Chương 9 - Không Thích
Sau khi Linh Chiêu ngồi xuống cũng không thấy bóng dáng Giang Sùng Ngọc đâu, nàng dùng khuỷu tay chạm vào cánh tay Mẫu Đơn, thấp giọng hỏi nàng ấy, “Giang Sùng Ngọc đâu?”
Mẫu Đơn ậm ừ nói, “Có lẽ hôm nay không tới…”
“Ngươi lừa ta?!” Linh Chiêu quay đầu trừng mắt nhìn Mẫu Đơn.
“Không lừa ngươi, Giang đạo trưởng sẽ đến lớp buổi sáng mà, nhưng hình như không thường xuyên đến.” Mẫu Đơn biện hộ.
Linh Chiêu không muốn nghe nữa, nàng vươn cổ nhìn về phía trước, thấy Tạ Tòng đang ở bên kia dẫn dắt đệ tử lớp buổi sáng, nàng giơ tay lên quơ quơ với Tạ Tòng.
Tạ Tòng chú ý tới động tác của nàng, đi tới, cúi người hỏi Linh Chiêu, “Sư muội, sao thế?”
“Ta muốn hỏi một chút Giang… tiểu sư thúc không đến dạy buổi sáng sao?” Hai bàn tay Linh Chiêu đan vào nhau, dùng mu bàn tay chống cằm, khuỷu tay bị mặt bàn làm cho đau nhức.
Tạ Tòng lắc đầu, dịu dàng nói, “Tiểu sư thúc không phụ trách lớp buổi sáng.”
Linh Chiêu trừng mắt nhìn Mẫu Đơn một cái, nàng quay mặt đi, cười ngọt ngào hỏi Tạ Tòng, “Vậy buổi sáng tiểu sư thúc làm gì?”
Tạ Tòng có chút nghi hoặc, sao Linh Chiêu lại quan tâm tiểu sư thúc nhà mình nhiều như vậy, nhưng hắn vẫn ăn ngay nói thật, “Tiểu sư thúc có lẽ vẫn đang ở Phồn Hoa Lâu, a, đúng rồi, tiểu sư thúc còn thường đi đến sau núi cho nai ăn nữa.”
Ánh mắt Linh Chiêu xoay tròn, nhỏ giọng nói với Tạ Tòng, “Tạ sư huynh, đột nhiên bụng ta khó chịu quá, có thể đi xuống nghỉ ngơi một chút được không?”
“Hả?… Đương nhiên có thể, sư muội đi nghỉ ngơi đi.” Tạ Tòng tựa hồ nhìn thấu trò trốn học trẻ con của Linh Chiêu nhưng hắn cũng không vạch trần, mà thuận theo Linh Chiêu nói nàng đi nghỉ ngơi.
Linh Chiêu cong eo chạy ra từ cửa sau, tâm tình nàng bay bổng, chỉ cần nghĩ đến việc bản thân đang đi gặp Giang Sùng Ngọc là nàng lại không nhịn được nhảy nhót.
Chờ đến lúc Linh Chiêu dọc theo hành lang quanh co sau núi tìm được Giang Sùng Ngọc thì mặt trời đã treo trên đỉnh đầu.
Linh Chiêu giơ tay đặt lên trán để che nắng, nàng trợn mắt tìm kiếm bóng dáng Giang Sùng Ngọc ở sau núi rộng lớn.
“Giang Sùng Ngọc —“ Linh Chiêu đảo mắt, nhìn thấy bóng dáng như tiên như ngọc.
Giang Sùng Ngọc rải tất cả thức ăn trong tay xuống đất trước mặt con nai, giơ tay vẽ một đường trong không trung.
Linh Chiêu bị kết giới đột ngột xuất hiện chặn lại, “Giang Sùng Ngọc, ngài chơi xấu!”
Nàng giơ tay chạm vào kết giới, kết quả một cơn đau nhói xuyên qua đầu ngón tay, Linh Chiêu nhanh chóng rụt tay lại.
Giang Sùng Ngọc ngoảnh mặt đi như không nghe thấy, thong thả nhàn nhã bước đi trong đàn nai, thỉnh thoảng còn giơ tay lên sờ sờ đầu nai con.
Linh Chiêu bĩu môi, vẻ mặt không vui, ước gì mỗi ngày Giang Sùng Ngọc đều phát bệnh để nàng có cơ hội lợi dụng hắn, đâu giống như hiện tại, hắn khỏe lại, linh lực khôi phục, liền bắt đầu tránh mặt nàng.
“Giang Sùng Ngọc, ngài mở kết giới ra đi, ta có chuyện muốn nói!” Linh Chiêu nhẹ giọng nói.
Nàng thấy vẻ mặt không thèm phản ứng của Giang Sùng Ngọc, biểu cảm trên mặt càng trở nên tồi tệ hơn.
Nàng xoay người, đi ngược lại con đường đã đi đến.
Rất mau bóng dáng của Linh Chiêu đã biến mất ở góc hành lang.
Giang Sùng Ngọc ngước đôi mắt lạnh lùng liếc nhìn nơi đó, cúi đầu dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve nai con.
Hắn giơ tay lên, kết giới biến mất.
“Ha ha ha, Giang Sùng Ngọc, ngươi trúng kế rồi!” Linh Chiêu tung đòn phản công, như một trận gió tới gần Giang Sùng Ngọc, khiến hắn không kịp giơ tay ngăn cản.
Linh Chiêu không khống chế được bước chân, trực tiếp nhào vào lồng ngực Giang Sùng Ngọc.
Nàng ngẩng đầu, cười rạng rỡ với hắn, ngọt ngào nói, “Đạo trưởng, đừng trách ta, là do đường trơn quá!”
Giang Sùng Ngọc giơ tay, Linh Chiêu liền lăn bay ra ngoài.
Nàng loạng choạng, đứng vững lại, bĩu môi oán giận Giang Sùng Ngọc, “Giang Sùng Ngọc, ngài không biết thương hương tiếc ngọc! Hung dữ như vậy thì làm gì có nữ tử nào chịu được ngài?”
“Ngươi muốn thế nào?” Giang Sùng Ngọc lạnh lùng hỏi lại.
Linh Chiêu cười lớn, xoa xoa khuỷu tay, đến gần Giang Sùng Ngọc, “Tiểu sư thúc, ta tìm ngài thật sự có chuyện.”
Có lẽ xưng hô “tiểu sư thúc” đã chạm đến Giang Sùng Ngọc, hắn cũng không ra tay nữa mà quay người đi sang một bên khác, hoàn toàn không để ý đến Linh Chiêu.
“Tiểu sư thúc, ngài đừng đi mà, ta và ngài cùng nhau cho nai ăn, được không?” Linh Chiêu tung tăng đi theo phía sau hắn.
Nàng như tự mang theo tấm khiên của riêng mình, có thể chống đỡ được mọi mũi tên hàn băng của Giang Sùng Ngọc.
Đạo bào trắng thuần của Giang Sùng Ngọc thổi qua những bụi hoa, làm những cánh hoa tung bay, toàn thân toát ra khí chất lạnh lùng, vạt áo phấp phới như sắp bay theo gió, giống như khoảnh khắc tiếp theo hắn sẽ vũ hóa đăng tiên.
Linh Chiêu xách váy đuổi theo Giang Sùng Ngọc, thật ra nàng rất ghét màu trắng.
Ba tháng trước, màu sắc mà Linh Chiêu thường mặc là màu đỏ, đỏ thẫm, đỏ tươi, đỏ thắm, đỏ son… Nàng rất thích màu đỏ, cũng thích những màu sắc ấm áp lại phóng khoáng
Nhưng nàng sợ Giang Sùng Ngọc sẽ không thích.
Bởi vì Giang Sùng Ngọc luôn mặc đồ trắng, giống như con người hắn vậy, thuần khiết lại thanh lãnh.
Nếu nàng mặc váy đỏ đột nhập vào thế giới của Giang Sùng Ngọc, rất có thể nàng sẽ bị coi như người ngoài mà đuổi ra ngoài.
Vì Giang Sùng Ngọc, Linh Chiêu mặc vào bộ quần áo màu nguyệt bạch, bây giờ thậm chí còn mặc đạo bào mà nàng chán ghét.
Linh Chiêu than thở: Đều là vì để được ngủ với ngươi đó!
“Đạo trưởng, ngài có thích màu đỏ không?” Linh Chiêu cuối cùng cũng đuổi kịp Giang Sùng Ngọc, nghiêng đầu hỏi hắn.
Giang Sùng Ngọc vẫn mang vẻ mặt vô cảm im lặng không nói.
Hắn không thích hồ yêu này, ngay từ lần đầu tiên gặp đã không thích rồi.
Không biết tại sao nhưng Giang Sùng Ngọc có linh cảm rằng bản thân nên tránh xa hồ yêu này ra.
Nhưng khi hồ yêu này đến tìm hắn thì trong lòng hắn luôn tràn ngập một số cảm xúc không thể giải thích được.
Giang Sùng Ngọc không thích loại cảm giác này, dường như hắn đã quá khoan dung với nàng rồi.
Linh Chiêu không để ý tới vẻ mặt lạnh lùng của Giang Sùng Ngọc, tiếp tục nói, “Đạo trưởng, vì sao ngài không thích nói chuyện? Nói ít quá sẽ trở thành đứa ngốc đấy.”
Giang Sùng Ngọc giơ tay ra làm một cái pháp quyết, Linh Chiêu bị bắt phải ngậm miệng lại.
Nàng giơ tay, giương nanh múa vuốt, muốn bắt lấy Giang Sùng Ngọc, lại bị pháp quyết tiếp theo của Giang Sùng Ngọc giam giữ tại chỗ.
Linh Chiêu nhíu mày đứng tại chỗ không thể tiến lên, nàng nghiến răng nghiến lợi, trong lòng không ngừng chửi rủa Giang Sùng Ngọc!
Từ lúc mặt trời giữa trưa cho đến lúc mặt trời lặn về phía tây, Linh Chiêu sắp bị ánh nắng nướng chín bong một lớp da rồi.
Đến tận khi tia nắng cuối cùng biến mất phía chân trời mới có người tới giải cứu Linh Chiêu.
“Linh sư muội, muội có ổn không?” Tạ Tòng giơ tay giải trừ bùa chú, giọng nói đầy lo lắng.
Linh Chiêu cuối cùng cũng có thể cử động được, nàng ngã gục xuống đất, toàn thân vừa mệt vừa đau.
“Sư muội, muội không sao chứ?” Trên mặt Tạ Tòng có chút hối lỗi, nói, “Xin lỗi, tiểu sư thúc không thích người khác đến quấy rầy, sao muội lại đến đắc tội với thúc ấy chứ?”
Tạ Tòng đưa tay nắm lấy cánh tay Linh Chiêu, kéo nàng lên khỏi mặt đất, đỡ nàng đi về phòng.
Vừa đi, Tạ Tòng vừa thay Giang Sùng Ngọc tạ lỗi, “Sư muội, muội mới đến Thượng Thanh Cung, có lẽ chưa quen thuộc với mấy vị sư thúc, đây là lỗi của ta, đều do ta không nói trước với muội, tiểu sư thúc không phải cố ý đâu, muội đừng giận thúc ấy.”
Linh Chiêu bị phơi nắng cả người nóng lên, không muốn nói chuyện, để mặc Tạ Tòng lải nhải bên tai.
“Sư muội, nếu sau này muội có gặp lại tiểu sư thúc thì tránh đi, chớ có chọc thúc ấy, còn có Thanh Miên sư thúc, tính tình có chút lạnh lùng, thẳng thắn quá, nếu muội khiến thúc ấy không vui thúc ấy sẽ tức giận. Còn có Bạch Thù Nhiên sư thúc, tính tình ôn hòa đôn hậu, là người dễ gần nhất, nếu muội có việc gì thì tốt nhất đến tìm thúc ấy.”
Linh Chiêu khàn giọng cảm tạ Tạ Tòng, “Sư huynh, vậy mấy vị sư thúc kia ở đâu?”
“Thanh Miên sư thúc đến Bắc Hải tham gia hôn lễ của Long Thái tử, hiện giờ đang trên đường trở về, còn Bạch Thù nhiên đạo trưởng thì ở Thất Tinh Điện, a, đúng rồi, còn có Lục Nhậm đạo trưởng, thân thể không được tốt lắm, sư muội cũng đừng đến làm phiền sự thanh tịnh của hắn.”
Linh Chiêu gật đầu, chờ đến khi nàng trở về phòng thì nằm phịch xuống bất động trên giường.
“Linh Chiêu, ngươi đã đi đâu vậy? Sao cả ngày nay ta không nhìn thấy ngươi thế?” Sau khi Tạ Tòng rời đi thì Mẫu Đơn tới, đẩy cửa phòng Linh Chiêu.
Linh Chiêu xua tay, yếu ớt nói, “Ta đi tắm nắng.”
Mẫu Đơn khó hiểu nhưng cũng không hỏi nữa, chỉ nói, “Linh Chiêu, chiều nay ngươi đã bỏ lỡ bài giảng của Giang đạo trưởng rồi, thật đáng tiếc.”
Linh Chiêu cắn răng, thiếu chút nữa khóc thành tiếng.
Giang Sùng Ngọc chó chết!
Bởi vì lần phơi nắng này mà Linh Chiêu phải tu dưỡng mấy ngày mới có thể khôi phục lại, chủ yếu là do Thượng Thanh Cung quá cao, phía sau núi lại càng cao hơn, gần mặt trời, ánh nắng ngày ấy chiếu vào người ấm áp đến mức cảm động.
Sau khi Linh Chiêu khỏi bệnh lại bắt đầu sinh long hoạt hổ.
Nàng đã học được cách trở nên thông minh hơn, không thể lấy cứng chọi cứng, nàng sẽ đợi đến lần sau Giang Sùng Ngọc phát bệnh, nàng sẽ có cơ hội, đến lúc đó, nàng nhất định phải hành hạ Giang Sùng Ngọc mới được.