Chương 6: Quay chụp chương trình
Nhưng không nghĩ tới sau khi cô nhắn tin chưa đến một phút, Hạ Thanh Diệc cũng đã trả lời cô. Lúc Diệp Họa Khê còn đang hoảng hốt, Hạ Thanh Diệc trực tiếp gọi lại đây, trong lòng cô đột nhiên nhảy dựng, làm như có chút không thể tin được. Cô đè xuống kích động dưới đáy lòng, làm cho chính mình tận lực bình tĩnh lại mới nghe điện thoại:
“Thầy Hạ?”
Diệp Họa Khê vẫn là có chút không thể tin được là Hạ Thanh Diệc gọi điện thoại tới. “Ừm.”
Hạ Thanh Diệc thấp giọng đáp lời. Không biết có phải bởi vì cách điện thoại hay không, Diệp Họa Khê cảm thấy lúc này giọng nói của Hạ Thanh Diệc rất là gợi cảm, tai cô cũng theo đó mà nóng lên.
“Tôi sợ cô có quá nhiều câu hỏi, nên gọi điện thoại nói rõ ràng hơn.” Mặc dù lời nói rất đứng đắn, nhưng lại ngầm có ý một chút trêu chọc.
Diệp Họa Khê không khỏi lại lần nữa đỏ mặt, cô hoàn toàn không phải muốn hỏi mấy vấn đề đó, chỉ là muốn tìm Hạ Thanh Diệc nói chuyện phiếm mà thôi. Nhưng lúc này cô vẫn là da mặt dày mà nói:
“Xác thật tôi có rất nhiều vấn đề muốn xin thầy Hạ chỉ dạy cho.”
Hạ Thanh Diệc cười khẽ nói: “Hỏi đi, tối nay tôi có nhiều thời gian lắm.”
Diệp Họa Khê vốn dĩ đã nhớ hết những vấn đề cần muốn hỏi, nhưng giờ đang nói chuyện điện thoại với Hạ Thanh Diệc, ngược lại cô quên hết sạch những vấn đề đó rồi, lúc này trong đầu trống rỗng, cái gì cũng nhớ không nổi.
Liền như vậy yên lặng vài giây, nhưng thật ra Hạ Thanh Diệc mở miệng trước trả lời câu hỏi vừa rồi của cô, như là cho cô thêm nhiều thời gian nghĩ câu hỏi khác. Diệp Họa Khê cũng trong lúc này rốt cuộc nhớ tới mấy cái vấn đề khác đã chuẩn bị, chờ khi cô hỏi ra miệng, trong lòng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Cảm ơn thầy Hạ đã giải đáp.”
Cô quẫn bách mà mở miệng nói lời cảm ơn. Giọng nói Hạ Thanh Diệc chứa một nụ cười khẽ:
“Thật lâu đã không có gặp được hậu bối hiếu học giống cô như vậy, không có gì.”
“……”
Diệp Họa Khê đột nhiên cảm thấy Hạ Thanh Diệc giống như đang trào phúng cô, nhưng mà cô lại tìm không thấy bằng chứng. Qua vài giây, cô mới ấp úng mà mở miệng: “Vậy sau này tôi sẽ tiếp tục hiếu học như vậy……”
Hạ Thanh Diệc cười khẽ, ngay sau đó nói: “Nghe nói cô sắp tham gia chương trình của đài Sao Biển.”
“À? Là……”
Diệp Họa Khê có chút không kịp phản ứng, nhưng lập tức nghi hoặc, “Nhưng mà thầy Hạ làm sao mà biết được, tôi nghe tổ tiết mục nói minh tinh tham gia đều được bảo mật.”
“Trong đài Sao Biển có cổ phần của tôi, tôi biết không phải rất bình thường sao.”
Hạ Thanh Diệc cười trả lời. Diệp Họa Khê cảm thấy cạn lời, Lăng Kha biết cô tham gia, Hạ Thanh Diệc cũng biết cô tham gia, việc bảo mật là đối với cô bảo mật?
Chờ nói chuyện phiếm xong với Hạ Thanh Diệc rồi cúp điện thoại, Diệp Họa Khê mới bất mãn mà oán giận: “Làm sao đều biết hết vậy, chỉ có mình là không biết.”
***
Vào ngày quay chụp chương trình, Thời Trân Trân lái xe đưa Diệp Họa Khê đến núi Vân Đài (*) để quay chương trình.
(*) Núi Vân Đài nằm trong khu danh lam thắng cảnh Vân Đài ở thị trấn Tiêu Tác, tỉnh Hà Nam, Trung Quốc.
《Cuộc sống của các chị gái》 là tên chương trình mà Diệp Họa Khê tham gia lần này, mỗi kỳ ngoại trừ các minh tinh cố định hơn nữa sẽ có một vị khách quý gia nhập tạo thành, vốn dĩ tổ tiết mục quyết định chính là năm người, kết quả bởi vì Lăng Kha làm rối biến thành sáu người. Khi ở trên đường, cũng đã bắt đầu quay rồi.
Cũng vào lúc này, tổ tiết mục mới thoáng lộ ra tuổi của những người khác, sau đó để cho Diệp Họa Khê tới đoán.
“Nói cách khác một chị gái 50 tuổi, còn có hai chị gái trên 30 tuổi, còn lại cùng tuổi với tôi?” Diệp Họa Khê nhanh chóng sắp xếp lại, ngay sau đó lại nói:
“Phạm vi quá lớn, cũng phải nói cho tôi biết những người khác là ca sĩ hay là diễn viên chứ.”
“Cảm giác vừa nói cho cô, cô sẽ biết.”
Tổ tiết mục lắc đầu.
Diệp Họa Khê lại vào lúc này cười tủm tỉm mà nói:
“Nhưng mà tôi có thể đoán được một người.”
Cô không có nói thẳng ra tên của Lăng Kha, nhưng mà khi nhìn về phía màn ảnh lại nở nụ cười có ý nghĩ sâu xa. Tổ tiết mục cảm thấy đuối lý, cũng liền lập tức cho nhắc nhở:
“Ca sĩ và diễn viên tỉ lệ là 2:4.”
Diệp Họa Khê nghe xong cũng hơi suy nghĩ, phỏng chừng nếu Lăng Kha không có xuất hiện, vốn hẳn là hai ca sĩ cùng ba diễn viên
“Người cùng tuổi với tôi là ca sĩ đi? Sau đó chị gái 30 tuổi một trong hai người có một người là ca sĩ, còn lại đều là diễn viên.”
“Đoán đúng rồi.”
Tổ tiết mục có chút kinh ngạc mà nhìn cô. Diệp Họa Khê trong lòng có suy đoán, mà xe cũng đã tới núi Vân Đài. Cô kéo theo valy đi đến biệt thự, còn chưa có đi vào liền nghe được bên trong truyền ra thanh âm, nghĩ đến những người khác hẳn là đã tới rồi nên cũng bước nhanh đi vào.
Sau khi Diệp Họa Khê vào cửa liền thấy được hai người phụ nữ, một người là thành viên của nhóm nhạc nữ gần đây tương đối nổi tiếng, còn có một người là nữ diễn viên từng đóng rất nhiều nhân vật kinh điển. Cô nhanh chóng chào hỏi:
“Chào hai chị.”
Hai người nhìn thấy Diệp Họa Khê cũng ngừng nói chuyện với nhau, vội lại đây chào hỏi. Rất nhanh, ngoại trừ Lăng Kha, những người khác đều đến đông đủ. Diệp Họa Khê cùng bốn người khác đều ngồi ở trên sô pha phòng khách vừa chờ Lăng Kha, vừa nói chuyện phiếm. Một lúc sau, Lăng Kha khoan thai mà tới muộn, cô ta cười mở miệng:
“Xin lỗi, trên đường bị kẹt xe.”
Diệp Họa Khê nhìn cô ta trang điểm tinh xảo, mặc một bộ lễ phục nhỏ, không biết còn cho rằng cô ta bước trên thảm đỏ. Ánh mắt mọi người xoay chuyển ở giữa Diệp Họa Khê và Lăng Kha, đều biết bọn họ quan hệ bất hòa, cho nên trong lòng hiểu rõ mà không nói ra.
“Nếu mọi người đều tới đủ rồi, chúng tôi liền đơn giản thuyết minh một chút, biệt thự tổng cộng có ba phòng, cho nên là hai người dùng chung một phòng, hình thức rút thăm.”
Tổ tiết mục vừa nói như vậy, mọi người đều nhìn lẫn nhau, có người lập tức ra tới sinh động không khí:
“Kỳ thật ở cùng ai đều có thể.”
“Ở bên trong này rút được quả bóng cùng màu liền ở cùng một phòng, ai rút trước?”
Tổ tiết mục hỏi. Mọi người nhất trí nói: “Dựa theo tuổi từ nhỏ đến lớn mà rút đi.”
Nữ idol tuổi nhỏ nhất, chờ cô ấy rút xong chính là Diệp Họa Khê. Nhưng khi cô chuẩn bị đi rút, Lăng Kha cũng đứng lên, hai người cùng nhau đi rút thăm. Kết quả, hai người đều là quả bóng màu xanh lam, hiện trường nháy mắt một trận kinh hô. Thời Trân Trân ở trong góc nhìn, đáy lòng cũng chỉ có một chữ xong rồi.
“Ai bảo cô rút cùng màu với tôi hả!” Lăng Kha lập tức quát lên với Diệp Họa Khê.
Diệp Họa Khê đã nhịn cô ta một hồi, kết quả cô ta còn được nước mà lấn tới, vì thế liền cau mày nói: “Rõ ràng là tôi rút trước, cô chen ngang chạy tới tôi cũng chưa so đo với cô rồi, cô cho rằng tôi muốn ở cùng một phòng với cô sao?”
“Tôi càng không muốn ở cùng phòng với cô!”
Lăng Kha cắn răng nói, “Đạo diễn, tôi muốn đổi, cái này không tính toán gì hết.”
Tổ tiết mục lúc này cũng khó xử, quay thì cũng quay rồi, bây giờ đột nhiên đổi liền có vẻ làm bộ, nhưng mà nhìn hai người vốn dĩ liền bất hòa, nếu mà đặt ở trong một phòng, có thể hay không……
Khi tổ tiết mục chuẩn bị đáp ứng, Diệp Họa Khê lại sửa lại miệng, hướng về phía Lăng Kha cười tủm tỉm mà nói: “Không đổi, tôi liền ở cùng phòng với Lăng Kha đi.”
“Cái gì! Cô điên rồi hả!”
Lăng Kha trừng lớn hai mắt mà nhìn cô. Diệp Họa Khê vỗ vỗ bả vai cô ta, cười đến tùy ý:
“Coi như bạn học cũ liên lạc cảm tình thôi mà.”
Lăng Kha oán hận mà nhìn cô, ngay sau đó cự tuyệt:
“Dù sao tôi không muốn ở cùng phòng với cô, cùng lắm thì tôi vào ở trong khách sạn ở dưới chân núi, dù sao loại chương trình còn không phải là tùy tiện quay sao, đến lúc đó tổ tiết mục tự mình cắt là được rồi.”
Đợi cô ta nói xong, trong phòng khách một trận yên tĩnh, ánh mắt những minh tinh khác nhìn cô ta cũng đã xảy ra biến hóa, đặc biệt là ấn tượng của tổ tiết mục đối với cô ta càng là tệ tới cực điểm.
Diệp Họa Khê trực tiếp dỗi lại cô ta:
“Vậy cô liền về nhà đi, có ai bảo cô tới tham gia chương trình đâu.”
Lăng Kha mặt vừa trắng vừa xanh, vừa xanh vừa trắng, cô ta nhìn bộ dáng mọi người gần như ước gì cô ta rời đi, lại cắn răng nói:
“Tôi liền không đi, ở cùng phòng với cô thì ở cùng phòng với cô.”
Diệp Họa Khê hừ một tiếng, đi đến sô pha ở bên cạnh ngồi xuống không hề để ý tới cô ta. Phân chia xong bạn cùng phòng, sau đó là từng người lên lầu vào ở trong phòng của mình được phân chia.
Diệp Họa Khê đang xách valy chuẩn bị lên lầu, liền nhìn thấy Lăng Kha ở một bên nói với nữ idol kia: “Cô cũng xách valy của tôi đi lên.”
Sắc mặt của nữ idol đỏ lên, cô ấy biết Lăng Kha kiêu ngạo là bởi vì có hậu trường, nhưng cũng không thể làm gì, liền đành phải nhận mệnh. Khi cô ấy chuẩn bị xách valy của Lăng Kha đi lên, Diệp Họa Khê ngăn ở phía trước cô ấy, lạnh mặt nói với Lăng Kha:
“Bộ cô không có tay hay sao?”
Lăng Kha tức giận đến trừng mắt nhìn Diệp Họa Khê liếc mắt một cái, sau đó xách theo valy đi lên lầu.
“Cảm ơn.”
Nữ idol cúi đầu nhỏ giọng mà nói cảm ơn.
Diệp Họa Khê cười cười với cô ấy, ngay sau đó xách theo valy lên lầu. Chờ khi cô vào phòng, liền thấy Lăng Kha cầm quần áo ném khắp trên giường, cô nhíu nhíu mày hỏi:
“Cô đang làm gì vậy?”
“Giường là của tôi, cô đi chỗ khác ngủ.”
Lăng Kha ngẩng đầu nói. Diệp Họa Khê đặt valy xuống liền xắn lên tay áo, cô híp lại con mắt nói:
“Cô có tin tôi đánh cô hay không.”
Một câu khiến cho Lăng Kha thành công ngậm miệng. Nhưng tổ chương trình lo tiết mục này là vì chữa khỏi cho mọi người, không phải vì hậm hực, vì thế quyết định đổi thành hai chiếc giường cho hai người, thậm chí còn chuẩn bị cho hai người ở bên trong dùng mành ngăn cách.
“Chuyện hôm nay cô làm với tôi, tôi muốn cho tổ tiết mục từ đầu chí cuối mà phát ra, để cho người của cả nước đều biết gương mặt thật của cô!”
Lăng Kha nói.
Diệp Họa Khê vừa gấp lại quần áo vừa lạnh lùng mà mở miệng: “Cô không bỏ chính là chó.”
Đạo diễn ở một nơi nhìn trong camera theo dõi bầu không khí hài hòa của hai phòng khác, mà phòng này ngoại trừ cãi nhau chính là muốn đánh lộn, chỉ cảm thấy đầu càng thêm đau.
***
Sáu người tề tụ bữa cơm trưa đầu tiên do tổ tiết mục chuẩn bị, may mắn cũng coi như tương đối hài hòa mà vượt qua. Buổi chiều là thời gian hoạt động tự do, Lăng Kha lôi kéo tổ tiết mục tổ nháo một hồi.
Mà Diệp Họa Khê lại bị Thời Trân Trân kéo đến một bên thổi phồng một lúc:
“Khê Khê cậu quá hay luôn, nhìn Lăng Kha bị sập cửa vào mặt, biểu tình táo bón kia tớ nhìn thấy đều muốn vỗ tay trầm trồ khen ngợi đó!”
Diệp Họa Khê mặt không biểu tình mà trả lời:
“Là cô ta một hai phải tới quay chương trình này.”
Lúc trời chạng vạng, mọi người phải cùng nhau chuẩn bị bữa tối. Quả nhiên, Lăng Kha lại mở miệng nói: “Dù sao tôi cũng không biết nấu, chuẩn bị bữa tối gì chứ, tôi trực tiếp gọi người khác đưa lại đây không phải được rồi sao.” Những người khác hai mặt nhìn nhau, cũng không nói gì.
Diệp Họa Khê lại nói cô ta: “Vậy cô tới tiết mục này làm gì chứ, ai không biết có thể mua cơm hộp.”
Lăng Kha sắc mặt xanh mét mà nhìn Diệp Họa Khê, nhưng muốn cãi lại, rồi lại không biết nói cái gì. Vì thế, cô ta cắn răng nói:
“Tôi biết cô muốn tôi rời đi, tôi càng không đi!”
Diệp Họa Khê ngay cả một ánh mắt đều lười đến nhìn cô ta. Cuối cùng, Lăng Kha vẫn bị bắt đi rửa rau rửa đĩa, cô ta đâu có trải qua loại chuyện này, trong lòng lại càng thêm chán ghét Diệp Họa Khê, nhưng cố tình lại không có cách nào với Diệp Họa Khê.
Hai ngày quay chụp rất nhanh qua đi, trên đường trở về, Diệp Họa Khê tinh thần tràn đầy, vô cùng thích ý mà nói:
“Tiết mục này cũng không tệ lắm, đột nhiên tớ bắt đầu chờ mong lần quay tiếp theo rồi.”
Thời Trân Trân vui sướng khi người gặp họa mà nói: “Lăng Kha khẳng định không nghĩ như vậy, bây giờ cô ta chỉ muốn mau sớm về nhà đi, hơn nữa hy vọng llần quay tiếp theo vĩnh viễn sẽ không đến nữa.”
Sau khi về đến nhà, Diệp Họa Khê đi tắm rửa, mới trở về phòng. Di động đã nhận được tin nhắn của Hạ Thanh Diệc, đây là tin nhắn sau khi cô về đến nhà liền nhắn cho Hạ Thanh Diệc.
Diệp Họa Khê đang nghĩ ngợi câu tiếp theo nên trả lời như thế nào, tin nhắn của Hạ Thanh Diệc đã gửi đến.
Hạ Thanh Diệc: Nghe tổ tiết mục nói chuyện của cô và Lăng Kha rồi, tôi sẽ bảo cô ấy thu liễm lại chút.
Diệp Họa Khê nhìn thấy tin nhắn này cũng lập tức chạy ra khỏi phòng, chia sẻ tin vui này cho Thời Trân Trân:
“Trân Trân, cậu có biết Hạ Thanh Diệc đã nhắn với tớ cái gì không?”
Thời Trân Trân đang uống nước, đối với việc Diệp Họa Khê như vậy cô ấy đã là rất bình tĩnh hỏi:
“Nói cái gì?”
Diệp Họa Khê đọc lại tin nhắn một lần nữa, ngay sau đó kích động mà nói: “Lời này có phải chứng minh anh ấy đứng ở bên tớ hay không, có phải cũng chứng minh anh ấy đối với tớ cũng không phải một chút ý tứ đều không có hay không?”
Thời Trân Trân vẻ mặt nghiêm túc mà gật đầu: “Nói tóm lại là, ngày mai hai người có thể đi lên phường đăng ký kết hôn được rồi.”