Chương 65: Phu nhân
Hoắc Tường Quân ở lại trông cô một đêm.
Sáng hôm sau, Mộng Vãn Hiếu tới thăm em gái. Cô đã dự đoán trước rằng không truy cứu được trách nhiệm từ Hoắc gia, mà là một tên nhân viên làm công nào đó. Anh ta run rẩy quỳ xuống cầu xin sự tha thứ của cô. Mộng Vãn Tình không thích chèn ép người khác, để cho anh ta một con đường sống. Cô không biết Hoắc Tường Quân nghĩ gì, nhưng có lẽ hắn đã có cảnh giác hơn đối với Hoắc gia.
Hoắc Tường Quân đưa cô về nhà.
Vừa trở về biệt thự, Mộng Vãn Tình cằm suýt rơi xuống đất. Cô nhìn sang Hoắc Tường Quân bên cạnh, vẻ mặt hắn rất bình tĩnh, như thể đã biết trước vậy.
Cô ngồi xuống nhặt miếng sứ vỡ dưới chân, trong lòng bỗng chảy máu… Bình hoa trị giá chục triệu…
Phòng khách như bị cơn lốc quét qua đập cho tan tành, người hầu mặt mày tỗi thui quét dọn. Khóe môi cô giật giật mấy cái “Nhà anh… có bão à?’’
“Cũng có thể nói như thế.” Hắn gật gù.
Cô nhìn những món đồ đắt tiền trước kia trang trí trong phòng khách giờ đã đi chầu trời, mặc dù không phải là của mình nhưng cô muốn khóc quá. Một núi tiền đấy!!!
Mộng Vãn Tình đang mặc niệm cho đống tiền bay mất, bị tiếng hét chói tai làm cho giật thót tim.
“HOẮC TƯỜNG QUÂN!!!!!!!”
Mễ Tuyết từ trên lầu chạy xuống. Quần áo ngủ xộc xệch, dầu tóc rối bù, đôi mắt hốc hác đỏ ngầu, bộ dạng cực kỳ lôi thôi, cái nhìn của cô ta đầy căm hận nhìn cô, Mộng Vãn Tình bỗng cảm thấy không lành.
Bốp!!!!!
“!!!”
Mộng Vãn Tình cảm thấy một bên mặt mình đau rát. Cô dưa tay chạm lên má mình, nhìn cô ta. Mễ Tuyết… dám tát cô?
“Mễ Tuyết!” Hắn giữ lấy bàn tay giơ lên không trung của Mễ Tuyết, nghiêm giọng lại “Không được động đến cô ấy.”
“Không… không được động đến cô ta?” Mễ Tuyết cười khan, ánh mắt rực lửa nhìn hắn “Cô ta là cái thá gì…”
“Cô ta mà cũng xứng đáng với vị trí đó sao???”
Mễ Tuyết hất tay hắn ra, hét lớn “Thứ phế vật bỏ đi đó!!! Cô ta là cái thá gì!!! Anh còn bảo vệ cô ta???”
“Cô ta không xứng đáng với anh! Tường Quân, anh không thể kết hôn với một người như cô ta được!”
“Mộng Vãn Tình không thể làm hậu thuẫn cho anh được, anh hiểu mà…”
“Hai người ly hôn đi.”
Hắn nhíu mày lại. Mễ Tuyết nắm chặt lấy tay hắn “Hai người không thể, cô ta không thể giúp anh đứng vững vị trí hiện tại được, cô ta không thể giúp anh đấu lại với Hoắc gia đâu, cô ta không xứng, hai người ly hôn đi.”
“Anh đâu có yêu cô ta, phải không? Là Hoắc gia và Mộng gia chèn ép anh, bắt anh cưới cô ta đúng không? Anh đâu có muốn cuộc hôn nhân này, phải không?”
“Mễ Tuyết, em cần tỉnh táo lại đi.” Hắn cảm thấy Mễ Tuyết lúc này không được minh mẫn. Trong mắt cô gái hay cười này giờ toàn là sự ghen tức và căm hận.
“Em rất tỉnh táo, Tường Quân, em muốn hai người ly hôn ngay bây giờ…”
“Cô ta không xứng với vị trí phu nhân, cô ta không thể…”
Mễ Tuyết ôm chặt lấy hắn, khóc nấc lên “Anh không thể kết hôn như thế được! Em không cho phép! Hai người ly hôn ngay lập tức đi!!!”
Hoắc Tường Quân lúng túng không biết giải quyết ra sao. Mễ Tuyết là người bạn bên hắn từ khi còn bé, cũng giúp đỡ hắn rất nhiều. Nhưng hắn không thể phủ nhận quan hệ với Mộng Vãn Tình được.
“Mễ Tuyết, em đừng bướng bỉnh nữa.” Hắn giữ chặt lấy vai cô ta, đẩy ra một khoảng cách “Đây là chuyện của anh, cảm ơn em vì đã quan tâm.” Hắn tự biết mình đang làm gì.
Vẻ mặt của Mễ Tuyết như bị đả kích nặng nề. Người trupwcs giờ luôn đáp ứng mọi yêu cầu của cô ta, luôn chiều theo cô ta, giờ lại gín tiếp từ chối sao?
“Mễ tiểu thư.” Cô túm lấy cổ áo của Mễ Tuyết kéo giật về sau, giọng nói của cô lạnh lùng vang lên “Không được tùy tiện ôm người dã có vợ. Dù là bạn từ bé cũng không được.”
“Bỏ ta ra!!!” Mễ Tuyết xoay người hất tay cô ra, quát lên “Ai cần cô xen vào hả??? Biến ra chỗ khác!!!”
“Cô là một tiểu thư.” Cô chậm rãi nói. Nếu hôm nay không tiện đà mà dạy dỗ lại vị tiểu thư này, có khả năng sau này cô ta giật chồng cô lắm.
Mễ Tuyết “?”
“Thì sao?”
“Còn tôi là một phu nhân.” Cô bước tới, giơ tay bóp chặt lấy cằm cô ta “Cô biết điểm khác nhau giữa phu nhân và tiểu thư là gì không?”
“Mộng Vãn Tình.” Hắn hết nói nổi. Hết Mễ Tuyết giờ đến lượt cô muốn làm loạn sao?
Cô phớt lờ hắn, lực tay dùng mạnh hơn. Mễ Tuyết bị đau kêu lên, bị cô quật ngã xuống đất. Đám người hầu giật mình tránh ra xa. Cô ngồi xuống chiếc ghế đối diện Mễ Tuyết, từ trên cao nhìn xuống “Trông lại bản thân cô đi, thật thảm hại.”
Mễ Tuyết bị cái nhìn của cô dọa sợ, toàn thân như đông cứng lại. Cô cúi người xuống phía trước, dùng tay nâng cằm cô ta lên, để cho cô ta nhìn thẳng vào đôi mắt chứa đầy băng ngầm lạnh buốt “Mễ tiểu thư, không phải cứ khóc lóc, đập phá như một đứa trẻ thì sẽ được thứ mình muốn.”
“Trước đây tôi mắt nhắm mắt mở bỏ qua cho hành động vô lễ của cô vì chồng tôi rất quý cô. Tôi cũng biết cô đối với anh ấy rất tốt. Sự bỏ qua của tôi không đồng nghĩa với việc tôi cho cô trèo lên đầu tôi ngồi.”
Sống lưng Mễ Tuyết lạnh toát. Con phế vật Mộng gia này…
“Tôi nói cho cô biết, chồng tôi không nỡ xuống tay với cô, nhưng tôi thì dám đấy. Đừng tưởng bản thân mình là tiểu công chúa được người người cưng chiều. Cô có thể khóc lóc và méc bố mẹ cô, rồi chúng ta thử cược xem, là tôi hủy hoại cô trước, hay là bố mẹ cô hủy hoại tôi trước.”
Cô đẩy cô ta ra, đứng dậy. Giọng nói của cô mang theo sự cảnh cáo “Một đứa trẻ con như cô, đừng thách thức sự kiên nhẫn của tôi.”
“Cô không thể giúp được gì cho…”
“Còn các người nữa, có đúng là được đào tạo rồi không thế?” Cô quay sang nhìn đám người hầu co thành một cụm bên kia. Bị điểm danh, những người hầu đang xem kịch hay bỗng giật mình.
Cô khoanh tay lại, giọng có phần mỉa mai “Không ai dạy các người không được nghe hóng hớt chuyện của chủ nhân à?”
“Một người khác đập phá đồ trong nhà, các người cứ giương mắt lên nhìn à? Không biết đuổi người đi sao? Cần tôi dạy mấy người không?”
“Ngô quản gia. Ông chịu trách nhiệm với biệt thự khi chủ nhân không có nhà, vậy ông nói xem mới sau một buổi tối căn nhà thành cái dạng gì rồi? Tốc độ dọn dẹp thì rất chậm, muốn bày ra cho ai xem?”
Đám người hầu cúi mặt xuống, không dám hó hé câu gì. Ngô quản gia cũng bị xướng tên, không thể phản bác lại cô, chỉ có thể nhẫn nhịn cúi người.
“Là lỗi của tôi…”
“Không phải nhận một câu xin lỗi là xong đâu.” Ánh mắt của cô sắc lại “Một quản gia là đại diện cho bộ mặt của chủ nhân. Hôm nay là chúng tôi trở về, nhưng nếu có khách thì sao? Ông định ném mặt mũi họ Hoắc này cho chó ăn à?”
“Tôi xin chịu phạt.”
Mễ Tuyết kinh ngạc nhìn cô chỉ trích đám người kia. Con nhỏ phế vật này cũng dám đè ép người khác sao?
“Tôi nghĩ cũng đã đến lúc thay lại toàn bộ người hầu rồi.” Cô phẩy tay “Sau hôm nay, các người không cần ở lại đây nữa.”