Chương 14 - Vải Thiều
Linh Chiêu cười ra tiếng, nàng nghiêng đầu nhìn Giang Sùng Ngọc, nhẹ giọng nói, “Ta tên Linh Chiêu, trước đó không phải đã nói với ngươi rồi sao, thế mà ngươi lại không nhớ!”
Không phải Giang Sùng Ngọc không nhớ, mà là hắn căn bản không thèm nhớ.
Hắn vẫn còn đang hoảng hốt, không biết chuyện gì đang xảy ra, đột nhiên Linh Chiêu đi đến bên cạnh hắn.
Hắn chỉ có ôm chặt lấy Linh Chiêu mới có thể biết rõ đây không phải là mơ.
“Nhẹ thôi, ngươi làm đau ta.” Linh Chiêu giơ tay kéo cánh tay Giang Sùng Ngọc.
Hai người ôm nhau rất lâu, đến khi ngoài cửa truyền đến tiếng Tạ Tòng mới kết thúc.
“Tiểu sư thúc, ngài vẫn đang nghỉ ngơi ạ? Sư phụ bảo ngài đến Thanh Tâm Điện một chuyến, sư phụ có việc muốn bàn.” Tiếng Tạ Tòng từ bên ngoài Phồn Hoa Lâu truyền vào.
Giang Sùng Ngọc cuối cùng cũng chịu buông Linh Chiêu ra, hắn giơ tay ôm lấy mặt Linh Chiêu, dặn dò nàng, “Ở yên đây chờ ta quay lại.”
Linh Chiêu gật đầu, “Mau đi đi, đừng để sư huynh ngươi đợi.”
Giang Sùng Ngọc có chút khó chịu, hắn không muốn đi, hắn chỉ muốn ở lại cùng Linh Chiêu.
Linh Chiêu nhìn bóng người nguyệt bạch biến mất ở cuối hành lang, nàng khẽ thở dài, đưa tay xoa xoa trán, sau đó hóa thành một cơn gió rời khỏi Phồn Hoa Lâu.
“Linh Chiêu, đêm qua ngươi đi đâu thế?” Mới vừa trở về phòng, Mẫu Đơn đã tới tìm nàng.
Linh Chiêu xua tay, “Tìm ta có việc gì sao?”
“Ừ, Linh Chiêu ngươi biết không, mấy ngày nữa chúng ta có lẽ sẽ phải đi theo đệ tử Thượng Thanh Cung ra ngoài rèn luyện đấy.” Giọng điệu Mẫu Đơn ẩn chứa chút hưng phấn.
Linh Chiêu nhíu mày hỏi nàng ấy, “Rèn luyện? Còn phải đi rèn luyện sao?”
“Đúng vậy, chúng ta đến Thượng Thanh Cung không phải là để tu hành sao, Thượng Thanh Cung có truyền thống mùa hè mỗi năm đều phải xuống núi để rèn luyện, ta vừa rồi nghe lén được, nói là phía nam có dấu vết Ma tộc xâm nhập, Thượng Thanh Cung muốn phái người đi điều tra, vừa vặn để đệ tử đi theo rèn luyện.”
Linh Chiêu không có hứng thú, hiện tại nàng càng lo lắng chuyện giữa mình và Giang Sùng Ngọc hơn.
Nàng rất khó hiểu, tính toán của nàng lúc đó tuyệt đối không sai được, mệnh của Khương Tuy sắp hết, nhưng vì sao hắn vẫn còn sống? Còn sống hơn hai trăm năm?
Cảm giác bất an cuộn lên trong lòng Linh Chiêu, dựa vào trực giác nhạy bén của nàng thì chuyện này không đơn giản như vậy.
“Mẫu Đơn, ở đâu có vải thiều?” Linh Chiêu trầm tư một hồi, sau đó quay đầu hỏi Mẫu Đơn.
Mẫu Đơn lắc đầu, “Vào thời điểm này thì hình như vải còn chưa chín? Ngươi hỏi làm gì? Muốn ăn à?”
“Ta đi hỏi Tạ Tòng.” Linh Chiêu xoay người biến mất.
Mẫu Đơn đứng đó thở dài, nàng cảm thấy từ sau khi vào Thượng Thanh Cung, thời gian Linh Chiêu ở cùng nàng càng ngày càng ngắn.
Linh Chiêu tìm quanh đại điện một vòng mới tìm thấy Tạ Tòng đang nói chuyện với Hoài Quang trong Hồi Văn Điện.
“Linh Chiêu sư muội, tìm ta có việc gì sao?” Tạ Tòng nói vài câu kết thúc với Hoài Quang, đi tới trước mặt Linh Chiêu hỏi nàng.
“Tạ sư huynh, ta muốn hỏi một chút, Thượng Thanh Cung bây giờ có vải thiều không?”
Tạ Tòng cụp mắt xuống, suy nghĩ một lát rồi lắc đầu, “Hiện giờ còn chưa tới mùa vải chín đâu.”
Trên mặt Linh Chiêu hiện lên vẻ thất vọng, “Được rồi, ta tự mình nghĩ cách vậy.”
“Này, đợi một chút, sư muội, muội có thể đi đến sau núi Linh Quyết Phong nhìn xem, bên đó là địa bàn của Lục Nhậm sư thúc, hắn thích chăm sóc cây hoa chim cá, trên núi có suối nước nóng chảy quanh, nhiệt độ cũng cao hơn một chút, nói không chừng có thể tìm được lứa vải thiều đầu tiên đấy.” Tạ Tòng tốt bụng đề xuất.
Linh Chiêu cảm tạ hắn, xoay người đi về phía Linh Quyết Phong.
Linh Quyết Phong là đỉnh núi cao chênh vênh nhất, phía sau Linh Quyết Phong là vách đá sâu, đầy mây và sương mù dày đặc.
Linh Chiêu không thích nơi này, từ nhỏ nàng đã lớn lên ở trong núi sâu, ghét nhất là những dãy núi kiểu thế này.
Nàng đưa tay phủi lớp bụi gai, đi lên trên núi.
“Người nào tới đây?” Một giọng nói yếu ớt vang lên, chặn đường Linh Chiêu.
“Lục Nhậm sư thúc, ta là đệ tử chưởng môn mới thu nhận, muốn lên núi tìm một ít trái cây ăn.” Linh Chiêu ngẩng đầu báo thân phận của bản thân.
Nàng đã nhìn thấy một căn nhà gỗ nhỏ ở phía bên kia cánh rừng, nghĩ đến chắc đó là nơi Lục Nhậm ở.
“Vậy ngươi lại đây.” Giọng nói của Lục Nhậm rất mờ ảo, như thể khoảnh khắc tiếp theo sẽ biến mất.
Linh Chiêu xách váy đi qua, nàng nhìn thấy Lục Nhậm đứng dưới mái hiên, đồng thời cũng cảm nhận được hơi thở như có như không của Ma tộc.
Nàng cau mày đánh giá Lục Nhậm, hắn ta trông rất bình thường, mắt rậm mắt to mũi cao, sắc môi nhợt nhạt, thoạt nhìn như con ma ốm bị trọng thương.
Lục Nhậm gật đầu chào hỏi Linh Chiêu, Linh Chiêu cũng chắp tay hành lễ với hắn.
“Ngươi muốn tìm quả gì?” Lục Nhậm dứt lời, sau đó là một trận ho khan.
“Vải thiều, có vải thiều không?”
Nghe được câu hỏi Linh Chiêu, Lục Nhậm mỉm cười, gật đầu chỉ vào bên kia, “Bên kia có gốc vải, nhưng không biết có vải thiều hay không.”
Linh Chiêu cảm thấy ý tứ trong lời hắn có chút kỳ quái, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, đi tới bên đó.
Lục Nhậm nhìn bóng lưng nàng, ánh mắt lóe lên, hai tay sau lưng nắm chặt thành nắm đấm.
Linh Chiêu đi tới bên gốc vải, ngẩng đầu tìm quả vải chín, “Kỳ lạ, không phải Tạ Tòng nói Lục Nhậm thích chăm sóc cây ăn quả sao, tại sao lại nói không biết có quả vải hay không?”
Linh Chiêu thấp giọng lẩm bẩm, nàng luôn cảm thấy Lục Nhậm có gì đó không ổn, nhưng rõ ràng đây là lần đầu tiên nàng gặp hắn…
Chờ đến khi Linh Chiêu trăm cay ngàn đắng kiếm được một ít vải, nàng quay lại căn nhà gỗ bên kia thì Lục Nhậm đã không còn ở đó nữa.
Linh Chiêu còn muốn nói câu cảm ơn hắn, kết quả người đã đi rồi, nếu vậy Linh Chiêu cũng yên tâm thoải mái mang vải đi xuống núi.
Trong căn nhà gỗ bị bỏ lại phía sau truyền ra vài âm thanh nhỏ bị đè nén, giống như tiếng một người đang kêu rên.
Linh Chiêu mang theo túi đầy vải thiều quay lại Phồn Hoa Lâu.
Giang Sùng Ngọc đang chờ ở cửa cuối cùng cũng cảm nhận được hơi thở của nàng, hắn bước hai ba bước ra sân, nhìn thấy bóng dáng Linh Chiêu mới chậm rãi thở ra một hơi, đè nén trái tim đang đập dồn dập của mình.
“Nàng đi đâu? Không phải ta bảo nàng ở tẩm điện chờ ta sao?” Giang Sùng Ngọc hơi nhíu mày, giọng điệu có chút không tốt, ẩn chứa hai phần tủi thân.
Linh Chiêu mỉm cười, mở áo choàng ra cho hắn xem vải thiều đựng bên trong, “Đi hái vải cho ngươi, ta không thất hứa.”
Giang Sùng Ngọc cụp mắt nhìn, trên mặt hắn vẫn là vẻ lạnh lùng đó, nhưng trong mắt lại có sự dịu dàng khó cưỡng.
Hắn giơ tay nắm lấy cánh tay Linh Chiêu kéo vào Phồn Hoa Lâu, ấn nàng ngồi lên ghế bành trong tẩm điện, “Nàng ngồi đây, không được nhúc nhích.”
Nói xong thì đi ra ngoài, Linh Chiêu có chút bối rối, nàng ngồi trên ghế, đổ hết vải thiều lên án thư to rộng trước mặt.
Nàng đưa tay cầm lấy một quả vải căng mọng, bóc vỏ bỏ vào miệng, kết quả chua đến mức suýt phun ra, “Trông vỏ đỏ như thế mà lại chưa chín!”
Linh Chiêu chống tay ngồi đó tức giận nhìn chằm chằm đống vải mà phát sầu, bây giờ không phải mùa vải, nhưng nàng muốn cho Giang Sùng Ngọc ăn vải, bù đắp lại thiếu hụt năm mười bốn tuổi của hắn.
Giang Sùng Ngọc bưng một chén thủy tinh nhỏ đi vào, đặt lên bàn.
“Oa, cao quả vải ướp lạnh!” Linh Chiêu nhướng mày, lập tức bật cười.
Giang Sùng Ngọc đẩy chén cho nàng, “Ăn đi.”
Linh Chiêu ngửa mặt nhìn hắn, “Ở đâu ra thế? Ngươi đi mua à?”
Giang Sùng Ngọc lắc đầu, chống đôi tay lên bàn, cúi người nhẹ giọng nói, “Là ta làm.”
Đôi mắt Linh Chiêu mở to, tỏ vẻ không thể tin được, “Ngươi làm? Dùng vải thiều? Ngươi lấy vải thiều ở đâu?”
Giang Sùng Ngọc ghé mắt nhìn đống vải chất trên bàn, nhếch môi cười nhẹ, nụ cười thoáng qua khiến Linh Chiêu sửng sốt.
“Cao vải thiều ướp lạnh không có quả vải đâu, nó làm từ ô mai.” Ánh mắt Giang Sùng Ngọc di chuyển trên khuôn mặt của Linh Chiêu.
“Cái gì? Ta vẫn luôn cho rằng nó được làm từ vải thiều…” Linh Chiêu cười ngượng ngùng, thật xấu hổ.
Từ lần đầu tiên ăn cao vải thiều ướp lạnh, trong lòng nàng đã mặc định rằng nó được làm từ vải thiều, nhưng hóa ra nó hoàn toàn không phải làm từ vải, nàng còn muốn đi hái quả vải cho Giang Sùng Ngọc ăn nữa cơ chứ, thật là hành vi ngu ngốc mà.