Chương 12 - Bạch Thược
Nàng trực tiếp đi đến hồ nước ở hậu viện, đẩy cửa điện ra, bên trong đã không còn bóng dáng Giang Sùng Ngọc.
Nàng quay người đi vào tẩm điện, cánh cửa tẩm điện khép hờ, Linh Chiêu đẩy cửa đi vào.
Ánh mắt đảo quanh, Linh Chiêu thấy Giang Sùng Ngọc đang nằm trên giường, cả người hắn ướt dầm dề, đạo bào nguyệt bạch nhăn dúm dó dán sát vào người, quan ngọc hình hoa sen thường đội trên đầu cũng đã biến mất, sợi tóc ướt đẫm nước lòa xòa trên mặt.
Linh Chiêu đi mấy bước đến bên giường, ngồi xổm xuống trước mặt Giang Sùng Ngọc, giơ tay lên vuốt tóc trên mặt hắn, ”Giang Sùng Ngọc, Giang Sùng Ngọc.”
Nàng thở dài một tiếng, cúi người đặt môi mình lên trán Giang Sùng Ngọc, làn da nóng bỏng đốt cháy môi Linh Chiêu.
Nàng cởi đạo bào trên người Giang Sùng Ngọc, lại rút cây trâm vấn tóc của hắn ra, làm một cái pháp quyết, khiến toàn thân Giang Sùng Ngọc trở nên khô ráo sảng khoái.
“Tiểu đạo trưởng, tính tình quái dị, miệng lưỡi cứng rắn.” Linh Chiêu nhéo nhéo mặt Giang Sùng Ngọc.
Nàng cởi đạo bào trên người mình ra, sau đó khỏa thân leo lên giường Giang Sùng Ngọc.
Trên giường tràn ngập mùi hương của hắn, hương gỗ nhẹ nhàng xen lẫn mùi thuốc có phần đắng chát.
Linh Chiêu nâng tay Giang Sùng Ngọc lên, vòng qua eo mình, hai người trần trụi ôm lấy nhau, Giang Sùng Ngọc giống như một cục than nóng, thiêu đốt Linh Chiêu một lát đã chảy đầy mồ hôi.
Nàng nâng tay phác họa đường nét khuôn mặt Giang Sùng Ngọc, đầu ngón tay đi dọc theo sống mũi hắn, dừng lại ở đôi môi mỏng, nàng nghiêng đầu hôn lên môi hắn.
Môi chạm vào nhau, Linh Chiêu vươn đầu lưỡi liếm khe hở giữa môi hắn, cố gắng cạy khớp hàm hắn ra tìm kiếm bên trong, nhưng hàm răng Giang Sùng Ngọc cắn quá chặt khiến nàng không có cơ hội luồn vào.
Linh Chiêu lùi lại, ánh mắt di chuyển xuống, dọc theo xương quai xanh nhô lên đến ngực bụng săn chắc, cuối cùng dừng lại ở tiểu Giang Sùng Ngọc còn đang ngủ say.
“Giang Sùng Ngọc, ngươi thật sự không suy xét đến việc cùng ta song tu sao?” Nàng ghé sát miệng vào tai hắn, nhẹ nhàng hỏi.
Tay lại đi xuống, sờ lên gậy thịt Giang Sùng Ngọc, nàng rất thích cảm giác này, vừa nóng vừa mêm, như ẩn chứa sức mạnh vô hạn.
Nàng dùng ngón tay nắm lấy gậy thịt, thong thả lên xuống, từ trên xuống dưới, chơi vô cùng vui vẻ.
Giang Sùng Ngọc đang ngủ say như bị ngọn lửa thiêu đốt, toàn thân vốn đã nóng bừng, nhưng đột nhiên từ đáy lòng lại bốc lên một loại nhiệt nóng khác, trong ngoài cùng nhau tra tấn hắn.
Hắn cau mày, vẻ mặt rất khó chịu, không ngừng nuốt nước bọt, muốn giải tỏa cơn khô rát trong cổ họng.
Nàng ngẩng đầu nhìn lên, vội buông tay ra, đặt gậy thịt nửa cứng lại giữa hai chân Giang Sùng Ngọc, sau đó vung tay lại, mặc lại đạo bào sạch sẽ.
Nàng sợ khi Giang Sùng Ngọc tỉnh dậy nhìn thấy hai người bọn họ trần trụi dính lấy nhau sẽ tức giận ngất xỉu.
“Giang Sùng Ngọc? Tiểu đạo trưởng?” Linh Chiêu nhẹ giọng gọi tên hắn.
Nàng không thể chịu được nhiệt độ trên người Giang Sùng Ngọc, nó quá nóng.
Linh Chiêu xoay người ngồi dậy, nhìn sắc mặt tái nhợt của Giang Sùng Ngọc, trong lòng có chút khó chịu, đứng dậy rót cho hắn một chén nước, sau đó đỡ đầu hắn đút nước.
“Tiểu đạo trưởng đáng ghét, nhưng ta lại chỉ thích tiểu đạo trưởng đáng ghét này.” Linh Chiêu ngồi ở mép giường, dường như không ý thức được mình vừa nói cái gì.
Ánh mắt nàng đảo quanh, trong lúc lơ đãng nhìn thấy dưới gối đầu lộ ra một đoạn tua rua đỏ thắm, Linh Chiêu do dự một chút, sau đó đưa tay lấy thứ đó từ dưới gối ra.
Là một khối ngọc bội bằng bạch ngọc, chạm khắc một đóa hoa mẫu đơn.
Nàng giơ ngọc bội lên nhìn đi nhìn lại, sao nàng lại cảm thấy ngọc bội này trông quen quen?
Linh Chiêu nhìn chằm chằm ngọc bội trong tay, suy nghĩ mãi cho đến khi Giang Sùng Ngọc tỉnh lại.
“Ai cho phép ngươi động vào đồ của ta?” Giang Sùng Ngọc vừa mở mắt đã thấy Linh Chiêu đang ngồi ở mép giường, hắn dời mắt đi, thoáng nhìn thấy vật trong lòng bàn tay nàng, đồng tử trong nháy mắt giãn ra.
Hắn giơ tay giật lấy ngọc bội, ánh mắt lạnh như lợi kiếm nhìn chằm chằm Linh Chiêu, như thể giây tiếp theo sẽ giết chết nàng.
Cơn tức giận dâng trào trong đầu khiến Giang Sùng Ngọc hoàn toàn không chú ý tới bản thân hắn đang khỏa thân.
Linh Chiêu sờ sờ chóp mũi, nàng nghĩ đi nghĩ lại, vẫn mở miệng hỏi, “Ngọc bội này là ai cho ngài?”
Giang Sùng Ngọc tức giận trợn mắt, ánh mắt âm trầm nhìn Linh Chiêu, “Không phải chuyện của ngươi, cút ra ngoài!”
Tất cả sự kiên nhẫn của hắn đã không còn, nếu trước đây hắn có chút bao dung với Linh Chiêu thì bây giờ hắn chỉ muốn khôi phục tu vi rồi giết chết nàng.
Giang Sùng Ngọc thật sự chán ghét Linh Chiêu đến cực điểm, hắn không hiểu tại sao một nữ tử lại có thể mặt dày đến như vậy?
Linh Chiêu ho nhẹ một tiếng, chậm rãi nói, “Chỉ là ta cảm thấy ngọc bội này rất quen mắt.”
Đối mặt với ánh mắt đầy sát khi của Giang Sùng Ngọc, Linh Chiêu nhanh chóng nói câu tiếp theo, “Ta cảm thấy nó rất giống với khối ngọc bội ta đã tặng đi hai trăm năm trước, ngài đã lấy nó từ tay ai?”
Giang Sùng Ngọc không tin những gì nàng nói, cho rằng Linh Chiêu lại giở trò lừa đối hắn, “Cút đi, ta lặp lại lần nữa, cút ra ngoài!”
Hắn nghiến răng nghiến lợi, cho dù thân thể còn suy yếu nhưng cảm xúc cùng khí thế lại khiến người ta sợ hãi.
Linh Chiêu bĩu môi đứng lên, vẫn còn vừa nói chuyện vừa bước đi, “Giang Sùng Ngọc, ta không lừa ngài mà, hai trăm năm trước ta thật sự từng có một khối ngọc bội như vậy, nhưng ta đã đưa cho một đứa trẻ rồi, tên là Khương Tuy, ngài có biết không?”
Linh Chiêu vừa dứt lời, trong điện yên tĩnh không tiếng động.
Sắc mặt Giang Sùng Ngọc không tốt, lông mày nhíu chặt lại, ngón tay hắn dùng sức nắm lấy ngọc bội, giữa xương ngón tay nổi lên màu trắng nhàn nhạt, “Chờ một chút.”
Linh Chiêu theo lời dừng lại, “Sao thế? Nhớ được ngọc bội từ đâu ra rồi?”
Khuôn mặt vốn trắng bệch như ngọc của Giang Sùng Ngọc sau khi cau mày lại tràn đầy buồn bực, dường như hắn đang rối rắm cái gì đó, lại như cuối cùng cũng nhận ra bản thân đang khỏa thân, Giang Sùng Ngọc giơ tay lên, đạo bào sạch sẽ quay trở lại trên cơ thể hắn.
Linh Chiêu đi rồi lại trở về, nửa cúi người, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm Giang Sùng Ngọc, “Ngài làm sao vậy? Sao không nói gì?”
Ngón tay cầm ngọc bội của Giang Sùng Ngọc buông ra rồi lại siết chặt, siết chặt rồi lại buông ra, một lúc lâu sau, hắn mới chua chát mở miệng hỏi Linh Chiêu, “Lời ngươi nói là thật?”
Sắc mặt hắn rất lạnh lùng, chỉ cần Linh Chiêu nói dối, hắn sẽ lập tức hung hăng đẩy Linh Chiêu vào chỗ chết.
Linh Chiêu gật đầu, “Đương nhiên, ta lừa ngài làm gì! Đứa trẻ tên Khương Tuy kia mắc một căn bệnh lạ, khi ta tình cờ đi ngang qua nhà hắn thì có điều gì đó trong lòng đã chỉ dẫn ta, muốn ta đi cứu hắn, nhưng ta có biết xem bệnh đâu, chỉ có thể để khối ngọc bội này lại cho hắn.”
Nàng dừng một chút lại nói, “Khối ngọc bội này gọi là Bạch Thược, từ nhỏ ta đã đeo nó rồi, ôn dưỡng ra vài phần linh tính, có chút tác dụng đối với một số bệnh cứng đầu, chỉ là không biết cuối cùng có chữa khỏi được cho Khương Tuy không.”
Trong giọng nói của Linh Chiêu có chút tiếc nuối, Khương Tuy là đứa trẻ thông minh đáng yêu nhất mà nàng từng gặp, sinh ra trắng nõn thanh tú, còn rất ngọt ngào gọi nàng là tỷ tỷ.
Đáng tiếc căn bệnh kia của hắn thật sự rất cổ quái, lúc ấy nàng tổn hại tu vi giúp hắn tìm ra nguyên nhân, khi biết tin Khương Tuy không sống được bao lâu nữa, mà Linh Chiêu lại ghét sinh ly tử biệt nhất, cho nên nàng ở Khương gia mấy người đã cáo từ rời đi.
Giang Sùng Ngọc nuốt nước bọt vài lần, sắc mặt vẫn rất tệ, nhưng tâm trạng đã ổn định lại, lại biến trở về Giang đạo trưởng lạnh lùng nghiêm nghị.
“Vậy tại sao sau này ngươi không quay lại gặp lại hắn?” Giang Sùng Ngọc hờ hững hỏi.
Linh Chiêu sửng sốt một chút, vẫn ăn ngay nói thật, “Bởi vì ta ghét sinh ly tử biệt, huống chi khi đó ta đã sống hơn tám trăm năm rồi, gặp được quá nhiều người, nhưng hắn là người đặc biệt duy nhất mà ta đã đưa Bạch Thược cho hắn.”
Khóe môi Giang Sùng Ngọc nở nụ cười giễu cợt, hắn hừ lạnh một tiếng, “Nhưng ngươi có biết hắn đã đợi ngươi bao lâu không? Ngươi không biết được, bởi vì ngươi đã thất hứa với hắn, ngươi đã quên mất những gì đã nói với hắn!”