Chương 64: Cô ấy có anh
“Vết thương của phu nhân không nguy hiểm đến tính mạng, những chỗ bị thủy tinh cứa vào không quá sâu. Trong thời gian tới tránh để vết thương chạm vào nước và nghỉ ngơi đầy đủ là được.”
Nghe được vậy, trái tim treo lơ lửng của hắn mới hạ xuống. Hoắc Tường Quân thở phào một cái “Cảm ơn bác sĩ.”
Giường bệnh của cô được đẩy ra, Mộng Vãn Tình cười nhẹ nhàng với hắn.
“Để cô ấy ở lại đây tối nay, ngày mai anh có thể đưa chị nhà về.”
“Vâng.”
Hắn nhìn cô được các y tá đưa đi, rồi đi theo vị bác sĩ làm nốt các thủ tục nhập viện.
Khi đang ký lên giấy, vị bác sĩ bỗng mở miệng nói
“Thật xin lỗi thưa anh… nhưng tôi có chuyện muốn nói.”
“Vâng?” Hắn đặt bút sang một bên, trong lòng giật thót một cái. Đừng nói rằng Mộng Vãn Tình còn mắc căn bệnh gì đấy nhé?
“Mộng… vợ tôi cô ấy bị bệnh gì nữa sao?”
Vị bác sĩ nhìn thấy gương mặt nhợt đi của hắn, ngập ngừng một lúc mới nói.
“Tôi… có thể hơi nhiều chuyện, thứ lỗi cho tôi hỏi… Có phải chị nhà… bị bắt nạt không ạ?”
Hắn mở to mắt ra, không hiểu bác sĩ nói gì
“Sao lại là bắt nạt?”
Bác sĩ nói “Trên người cô ấy có rất nhiều vết thương đã thành sẹo, cũ hay mới đều có.” Bác sĩ nghiêm giọng “Mới đầu tôi nghĩ là cô ấy bị chồng đánh đập, nhưng khi tôi thấy biểu cảm của anh khi nhìn thấy cô ấy và cô ấy nhìn anh thì tôi nghĩ là không phải.”
“Tôi chỉ muốn nói với anh rằng hãy quan tâm đến vợ mình nhiều hơn. Nhất là những người xung quanh cô ấy.”
Hắn khẽ cau mày lại. Thực ra thì hắn đánh cô thật, những vết thương mới trên người cô 90% là do hắn… Còn cũ… có lẽ là từ Mộng gia.
“Những vết sẹo đó tuy giờ cô ấy không có cảm giác gì, nhưng trước kia hẳn rất đau. Vết thương đa số đều là những vật sắc nhọn như dao gây ra. Thực sự đó không phải đơn thuần là bắt nạt. Tôi không biết cô ấy trải qua những gì, nhưng bây giờ cô ấy có anh. Anh là gia đình của cô ấy, anh có thể làm xóa mờ đi những vết sẹo mà cô ấy đang mang. Tôi biết là không cần tôi nói nhưng tôi vẫn muốn nói lại một lần nữa là anh hãy chăm sóc cho vợ mình hơn.”
“Tôi biết rồi. Cảm ơn bác sĩ.”
Hắn rời khỏi đó và đi về phía dãy phòng bệnh. Mùi thuốc sát khuẩn của bệnh viện cứ quanh quẩn bên mũi. Hắn như đang chìm vào một cõi mộng mị, mọi thứ xung quanh nhòe đi, chỉ có một mình hắn trên con đường trải dài như vô tận phía trước.
Gương mặt cô xuất hiện trong giây cuối cùng trước khi đẩy hắn ra khỏi phạm vi của đèn chùm khiến tim hắn siết lại. Mộng Vãn Tình… đã lao ra bảo vệ hắn, cô đã bảo vệ hắn…
Trong lòng hắn vừa đắng vừa ngọt, cảm giác ấm ấp lan tỏa toàn thân, nhưng giây sau lại rùng mình với những cơn lạnh buốt rồi như chìm vào hố sâu tội lỗi. Hắn giờ rối mù cả lên. Tại sao Mộng Vãn Tình phải lao ra chứ? Đáng lẽ ra người bị chiếc đèn chùm đó rơi xuống phải là hắn mới đúng… Hắn đối xử với cô tệ như vậy… Hoắc Tường Quân bỗng cảm thấy nặng nề, trái timtriux nặng xuống.
Những lời vị bác sĩ kia vừa mới nói lại xuất hiện trong đầu hắn.
Hắn đã đánh đập cô như thế… hà cớ gì cô phải cứu hắn chứ… Chẳng phải cô nên cảm thấy vui vẻ nếu thấy hắn bị thương…
Khi hắn nhận thức được xung quanh thì đã đứng trước cửa phòng mà y tá đưa cô vào. Hoắc Tường Quân điều chỉnh lại cảm xúc, mở cửa bước vào.
“Tôi không biết cô ấy đã trải qua những gì…”
Mộng Vãn Tình đã có một quá khứ không hạnh phúc gì, bị ghẻ lạnh trong chính căn nhà của mình… Cô bị bỏ rơi, bị ngược đãi… Cô ấy đã từng như thế…
Khoảnh khắc hắn mở cửa bước vào, thu gọn trong tầm mắt chính là nụ cười tươi tắn của cô.
Mộng Vãn Tình thấy hắn đi vào, liền vẫy tay với hắn. Hoắc Tường Quân đi tới, liền được cô giới thiệu với bệnh nhân cùng phòng mình, bà lão giường bên cạnh “Bà ơi, đây là chồng con~”
Hắn ngẩn ra, từng chữ thoát ra từ miệng cô như mật ngọt rót vào tim hắn. Hoắc Tường Quân ngây ra nhìn gương mặt thanh tú của cô.
“…nhưng bây giờ cô ấy có anh…”
Phải rồi, hắn là chồng của cô mà. Cho dù chỉ là trên giấy, nhưng được Pháp luật công nhận. Hắn cũng phải có trách nhiệm với cô, như một người chồng.
Hắn gật đầu với bà lão “Chào bà, tôi là chồng của cô ấy.”
Mộng Vãn Tình ngạc nhiên, chớp mắt nhìn hắn.
Hắn đặt tay lên đầu cô xoa nhẹ.
Mộng Vãn Tình “???”
“Hai đứa đẹp đôi quá.” Bà lão cười móm mém. Hắn gật đầu “Cảm ơn bà.”
Hắn quay sang nhìn cô “Muốn ăn gì không?”
“…anh là gia đình của cô ấy…”
[…]
Mộng Vãn Tình ngồi ăn cháo dưới cái nhìn đầy áp lực của hắn. Trong lòng cô run lên từng hồi.
Cô lại gây thêm lỗi gì sao?
Lông mày hắn nhướn lên “Chuyện gì?”
Mộng Vãn Tình “…”
“Không… không có gì… Chỉ muốn hỏi anh là… anh có ăn không?” Cô cười ngố. Ánh mắt hắn nhìn cô lạnh đi mấy phần. Mộng Vãn Tình thầm vả mình mấy cái. Cho mày nói bừa này!!!
“Không.”
“…”
“Mộng Vãn Tình.”
“Vâng?”
“…”
“…”
Mộng Vãn Tình: tại sao lại không nói nữa??? Đừng chơi hù trẻ con thế chứ, cô sợ lắm đấy!!!
“Anh có gì cần nói với em ạ?” Cô mỉm cười nhìn hắn. Hoắc Tường Quân gập quyển sách trên tay hỏi cô
“Lần trước cô nói muốn trở về biệt thự trước đây, giờ cô còn muốn về không?”
“???”
“Tôi cho cô về.”
“???” Mộng Vãn Tình ngửi thấy mùi không ổn “Tại sao anh lại đổi ý vậy?” Nãy cô đẩy hơi mạnh hắn ngã đến ngu luôn rồi hả?
“Tôi hỏi cô, có hoặc không?”
“Em muốn anh về đó, không phải em. Em đi theo anh.”
Hoắc Tường Quân bỗng im lặng. Một lúc sau, hắn chống tay lên trán, thở dài “Ở biệt thự có người bắt nạt cô à?”
“Kh-không có.” Mộng Vãn Tình nói ngay. Cô là người đi bắt nạt người ta, không phải họ bắt nạt cô.
Hắn nhìn cô với vẻ không tin, cô trưng ra bộ mặt vô tội nhìn hắn.
“Tại sao cô muốn về?”
Mộng Vãn Tình “…” Não ơi ra đây nghĩ đại một cái lý do đi!!! Khả năng lươn lẹo đâu!!! Online chờ, rất gấp.
“Thì… em…” Cô ấp úng.
“Không nói được?” Hắn nhíu mày lại.
“Muốn ở riêng với anh!” Cô bật thốt ra, mắt sáng rỡ “Đúng, chính là như vậy!”
Hoắc Tường Quân “…”
Mộng Vãn Tình “…”
Chết rồi… sao cô lại nói ra chứ…
“Coi như em chưa nói gì đi.” Cô phẩy tay cười méo mó.
“Tôi có thể chuyển về đó.”
“Anh không cần chuyển đâu.” Cô tiếp tục nói, nhún vai “Coi như em… ủa?”
“Chờ đã!!! Anh vừa nói cái gì cơ???” Cô suýt thì hét ầm lên. Hắn đặt ngón tay trên môi ra hiệu cô bé giọng lại. Mộng vãn Tình vội bịt miệng mình lại. Phòng bệnh này không chỉ có mỗi mình cô, còn vài người khác nữa.
“Anh… sẽ chuyển về đó?” Cô ngập ngừng hỏi lại, có cảm giác cô vừa nghe lầm.
“Phải.”
Mộng Vãn Tình mở to mắt mừng rỡ. Hắn nói tiếp
“Nhưng.”
“Ít nhất hai tuần nữa tôi mới có thể chuyển tới đó.”
“Vâng, bao lâu cũng được!” Mộng Vãn Tình gật đầu liên tục “Chỉ cần anh chịu về là được!”
“Tôi vẫn thắc mắc lí do tại sao cô lại muốn tôi về đó đến vậy.”
“Em thấy ở đó đẹp mà.” Cô chớp mắt “Không gian rất yên tĩnh, trong lành. Thiên nhiên cũng rất đẹp.”
“Ở đó yên bình hơn.” Cô không phải ngày nào cũng căng dây thần kinh đi canh lũ người hầu kia nữa.
Hắn chỉ nhìn cô, không nói gì.
“Hôm nay cũng cảm ơn cô.”
“?”
“Vì đã cứu tôi.”