Chương 7: Buông Tay
Rốt cuộc người đàn ông này có coi cô ta là người yêu hay không? Người gặp nạn là cô ta tại sao anh ta lại không lo lắng cho mình lại chỉ lo lắng cho đứa con hoang kia?
Lệ San mất khống chế, trong miệng lẩm bẩm:
“Con trai! Mẹ xin lỗi không thể bảo vệ con! Ở bên đó con không còn phải cô đơn nữa! Mẹ lập tức sẽ đến bên con!”
Nghe Lệ San nói như vậy, cô ta sợ hãi vô cùng, ra sức giãy giụa.
“Không! Mày đừng làm càn! Triết Tần, cứu em! Cô ta tính nhảy lầu!”
Người đàn ông lúc này cũng sốt sắng không kém phần:
“Khúc Lệ San, bình tĩnh! Tôi xin cô!”
“Được rồi! Nếu như anh chịu quỳ gối cầu xin, tôi sẽ thả chị ta ra!”
Bản tính của Lục Triết Tần từ trước tới nay vốn nổi tiếng kiêu ngạo, đạo ngạn, dễ nổi nóng. Anh ta chắc chắn không nghe theo lời đề nghị của cô mà quỳ gối cầu xin cô trước mặt bao nhiêu người.
Nhưng giây sau, hành động của người đàn ông khiến cho Lệ San phải bất ngờ. Anh vậy mà bất chấp tất cả, vứt bỏ mọi tôn nghiêm để mà quỳ gối trước mặt cô, cầu xin cô đừng suy nghĩ dại dột.
“Khúc Lệ San! Coi như tôi cầu xin cô, nể tình vợ chồng… Xin cô đừng làm hại đến Linh San!”
Lệ San hít một hơi thật sâu, cảm thấy lòng mình chua xót, phiền não mà mở miệng hỏi người đàn ông:
“Anh… thật sự yêu chị ta sao?”
Lục Triết Tần không trả lời câu nghi vấn của cô ngay, anh chần chừ đắn đo vài giây, sau vài phút mới trả lời lại:
“Đúng vậy!”
Người đàn ông tự nói dối lòng mình, trong lòng cũng cảm thấy khó chịu không thôi.
“Tôi yêu cô ấy…”
Thật nực cười! Tại sao đến bây giờ cô có thể trông đợi vào câu nói thật lòng của người đàn ông vô tâm này chứ?
Anh ta không chút do dự gì mà đem mạng sống của cô ra đánh đổi. Thậm chí anh còn không thèm để ý đến tôn nghiêm của mình, hạ tiện quỳ gối trước mặt cô, mở miệng cầu xin cô, cô còn lý do gì để mà níu kéo nữa?
Khúc Lệ San nở nụ cười đầy mỉa mai;
“Haha… là tôi không tốt! Tôi chấp nhận buông tay! Tôi nguyền rủa các người mãi mãi không được hạnh phúc, tán gia bại sản!”
Dứt lời, Khúc Lệ San đẩy ngã người phụ nữ về phía trước. Cô không nghĩ ngợi gì nhiều, đâm con dao vào bụng mình, toàn thân ngả về phía sau.
“Đừng… Lệ San… Mau nắm lấy tay tôi!”
Mặt mày người đàn ông biến sắc, anh vội vàng đứng dậy xông tới, vươn tay ra bắt lấy cánh tay của Khúc Lệ San.
Nhưng mọi thứ đã quá muộn, nước mắt của Khúc Lệ San không ngừng tuôn rơi, cả cơ thể nhanh chóng rơi từ lầu ba xuống, đập vào nền đất vừa thô cứng lại vừa lạnh lẽo.
Máu từ sau gáy chảy ra, sắc mặt của người con gái nhanh chóng trắng bệch. Đôi mắt Khúc Lệ San từ từ khép lại, trong đầu vẫn còn nhớ đến biểu cảm sốt ruột vừa rồi của người đàn ông.
Có phài là do cô yêu cuồng nhiên bất chấp tất cả nên mới hoá điên sao? Sắp chết rồi vẫn còn si tình, vọng tưởng đến tình yêu mình dành cho người ấy.
Giá như có cô chưa từng được sinh ra, như vậy cô không phải hứng chịu bao nhiêu cay đắng mà người đời dành cho mình.
Giá như ngày đó cô không gặp và đem lòng yêu thương chàng trai đó, cuộc sống sau này của cô chắc hẳn không ngập trong đau thương lẫn mất mát như hiện tại.
Cô thật sự hối hận rồi!
Giọng nói cấp bách của bác sĩ truyền đến, cả căn phòng đều rơi vào hỗn loạn:
“Nhanh! Chuẩn bị phòng cấp cứu!”
“Chảy máu quá nhiều! Mau cầm máu lại!”
“Huyết áp đang giảm xuống!”
“Tim bệnh nhân không còn đập nữa!”
“Mau! Bắt đầu điện giật!”
“100, thêm 50 nữa, lại thêm 50 nữa, lần cuối cùng là 300! Bắt đầu!”
Tít… tít… tít…
Màn hình máy trợ tim bắt đầu xuất hiện nhịp tim dao động yếu ớt, lúc tăng lúc giảm, có đoạn chạy thẳng tắp rồi lại lên.
“Mau! Bình dưỡng khí nồng độ cao!”
Sau khi nghe tin người bệnh thoát khỏi tình trạng nguy kịch, lúc bấy giờ Lục Triết Tần mới trút hơi thở nặng nề xuống, lòng bàn tay rịn mồ hôi cuối cùng buông lỏng. Trong đầu người đàn ông lúc này vẫn còn xuất hiện ánh mắt tuyệt vọng khi Khúc Lệ San khi nhảy lầu, khoé môi cong lên nở nụ cười tạm biệt với anh. Dường như đối với người phụ nữ này mà nói, nhảy lầu là cách tốt nhất để giải thoát sự giam cầm của mình.
Mất máu ngay từ ban đầu, lại còn tự mình đâm dao vào bụng, từ trên lầu ba nhảy xuống Khúc Lệ San còn có thể sống được, quả thật mạng của cô rất lớn. Cô chỉ bị gãy một cánh tay, bị chấn thương sọ não nhẹ, cũng may không bị mất trí nhớ. Nếu như cô ngoan ngoãn phối hợp cùng với bác sĩ điều trị bệnh, chắc hẳn vết thương của cô sớm được phục hồi, có thể xuất bệnh sau một tháng.
Vết thương được chữa trị khỏi, liệu rằng vết thương rỉ máu trong trái tim cô liệu có chữa lành được không?
Lục Triết Tần vò đầu bứt tóc ngồi trước phòng cấp cứu, trong đầu không ngừng nhớ về hình bóng của Khúc Lệ San. Anh hoàn toàn không quan tâm đến có một người phụ nữ khác đang ngồi cạnh mình. Cô ta cũng cảm nhận được người đàn ông đối xử tẻ nhạt với mình nhưng cô ta không chịu khuất phục, trong đầu hiện lên kế sách đối đầu.
Khúc Linh San mặc kệ người đàn ông đang nghĩ cái gì trong đầu, dùng tuyệt chiêu nước mắt cá sấu mà sà vào lòng Lục Triết Tần, gục mặt vào lòng ngực anh mà giả vừa yếu ớt.
“Em không ngờ Lệ San lại nghĩ quẩn như vậy! Em chỉ là đến hỏi thăm tình trạng sức khoẻ của em ấy thôi mà! Em ấy không phấn khích thì thôi, không nói một câu gì mà nhào vào người em, khóc nói đòi em trả con trai, em nói không biết, Lệ San không tin lời em, xem em là kẻ nói dối. Em có giải thích mà em ấy không nghe, tiện tay với lấy con dao một hai sống chết đòi giết em! Anh không biết đâu, lúc đó em sợ vô cùng! Nếu như anh không đến sớm, chắc… chắc em không giữ nổi tính mạng của mình… hức… Nghĩ thôi em vẫn thấy sợ.”
Nghe vậy Lục Triết Tần chỉ nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi cô ta, nhưng trong lòng anh lại phức tạp không nói thành lời.
“Đừng khóc nữa!”
Cô ta ngẩng đầu lên, hốc mắt ngấn lệ nhìn về phía anh, điệu bộ ẻo lả:
“Anh à, bao giờ chúng ta mới có thể làm lễ đính hôn vậy? Em không muốn để lâu đâu, như vậy khi mặc váy cưới lộ ra bụng bầu trông xấu xí chết được!”
Người đàn ông im lặng không nói gì càng khiến ả ta thêm phần sốt ruột:
“Anh cũng phải nghĩ cho con chúng ta chứ! Nó đã được hơn hai tháng rồi! Anh cứ chậm trễ như vậy bụng em nhô cao, người ta trông thấy lại bảo em gái chưa chồng mà đã chửa, nhục mặt chết đi được!”
Lục Triết Tần thở dài, cuối cùng cũng đáp lại:
“Được rồi, việc đó anh sẽ tính sau! Bây giờ anh vẫn đang vướng bận công việc.”
Khúc Linh San cố nặn nụ cười tươi trên gương mặt của mình, sau đó tiếp tục gục mặt vào lồng ngực của người đàn ông, hai tay được sơn móng đỏ vòng ra sau ôm chặt thắt lưng của anh.
“Triết Tần, em biết anh thương em nhất mà!”
Chỉ có trời mới biết, mọi sự việc đều là âm mưu thâm độc của Khúc Linh San và mẹ của cô ta.
Hai tháng trước.
“Mẹ! Con đã có thai rồi!”
“Con có thai rồi sao? Tốt quá rồi! Như vậy con sắp trở thành vợ của Lục Triết Tần rồi! Lúc đó mọi người phải gọi con một tiếng Lục thiếu phu nhân! Ayyo, con gái của mẹ thật may mắn!”
Khúc Linh San bực bội ném túi xách sang một bên, hậm hực ngồi xuống ghế sofa, rót một cốc nước đầy ngửa mặt lên uống cạn.
“Nhưng nó không phải con của Lục Triết Tần!”