Chương 7: Thể xác và tinh thần đều mệt
- Trang Chủ
- Dễ Dàng Luân Hãm - Mộc Kim An
- Chương 7: Thể xác và tinh thần đều mệt
Lúc mọi người nhìn đến danh sách nghệ sĩ tham gia, còn cho rằng chính mình nhìn lầm rồi, sau khi xác định đây là weibo official, không phải tin tức lá cải mới tin tưởng được.
—— Tên của Diệp Họa Khê và Lăng Kha đặt ở cùng nhau liền thái quá rồi…
—— Tổ chương trình nghiêm túc sao, không sợ trong tiết mục muốn đánh nhau sao?
—— Không phải thấy tổ tiết mục rất trâu bò sao, cùng lúc mời được Diệp Họa Khê và Lăng Kha đến, liền hướng về phía cái này tui cũng chờ xem đó.
—— Chương trình không cắn xé còn gọi là chương trình sao! Mong đợi mong đợi.
—— Tui có thể nhìn thấy hai người kéo tóc nhau đến đầu bù tóc rối!!!
—— Làm nhanh lên, tui gấp đến chờ không nỗi rồi!
Theo sau, 《Cuộc sống của các chị gái》, liền lên hotsearch, bên trong đối với bản tiết mục này thảo luận không nhiều lắm, nhưng đối với chuyện Diệp Họa Khê và Lăng Kha cùng nhau tham gia chương trình này gần như nghị luận nhiệt liệt.
Có account marketing rất nhanh liền đưa ra tin nóng: Tổ chương trình vốn dĩ tìm 5 người, nhưng có người nhìn thấy mottj người khác tham gia chương trình này lập tức cũng muốn tham gia.
Cư dân mạng ăn dưa ngon lành, gần như không cần đoán cũng biết đó là ai.
—— Lăng Kha và Diệp Họa Khê có thâm thù đại hận gì sao? Vì sao mặc kệ cô ấy làm gì cũng muốn cướp..
—— Bị loại người này quấn lấy cũng thật đáng sợ, Lăng Kha có bệnh à?
—— Diệp Họa Khê không phải nhân nữ chính của 《Sứ mệnh》 hay sao, sao Lăng Khê không đi cướp vậy
—— Phim của Hạ Thành Diệc thì Lăng Kha có thể tùy tiện cướp nhân vật sao?
—— Nghe nói trước đó không lâu Lăng Kha lại đẩy bộ phim thần tượng cướp từ trong tay Diệp Họa Khê, việc này cũng quá rõ ràng rồi, trong nhà có tiền chính là không giống nhau mà
—— Đại tiểu thư đương nhiên là không giống nhau rồi, nghe nói ở đoàn phim thường ra vẻ cao thượng, nhiều đọa diễn và diễn viên nhắc tới khi phải hợp tác với cô ta đều đau đầu.
Lăng Kha vốn dĩ đã bị Diệp Họa Khê chọc tức đến không nhẹ, sau khi cô ta lướt Weibo nhìn thấy những bình luận này, càng tức giận đến nỗi không thể trực tiếp đăng lên Weibo dỗi là bọn họ.
Người đại diện ở bên cạnh nhìn thấy điều này cũng vội vàng ngăn cản cô ta: ” Tôi sẽ nói công ty xử lý chuyện này, cô vẫn là chuyên tâm chọn kịch bản đi “
“Chọn kịch bản chọn kịch bản, chon tới chọn lui đều là những cái đó không được” Lăng Kha bực bội mà mở miệng, “Tại sao chọn lại so ra kém Diệp Họa Khê vậy”
Người đại diện liếc mắt nhìn cô ta một cái, ở trong lòng mà trào phúng, kỹ thuật diễn không tốt còn thích ra vẻ cao thượng, ai nguyện ý mà hợp tác với cô chứ.
***
Đêm đó Diệp Họa Khê ngủ rất ngon, khi cô rời giương đi vào phòng khách phát hiện Thời Trân Trân đang cầm di động ngây ngô cười hì hì, liền hỏi nói:
“Xem cái gì vậy?”
“Còn có thể xem cái gì, xem Lăng Kha bị mắng đó thôi”
Thời Trân Trân cười đến vui vẻ
“Tớ có thể tưởng tượng ra bộ dáng tức đến hộc máu của Lăng Kha”
Diệp Họa Khê cười cười, rồi đi pha một cốc cà phê cho chính mình, sau đó liền cầm kịch bản ngồi một bên tiếp tục xem. Thấy cô vừa xem kịch bản vừa dufg bút ghi chép cái gì đó, Thời Trân Trân chạy tới nhìn mà hỏi:
“Cậu đang viết cái gì vậy?”
“Vấn đề lúc trước đã hỏi Hạ Thanh Diệc, anh ấy đã giải đáp cho tớ, cảm giác rất hữu dụng.”
Thời Trân Trân kinh ngạc mà nhìn cô:
“Tớ cho rằng đây chỉ là cái cớ cậu tìm anh ta, không nghĩ tới cậu lại nghiêm túc như vậy.”
“Tuy rằng xác thực là lấy cớ, nhưng anh ấy thật sự giải đáp kỹ càng tỉ mỉ, thật ra nhiều chỗ tớ vốn không hiểu, sau khi anh ấy giải thích cũng liền thông suốt.”
Diệp Họa Khê mím môi cười, “Vốn dĩ tớ không phải xuất thân chính quy, bây giờ có một người thầy giỏi như vậy, nên nỗ lực một chú chứ.”
“Nếu Hạ Thanh Diệc mà nghe được lời này phỏng chừng đều có thể cảm động mà khóc.” Thời Trân Trân chậc một tiếng.
Diệp Họa Khê khẽ hừ một tiếng: “Anh ấy sẽ không khóc đâu.”
Thời Trân Trân cảm thán một tiếng: “Có đôi khi cảm thấy cậu thanh tỉnh, có đôi khi lại cảm thấy cậu không thanh tỉnh.”
Diệp Họa Khê tiếp tục viết ghi chú: “Bởi vì tớ là người phụ nữ hay thay đổi.”
Thời Trân Trân không tiếp tục nói giỡn với cô nữa, vẻ mặt nghiêm túc mà nói:
“Sau khi biết cậu tham gia chương trình, mấy chương trình khác cũng đưa ra lời mời, hơn nữa đều là những gameshow đứng đầu hiện nay, cậu muốn tham gia không?”
Diệp Họa Khê lập tức lắc đầu:
“Thồi bỏ đi, một chương trình cũng đã khiến tớ đau đầu rồi, nếu mà tham gia thêm mấy cái nữa, không chừng đầu tớ nổ tung mất.”
Thời Trân Trân gật gật đầu: “Vậy được rồi, tớ đều từ chối hết cho cậu.”
***
Cuối tuần, hôm nay là thời gian quay 《Cuộc sống của các chị gái》.
Khi Diệp Họa Khê tới phát hiện Lăng Kha đã tới trước một bước rồi, thậm chí nhìn thấy cô cũng không có nói móc hay là cười nhạo, nhớ tới lời của Hạ Thanh Diệc nói, cô nghĩ phỏng chừng Lăng Kha đã thật sự thu liễm.
Một buổi sáng quay chụp ở trong trạng thái hài hòa đã qua, nhân viên công tác của tổ tiết mục đều thở phào nhẹ nhõm một hơi từ đáy lòng, rốt cuộc cũng không ai muốn bị Lăng Kha đại tiểu thư này mắng đâu.
Đến giữa trưa khách quý liền đến rồi, là một idol của nhóm nhạc tương đối nổi tiếng gần đây, lớn lên đẹp trai còn rất lễ phép, lập tức lấy được lòng của nhân viên công tác tại hiện trường.
Tư Thừa Duẫn giới thiệu nhóm nhạc của mình, sau đó liền tới đoạn vũ đạo tổ hợp của bài hát mới, coi như là tuyên truyền.
Diệp Họa Khê nhìn bóng dáng khiêu vũ của Tư Thừa Duẫn bỗng chốc liền nhớ tới Hạ Thanh Diệc, giống như không biết loại người đứng đắn này khiêu vũ sẽ thành bộ dáng gì.
Cô suy nghĩ quá nhập tâm, dù người bên cạnh đã cho phản ứng nhưng cô vẫn chậm đi một nhịp, ngay sau đó liền liều mạng mà vỗ tay.
Vì nguyên liệu nấu ăn của bữa tối, tổ tiết mục đem mọi người chia làm hai nhóm, như cũ vẫn là rút thăm quyết định. Diệp Họa Khê cảm thấy ông trời như đang trêu cô, bởi vì cô lại cùng một tổ với Lăng Kha.
Nhìn hai người cầm quả bóng cùng màu, hiện trường một mảnh yên lặng, ngay cả những người khác cũng không biết nên làm phản ứng gì mới tốt đây.
“Các người không phải là cố ý đi?” Lăng Kha lập tức chất vất tổ tiết mục.
Nhân viên công tác phụ trách đạo cụ lúc này cũng khóc không ra nước mắt, nếu anh mà cố ý quyết định sẽ chia hai người thành hai nhóm.
Diệp Họa Khê nhận mệnh mà thở dài, “Thôi kệ, cứ như vậy đi.”
“Kệ cái gì mà kệ, tôi không muốn cùng một nhóm với cô!” Lăng Kha lập tức nói.
Diệp Họa Khê vẻ mặt không sao cả:
“Được thôi, vậy cô một người một tổ.”
Đúng lúc này, Tư Thừa Duẫn từ trong hộp rút ra được quả bóng cùng màu cuối cùng, hai nhóm cứ như vậy mà thành lập.
Khi nhìn đến quả bóng trong tay Tư Thừa Duẫn, mọi người đều dùng ánh mắt đồng tình nhìn anh ta.
Tư Thừa Duẫn: “……”
Không biết bây giờ về nhà còn có kịp không.
***
Bốn người kia trực tiếp vào thành phố làm nhiệm vụ khác, mà nhóm ba người phải tự mình chuẩn bị cơm trưa, buổi chiều còn phải đi giúp người dân địa phương bẻ ngô, sau đó đổi nguyên liệu nấu ăn.
Vừa nghe thấy phải làm việc mất sức, Lăng Kha lại bắt đầu ồn ào: “Tay tôi không phải dùng để làm việc, không có việc gì nhẹ nhàng để tôi làm hay sao?”
Các nhân viên công tác tôi nhìn anh anh nhìn tôi cũng không biết nên trả lời thế nào.
Diệp Họa Khê từ bên cạnh đi qua cô ta, sau đó bình thản mà mở miệng:
“Có chứ, cô về nhà liền nhẹ nhàng rồi.”
Lăng Kha dậm dậm chân: “Tôi liền không về!”
Sau khi ăn cơm trưa xong, ba người ngồi xe đến ruộng bắp, trên xe xóc nảy khiến Lăng Kha vẫn như cũ đang không ngừng oán hận. Tới chỗ ruộng bắp đã có thôn dân chờ, có trang bị còn có dạy học.
Chờ Diêp Họa Khê và Tư Thừa Duẫn đội mũ, mang găng tay chống nắng vào, Lăng Kha vẫn như cũ ghét bỏ mà đứng tại chỗ, bọn họ cũng không chờ cô ta, trực tiếp xuống đất học như thế nào để bẻ được ngô mà không có hao tổn gì.
Liền ở khi Diệp Hoạ Khê bẻ ngô một hồi lâu, một đám người mặc đồ vest lại đây, cô nhìn những những người này đi qua trước mặt giống như càn quét mà bẻ một đống ngô xuống.
“Các người có ngốc không vậy, tìm người tới làm thì tốt rồi, làm gì phải tự mình làm chứ.”
Lăng Kha vẻ mặt đắc ý mà đi tới nói,
“May mắn sáng sớm tôi liền điện thoại gọi người tới đây rồi.”
Tư Thừa Duẫn thật sâu mà liếc mắt nhìn Lăng Kha một cái, ngay sau đó cái gì cũng không nói mà cuối đầu. Diệp Họa Khê thật sự không nhịn được, trực tiếp cau mày nói:
“Đầu óc cô có phải bị chập mạch hay không vậy, nếu không đi bệnh viện khám đi.”
Sắc mặt Lăng Kha biến đổi, sau đó liền lớn tiếng hỏi: “Diệp Họa Khê, cô có ý gì hả!”
Diệp Họa Khê không để ý tới cô ta, tháo găng tay xuống đi hỏi đạo diễn nên làm gì bây giờ. Tổ tiết mục khi nhìn thấy Lăng Kha gọi người tới đây cũng đã bắt đầu mở họp, cuối cùng quyết định toàn bộ trở về.
Tới buổi tối, tổ bốn người trở về mới biết được Lăng Kha làm chuyện gì, một đám biểu tình nhìn Lăng Kha cũng có chút một lời khó nói hết. Vì thế khi chuẩn bị bữa tối ai cũng không để cho Lăng Kha làm việc, thậm chí ngay cả nói chuyện cũng không nói với cô ta.
Lăng Kha ở một bên nhìn Diệp Họa Khê cùng những người khác ở chung hòa thuận, trong lòng lúc này cũng càng ngày càng tức giận. Cô ta đi qua cố ý cướp lấy cái mâm trong tay Diệp Họa Khê, sau đó mở miệng hỏi:
“Có phải cô rất muốn để tôi rời đi hay không?”
Diệp Họa Khê cười nhìn cô ta: “Để cho cô nhìn ra rồi sao, xin lỗi nha. Vậy nên chừng nào cô mới đi?”
Lăng Kha: “……”
***
Hai ngày quay chụp kết thúc, khi rời biệt thự, Diệp Họa Khê cảm thây tinh thần lẫn thể xác đều mệt mỏi.
Thời Trân Trân từ kính chiếu hậu nhìn tình trạng của Diệp Họa Khê, sau đó trấn an nói:
“Kiên trì thêm chút thôi, còn hai lần quay chụp liền kết thúc rồi.”
“Thế nhưng còn hai lần nữa? Đó chính là còn phải ở cùng Lăng Kha đến bốn ngày….”
Diệp Họa Khê thở dài, “Nghĩ tới liền thấy mệt lòng.”
“Tổ tiết mục cũng đang đau đầu đó, vì cô ta mà nhiều cảnh quay không thể dùng.”
Thời Trân Trân lắc lắc đầu,
“Nếu cậu mệt như vậy, tớ dẫn cậu đi ăn được không?”
Diệp Họa Khê vì gần đây sắp chuẩn bị đóng phim nên vẫn luôn khống chế lượng thức ăn, cho dù là quay chụp chương trình cô cũng không dám ăn nhiều. Nghe được lời này, cô vốn còn lộ vẻ mặt mệt mỏi liền trong nháy mắt ngồi thẳng dậy nói:
“Đi đâu ăn?”
“Triều Tiên Cư.”
Thời Trân Trân cười nói,
“Tớ mời cậu, lần này cũng đừng nói tới người đại diện này đối với cậu không tốt đó.”
Diệp Họa Khê đã thật lâu không ăn ở Triều Tiên Cư, điểm tâm ở đó vẫn là món cô thích nhất nhưng Thời Trân Trân không cho phép cô ăn nhiều, lần này xem như tóm được cơ hội rồi.
Hai người đi theo phục vụ tới ghế lô ở tầng thượng. Trong thang máy, Diệp Họa Khê vẫn luôn cò kè mặc cả với Thời Trân Trân, ý đồ đêm nay có thể ăn một cách thống khoái.
“Người mời tớ ăn cơm làm sao có thể keo kiệt như vậy chứ.”
“Không phải keo kiệt đâu, cậu nghĩ lại xem trong phim phải mặc sườn xám. đến lúc đó mập lên liền mặc khó coi lắm.”
“Giảm béo thì sao, nó không phải mọt ngày hoàn thành à. Cùng lắm chỉ ăn một lần sẽ không béo lên.” Diệp Họa Khê nghiêm túc phản bác.
Thời Trân Trân khóe miệng vừa kéo: “Cậu ngụy biện cũng thật nhiều đó…..”
Ra tháng máy, Diệp Họa Khê còn đang tiếp tục cãi lại, lại không nghĩ rằng liền gặp được Hạ Thanh Diệc từ một thang máy khác đi ra, ánh mắt cô sáng lên, vội vàng nhỏ giọng với Thời Trân Trân:
“Trân Trân, tớ yêu cậu.”
Thời Trân Trân: “……”
Diệp Họa Khê đi về phía trước một bước, nhìn thấy Hạ Thanh Diệc, trong mắt tràn đầy ánh sáng lộng lẫy:
“Thầy Hạ, thật trùng hợp, hai người cũng tới đây ăn cơm sao?”
Hạ Thanh Diệc nhẹ nhàng gật đầu, ngay sau đó lên tiếng: “Ừm.”
Anh nói xong lại hơi nghiêng đầu một bên, Tống Nghiên ở bên cạnh nhanh chóng nắm giữ tình huống, cười nói:
“Nếu như vậy cùng nhau ăn đi.”
Gương mặt anh tuấn của Hạ Thanh Diệc chứa nụ cười khẽ: “Có được không?”
“Không sao cả.” Diệp Họa Khê vui sướng ở đầu lông mày sắp tràn ra tới.
Chờ tới cửa ghế lô, hai người một trước một sau đi vào, Thời Trân Trân vốn định vào theo lập tức đã bị Tống Nghiên kéo lại.
“Anh làm gì đó?” Thời Trân Trân cau mày hỏi.
Tống Nghiên đánh giá cô ấy, sau đó nói:
“Làm người đại diện, chẳng lẽ không biết lúc thích hợp phải để lại không gian riêng tư cho nghệ sĩ của mình hay sao?”
Diệp Họa Khê cho đến khi ngồi xuống mới phát hiện Thời Trân Trân với Tống Nghiên không có vào theo, nói cách khác trong ghế lô chỉ có cô và Hạ Thanh Diệc.
Sau khi ý thức được điều này, độ cong khóe môi cô làm sao cũng không kiềm chế nổi. Diệp Họa Khê đột nhiên cảm thấy, có khả năng là ông trời cảm thấy cô vì Lăng Kha quá mệt mỏi cho nên để cho Hạ Thanh Diệc tới bồi thường.