Chương 91: Nhất Định Không Chịu Tha Thứ
Nó giống hệt như năm mười lăm tuổi anh gặp tai nạn, để rồi bị cướp đi ánh sáng.
Cũng chính vì gặp bé gái đó mà Lục Triết Tần mới có thêm động lực tìm thấy ánh sáng của cuộc đời, tìm kiếm lại người con gái ấy.
Nhưng tất cả đều đã tan tành mây khói.
Anh đã đánh mất đi cô, để rồi ánh sáng cũng bị đánh cắp theo.
Lục Triết Tần muốn mở to đôi mắt ra, nhưng chẳng hiểu sao anh không có một chút sức lực để mở được.
Bên tai văng vẳng tiếng gọi quen thuộc, toàn thân bị lung lay dữ dội, vậy mà Lục Triết Tần không một chút sức lực để mà thức tỉnh.
Bỗng nhiên một gáo nước lạnh đổ thẳng vào mặt Lục Tiết Tần, khiến cho linh hồn của anh được thanh tỉnh. Giật mình, anh bàng hoàng mở mắt ra.
Không còn bóng tối nữa, thay vào đó là khung cảnh quen thuộc hiện ra, chỉ tiếc người trước mặt không phải người đó.
“Tiểu Tần, cuối cùng con cũng tỉnh dậy rồi!”
Nhìn thấy người đàn ông tỉnh lại, Lục phu nhân vui mừng khôn xiết.
“Là mẹ sao…”
Do chưa thích hợp với ánh sáng bên ngoài, Lục Triết Tần đưa tay lên, che đi độ chói đang rọi vào mắt mình.
“Con làm mẹ sợ chết khiếp! Sau khi cãi nhau một trận với lão già, con không nói một câu gì mà rời khỏi nhà. Con muốn rửa ruột hay sao mà uống nhiều rượu đến như vậy chứ? Đã thế nồng độ còn cao. Con có biết mình bị hôm mê bao lâu rồi không? Năm ngày đó! Năm ngày nay con nằm như chết trên giường, không một chút động đậy nào! Thiếu chút nữa bác sĩ chuẩn đoán cho con trở thành tên thực vật lần nữa đó!”
Dường như không kiềm chế nổi cơn tức giận trong người mình, Lục phu nhân giận dữ củng vào đầu người đàn ông vài cái.
“Cái thằng này! Thằng mất dậy! Con được cái chỉ khiến người ta lo lắng thôi! Ba của con nói đúng, con ngu hết từ ngữ để miêu tả luôn! Lúc Tiểu San còn sống, con một mực hất bỏ con bé, lúc nào cũng nghe theo lời nói mật ngọt của con bé lắm chiêu trò kia!”
“Bây giờ Tiểu San đã yên nghỉ rồi, con còn không buông tha cho con bé sao?”
“Con gái nhà họ Cố cũng có nét hao hao giống với Tiểu San. Không phải ba mẹ muốn con bé làm kẻ thế thân cho Tiểu San, nhưng khi nhìn ảnh Tiểu Doãn, mẹ đoán được con bé có trái tim ấm áp hệt như Tiểu San. Nếu như con bé kiên nhẫn ở bên con, mẹ tin chắc con sẽ quên đi chuyện đau buồn!”
Lục Triết Tần vắt tay trên trán, anh thở dài nói: “Mẹ à, còn mới mất vợ không lâu, ba mẹ liền ép con cưới vợ mới sao?”
“Không lâu? Con hôn mê cũng gần được bảy tháng rồi đó. Ít cái con khỉ đó! Nếu như con không lấy vợ sinh con thì lấy ai nối dõi tông đường đây?”
Người đàn ông hờ hững, đáp lại: “Sao mẹ không kêu nó về? Trong gia đình này, đâu phải có một mình con phải gánh vác trách nhiệm đi tìm ra người thừa kế gia tộc đâu!”
Nói xong, Lục Triết Tần nhận một cái cốc rõ đau vào trán.
“Con trai à, con chán sống rồi sao? Chẳng lẽ con muốn mẹ trở thành người ác cảm thứ hai trong gia đình mình sao?”
“Cái bóng của ba quá lớn, con không thể nào gánh vác được! Mẹ đi mà gọi nó về, để xem nó có chịu được áp lực này không?”
“Cái thằng này, con đang chọc mẹ tức điên đó! Vẫn chứng nào tật đấy, sau vụ việc đó mà vẫn còn cứng đầu như vậy được! Bảo sao bà thông gia một mực cướp quyền nuôi con của con!”
Nhắc đến Lục Triết Đông, anh liền sực nhớ ra đã hơn nửa năm anh không gặp thằng bé.
Sau khi tỉnh dậy sau trạng thái thực vật, việc đầu tiên Lục Triết Tần nghĩ đến chính là tìm con trai, sau đó thay Khúc Lệ San trả thù người đàn bà thâm độc kia.
Tuy ả ta đã được trừ khử, nhưng đến giờ Lục Triết Tần vẫn chưa tìm được tung tích của mẹ vợ.
Lục Triết Tần ngồi dậy, tay ôm lấy hai bả vai của Lục phu nhân.
“Mẹ, mẹ biết tung tích hiện tại của mẹ Khúc Lệ San chứ?”
Lục phu nhân chớp mắt, một lúc lâu sau mới mở miệng trả lời.
“Sau khi con gặp tai nạn, bà ấy đã đến bệnh viện đưa Tiểu Đông đi, đến giờ mẹ vẫn không thể liên lạc với bà ấy!”
Lục Triết Tần ôm đầu, thống khổ nói: “Tại con! Tất cả là tại con!”
Lục phu nhân thở dài, nói: “Thật ra suốt bảy tháng qua ba con vẫn tìm cách liên lạc với mẹ của Khúc Lệ San. Nhưng mà bà ta dường như đã bạt vô âm tín, dù mẹ có cho thám tử tư điều tra cũng không thể nào tìm thấy tư liệu liên quan đến bà ấy, dù chỉ là một manh mối nhỏ nhoi!”
“Có lẽ Khúc phu nhân vẫn còn giận con về việc đó, chính vì vậy mới không tin tưởng giao Tiểu Đông cho chúng ta chăm sóc!”
“Tiểu Tần, coi như mẹ cầu xin con! Hãy chấp nhận cuộc hôn nhân này! Người chết không thể nào sống lại được! Mẹ biết trong đầu con hiện tại chỉ có Tiểu San, trong cơn mê man, con vẫn luôn gọi tên con bé!”
“Cuộc sống mà, ai cũng mắc phải sai lầm phải hối hận đến già. Nhưng con cũng lên bù đắp sai lầm này cho người phụ nữ khác, dù cách này chỉ là gián tiếp, nhưng mẹ tin chắc, ở nơi suối vàng, Tiểu San sẽ yên tâm mà buông bỏ chấp niệm, rời đi để có cuộc sống mới!”
“Mặc dù mẹ rất thích Tiểu San, rất muốn nhìn con hạnh phúc cùng con bé. Nhưng con đã phạm phải sai lầm, khiến cho một nửa bị mất đi mãi mãi. Mẹ là người mang nặng đẻ đau ra con, cũng phải có trách nhiệm tìm một nữa khác để thay thế. Mẹ đã tìm được cô gái tốt để có thể giúp con vượt qua nỗi đau mất mát này. Tiểu Tần, con làm được chứ?”
Nhìn ánh mắt tràn đầy hi vọng của người mẹ, bỗng nhiên Lục Triết Tần nhớ đến ánh mắt khẩn cầu tha thiết của người phụ nữ mà anh gặp trong mơ.
Trong mơ, Khúc Lệ San cũng dùng ánh mắt đó, an ủi động viên anh. Cô còn van xin anh hãy quên cô đi. Nhưng phải làm sao đây, trái tim đó chỉ đón nhận mỗi một người, làm sao có thể quên đi người ấy để sinh cảm giác với người khác chứ?
Hai bên giằng co dữ dội, Lục Triết Tần sắp sửa phát điên đến nơi rồi!
Đúng là ngu ngốc mà! Ngu hết chỗ nói.
Lục Triết Tần gần như rơi vào bế tắc. Nếu như trong tay anh có một khẩu súng săn như trong giấc mơ, anh cũng không ngần ngại gì mà đưa họng súng vào miệng, bóp cò, viên đạn bắn xuyên qua hộp sọ, kết thúc cuộc sống tẻ nhạt ngay tại đây.
Dường như không thể lay chuyển được ý chí rắn rỏi của người đàn ông, Lục phu nhân chỉ còn cách dùng biện pháp hèn mọn.
Bà không ngừng khóc lóc, kể khổ. Nào là nói cái thân già không được tôn trọng, nào là nói sắp xuống mồ rồi mà chẳng có cơ hội được ngắm nhìn con trai của mình mỉm cười hạnh phúc.
Lục Triết Tần như bị dồn vào ngõ cụt, muốn từ chối cũng không được. Bất đắc dĩ anh gật đầu chấp thuận mối hôn sự này, cuối tháng ra mắt để bàn bạc hôn lễ.
Mà chỉ còn hai ngày nữa là kết thúc một tháng, thời gian gần như được rút ngắn lại.
Ngày hôm đó, Lục Triết Tần tìm đến thám tử tư có tiếng trong thành phố, gia hạn cho người đó trong vòng một ngày phải tìm ra tung tích của mẹ Khúc Lệ San.
Chỉ hơn nửa ngày trôi qua, email của Lục Triết Tần được gửi đến toàn bộ tư liệu liên quan đến mẹ vợ của anh. Ngay cả việc vì sao bà bị trục xuất ra khỏi họ Khúc, hoặc là chỗ ở hiện tại, mọi thông tin đều được cập nhật trong file tài liệu đó.
Không thể chậm trễ thêm giây phút nào, Lục Triết Tần vội vãi lái xe đến nơi mà Khúc phu nhân thường dắt con trai anh tới đó.
Công viên giải trí đó cách tập đoàn Lục Thị chỉ hơn một tiếng đồng hồ đi đường. Khi đến nơi, lúc đó đã gần năm rưỡi chiều.
Hoàng hôn vừa lúc xuống núi, vạt nắng vàng càng chảy đậm, hắt toàn bộ lên người Lục Triết Tần.
Anh đứng cách Khúc phu nhân không xa, hô hấp gấp gáp vì chạy một đoạn đường khá dài.
“Mẹ…”
Khúc phu nhân liếc mắt nhìn người đàn ông trước mặt, bà không nói một câu nào, một tay chống gậy, tay còn lại ôm lấy cậu bé vào lòng.
Bà dường như coi Lục Triết Tần là không khí, nhìn vào khuôn mặt ngây ngô của thằng bé, bà mỉm cười vừa đi vừa nói.
“Tiểu Đông đói chưa? Để bà ngoại đưa cháu đi ăn những món cháu thích nhé?”
Thằng bé không trả lời, khuôn mặt lạnh tanh, thoảng chút buồn bã. Nó gục vào vai Khúc phu nhân, từ đầu đến cuối không nói bất cứ một câu gì.
Khúc phu nhân vuốt ve tấm lưng của thằng bé, hệt như đang dỗ dành nó.
“Không trả lời nghĩa là đồng ý phải không? Chúng ta cùng đi thôi!”
Bà không thèm liếc nhìn người đàn ông lấy một cái, trực tiếp lướt qua người anh.
Lục Triết Tần không để bà rời đi, vội vàng đi đến, chắn trước mặt bà.
“Mẹ, con…”
Anh chưa kịp nói thành ý, ngay lập tức bị Khúc phu nhân ngắt lời: “Lục thiếu gia, tôi và cậu vốn không quen biết! Với lại tiếng gọi này đối với tôi quá nhiều gánh nặng, tôi nhận không nổi đâu! Với lại trước kia, tôi đâu thấy cậu gọi tôi một tiếng “mẹ”. Bây giờ thành người dưng nước lã rồi, cậu còn gọi tôi là mẹ còn có tác dụng gì nữa?”
Lục Triết Tần nhỏ giọng, nói: “Mẹ, con xin lỗi…”
“Thôi thôi, tôi không dám nhận! Nếu như mơ tưởng nhận tiếng gọi này, tôi sợ mình phải theo chân xuống mồ cùng con gái rồi!”
Lục Triết Tần ngay lập tức quỳ trước mặt bà, nghẹn giọng nói: “Con xin lỗi! Mẹ… xin mẹ đừng tước đoạt quyền nuôi con của con!”
Khúc phu nhân nhướn mày, sau đó nở nụ cười đầy châm biếm: “Tôi cướp quyền nuôi con của cậu? Ha, chẳng phải trước đó có người một mực khăng khăng cháu ngoại tôi là con ngoài dã thú? Không những thế để cháu tôi suýt chút nữa chết vì căn bệnh sốt xuất huyết! Nếu như không phải nhờ bà Hoa kịp thời cứu thằng bé khỏi tay con ả đàn bà đó, liệu rằng hiện tại trong tay tôi ôm một đứa bé bằng da bằng thịt hay là ôm một hũ tro cốt lạnh ngắt hả?”
“Cậu và cô ả đó đúng là một tên ác quỷ! Ác quỷ đội lốt người! Đáng lẽ năm đó tôi nên đánh gãy chân con bé ngu ngốc đó, có như vậy nó không phải gả cho một gã đàn ông tồi tệ như cậu.”
“Cậu tưởng mấy năm qua cậu làm những gì với con gái tôi, tôi đều không hay biết sao?”
“Đúng là nực cười! Một mực hất hủi con gái tôi, coi cháu nội tôi như là rác rởi. Vậy mà bây giờ lại cần đến nó, muốn cướp đoạt quyền nuôi con của nó nữa!”
“Lục Triết Tần, cậu không xứng làm chồng con gái tôi, cũng không xứng làm cha của cháu ngoại tôi!”
“Có chết, tôi cũng không để Tiểu Đông vào tay các người thêm một lần nữa!”
Khúc phu nhân muốn bước đi, nhưng lại bị Lục Triết Tần ôm chặt lấy hai chân.
“Mẹ! Là con sai! Mẹ hận con cũng được! Mẹ có thể không để cho con có quyền nuôi Tiểu Đông, nhưng mẹ có thể để con giữ tro cốt của Lệ San bên cạnh, được không ạ?”
Khúc phu nhân nghe xong càng thêm giận dữ: “Cái gì? Cậu còn muốn có được hũ tro cốt của con gái tôi sao? Để làm gì chứ? Chẳng lẽ cậu muốn rải tro cốt con gái tôi vào những đám hoa dại trong vườn ở căn biệt thự riêng của cậu để chúng tươi tốt sao? Đúng là chẳng có một chút nhân tính nào!”
“Mẹ, con cầu xin mẹ! Con không thể nào sống thiếu Lệ San được!”
Khúc phu nhân tức giận, vành mắt đã đỏ hoe, nhưng giọng lạnh lùng mà nói: “Hừ, tôi tuyệt đối không để cậu chạm đến hũ tro cốt của con gái tôi, huống chi mang trao cho anh?”
Lục Triết Tần không chịu từ bỏ, tha thiết cầu khẩn.
“Con biết mình đã sai! Con đồng ý sống trong ân hận cả đời! Chỉ cần có cô ấy bên cạnh, việc gì con cũng làm hết!”
Mẹ của Khúc Lệ San không chút nào lay động, mạnh mẽ đáp trả lại: “Con gái của tôi, tôi hiểu rất rõ! Chỉ vì quá tuyệt vọng cho nên con bé lựa chọn kết liễu đời nó trước mặt cậu, có nghĩa đến chết nó vẫn hận cậu! Cho dù cậu có cố gắng chuộc lỗi lầm đi chăng nữa, con bé cũng không tha thứ cho cậu đâu!”
“Mẹ, mọi điều kiện gì con đều có thể đáp ứng! Quyền nuôi con, con cũng trao cho mẹ, nhưng con không thể đem để Lệ San cô đơn một mình! Con phải ở bên cạnh cô ấy! Mẹ… con xin mẹ… xin mẹ đem hũ tro cốt của cô ấy cho con! Không có Lệ San… con làm sao có thế tiếp tục sống được…”
“Ha, nói hay lắm! Vậy trong lúc con gái tôi còn sống, tại sao cậu lại không quý trọng nó thật tốt! Cậu nghe lời con bé Linh San hãm hại con bé, để nó ấm ức ôm hận tự làm đau mình!”
Mẹ của Khúc Lệ San vừa nghĩ tới con gái hoạt bát vui tươi như thế, chỉ vì đi theo tiếng gọi của tình yêu mà bị gã đàn ông máu lạnh chèn ép tình thần kiệt quệ đến mức phải tự đâm mình năm nhát dao chí mạng, sau đó nhảy lầu kết liệu đời người con gái đang dở dang của mình.
Khúc phu nhân giơ chiếc gậy chống trong tay thật cao, gằng giọng quát tháo: “Tôi muốn đánh chết tên xấu xa như cậu từ lâu lắm rồi, thay con gái tôi dạy dỗ lại cậu! Là cậu tìm đường đến đây để hứng chịu đòn, vậy thì cái thân già này không hề nương tay đâu!”
Một gậy thật nặng kia gõ xuống, lại một gậy khác rơi vào trên người của Lục Triết Tần, dù đau là thế nhưng biểu cảm ở trên mặt anh cũng không có thay đổi một cái.
Trợ lý Lâm không kịp phản ứng lại, đến khi định thần lại nhận ra Lục Triết Tần đã bị mẹ vợ nện cho hơn chục cái vào người.
Anh ta định chạy đến ngăn cản, nhưng lại bị ánh mắt sắc bén của Khúc phu nhân liếc nhìn, cảnh cáo anh ta không được bước qua đây.
Lục Triết Tần không hề tránh né cơn giận dữ của mẹ vợ, anh chỉ biết ôm chặt lấy đầu, nằm trên đất hứng chịu trận roi của bà.
“Mẹ, cho dù hôm nay mẹ đánh chết con ngay tại đây, con cũng không từ bỏ đâu! Nhất định con phải có được hũ tro cốt của Lệ San!“
Có lẻ ngữ khí và biểu cảm của Lục Triết Tần quá mức kiên quyết, khiến tay của bà dừng lại, “Sớm biết như vậy, thì lúc đầu việc gì phải như thế.”
Lục Triết Tần chật vật đứng dậy, giật lấy chiếc gậy từ tay bà, sau đó đánh mạnh một cái vào đầu mình.
Đầu óc ngay lập tức choáng váng, nhưng Lục Triết Tần không hề bận tâm đến, anh lại đánh thêm một cái nữa vào đầu, máu bắt đầu chảy ra. Ánh mắt anh vẫn còn vương lại chút cầu khẩn.
“Mẹ… con cầu xin mẹ… xin mẹ hãy tha thứ cho con…”
Nói xong trước mắt tối lại, Lục Triết Tần lại một lần nữa ngất lịm đi.
Đến khi tỉnh lại, Lục Triết Tần phát hiện mình ở trong xe, đầu đã được trợ lý Lâm băng bó.
“Lục tổng, cuối cùng anh cũng tỉnh rồi!”
Lục Triết Tần ôm lấy cái đầu đau điếng, nhíu mày hỏi trợ lý.
“Đang ở đâu vậy?”
Trợ lý Lâm ngay lập tức đáp lại: “Hiện tại chúng ta vẫn ở khu công viên mà trước đó anh đã gặp Khúc phu nhân!”
Lục Triết Tần hoảng hốt, anh nhìn vào lòng bàn tay của mình, trống trơn không có một thứ gì hết.
Rõ ràng anh đi tìm lại hũ tro cốt của Khúc Lệ San, kết quả tự mình đánh mình đến ngất đi.
Ngoài trờ đã tối đen khịt, giông não bắt đầu kéo đến.
Vài hạt mưa tí tách rơi xuống, nhưng không thể nào xí xoá đi mọi sự quyết định của anh.
Lục Triết Tần nào chịu từ bỏ mọi việc, anh ngay lập tức ném trợ lý Lâm xuống hàng ghế sau, còn mình ngồi vào ghế lái chính, đạp chân ga lái về điểm mình cần đến.
Thám tử đã cung cấp nơi ở của Khúc phu nhân, chỉ cần anh đến đó, gặp được bà sẽ đòi lại những thứ chỉ thuộc về mình.
Lục Triết Tần đến nơi mẹ vợ mình hiện đang sinh sống. Anh không quản trời đang mưa rơi như trút mà đứng trước cửa nhà, nhưng có điều căn phòng đó đã khoá cửa, ổ khoá vẫn đang đọng lại từng giọt nước mưa.
Người đàn ông tuyệt vọng khuỵu gối xuống, ngửa khuôn mặt đẹp trai hứng chịu từng giọt mưa rơi đập, hai tay siết chặt lại mà hét to lên.
“Aaaaa!”
Tiếng vọng vang lên dưới cơn mưa như đang muốn gột rửa đi một tấn tâm trạng sầu bi đang tồn đọng trong trái tim tuyệt vọng này.
“Khúc Lệ San! Em không thể nào tha thứ cho anh sao?”
Đáp lại lời tuyệt vọng của Lục Triết Tần chỉ là tiếng mưa rơi và tiếng gió vù vù làm lay động những tán lá ven đường.
Trên nền trời đen khịt thi thoảng xuất hiện những tia chớp làm sáng bừng một khoảng trời trong giây lát. Ở dưới nền gạch ướt át, người đàn ông vẫn quỳ gối trước căn phòng, anh ta đang chờ đợi, chờ đợi mẹ vợ chịu xuất hiện, đồng ý những gì mà anh khẩn thiết cầu xin
Nhưng đợi mãi, đợi mãi… bóng hình của Khúc phu nhân không có xuất hiện, trước mặt anh vẫn còn là bóng tối mờ mịt, cơn mưa mát lạnh đầu mùa thu.
Muốn chuộng lại lỗi lầm mà khó đến như vậy sao?
Tuy không có được thân hình nguyên vẹn của người phụ nữ, nhưng chỉ cần mỗi tối đi ngủ ôm hũ tro cốt vào trong lòng là anh đã mãn nguyện lắm rồi.
Nhưng dường như lòng trời lại quá hạn hẹp, nhất quyết không chịu cho người đàn ông cơ hội để sửa sai.