía trước còn rất dài để đi, những chuyến hành trình mới sẽ tiếp tục phải thực hiện.