Chương 79: Vết Đau Trong Tim
Chiếc siêu xa dừng lại trước cổng, bảo vệ nhìn thoáng qua lập tức nhận ra chủ nhân của chiếc xe, nhanh chóng đi để mở cánh cửa rộng sang hai bên.
Lục Triết Tần lái xe về hướng sân lớn, mở cửa xe bước xuống, anh gộp ba bước chân lại đi đến đại sảnh.
Người giúp việc trong nhà thấy tiếng động ngay lập tức dừng lại động tác, sau khi nhận ra người vừa đến liền tiến lên đón tiếp, dường như bọn họ rất bất ngờ về việc người đàn ông đột nhiên lại về nhà vào lúc này.
Theo như họ biết được, thiếu gia vẫn đang sống trong trạng thái thực vật, không ngờ người đàn ông trở về lại chính là thiếu gia của căn nha này.
Lục phu nhân lúc này cũng đang uống trà đọc sách ở phòng khách, bà thật sự rất sốc khi thấy con trai lớn khoẻ mạnh từ bao giờ mà bà không hay biết.
Bà vội vàng bỏ cuốn sách sang một bên, đi tới trước mặt Lục Triết Tần, ánh mắt ngạc nhiên nhìn xung quanh dường như đang đánh giá điều gì đó.
Anh đã gầy đi rất nhiều rồi!
Cũng đúng thôi, một người sống trong trạng thái thực vật hơn nửa năm qua làm sao có thể tự cung cấp chất dinh dưỡng để nuôi dưỡng cơ thể của mình cơ chứ.
“Tiểu Tần… thật sự là con… là con…”
Vừa nói, Lục phu nhân vươn tay ra ôm lấy thân hình cao lớn của Lục Triết Tần. Bà không kiềm chế nổi vui mừng khôn xiết, nước mắt vui mừng rơi xuống.
“Con trai của mẹ! Cuối cùng con cũng đã tỉnh rồi!”
Nửa năm trước sau khi Lục Triết Tần gặp tai nạn, anh may mắn qua khỏi cơn nguy kịch, chỉ tiếc là anh không tỉnh lại.
Bác sĩ có kiểm tra lại, cho thấy những tổn thương nghiêm trọng tại não gây ra sau vụ tai nạn ấy, Lục Triết Tần sống trong thực vật, không biết ngày nào sẽ tình lại.
Lục phu mất tưởng chừng đã mất hết hi vọng, con trai thứ đã bỏ lại gia đình sang bên nước Anh sinh sống, bà luôn cưng chiều người con trai cả này.
Ngày đêm bà luôn niệm phật, khẩn cầu Lục Triết Tần sớm ngày tỉnh lại.
Không ngờ, ngày này cuối cùng cũng đã đến.
Lục Triết Tần ôm lấy cơ thể của người mẹ đang run rẩy trong vòng tay của mình, tâm tình của anh có chút phức tạp.
“Mẹ, ba con đâu rồi?”
Lục phu nhân buông anh ra, lấy khăn tay lau nước mắt. Bấy giờ đôi mắt của bà vẫn còn đỏ hoa, khụt khịt nói bằng giọng mũi.
“Ba của con hiện tại đang ở trên thư phòng!”
“Con sẽ đi gặp ông ấy!”
“Chờ đã, còn vừa mới tỉnh lại, không được…”
Lục phu nhân chưa kịp nói hết câu, Lục Triết Tần đã lên tiếng ngắt lời của bà.
“Con phải gặp ba, yêu cầu ông ấy phải huỷ bỏ hôn ước này!”
Lục phu nhân ngẩn người, thẫn thờ một lúc lâu, sau đó mới kịp phản ứng lại.
“Ý con là chuyện hôn sự ba con đã đồng ý với nhà họ Cố sao?”
“Đúng vậy!”
“Không được!”
“Có gì mà không được?”
Chân vừa đặt trên bậc cầu thang, Lục Triết Tần hơi nghiêng đầu lại nhìn dáng vẻ hấp tấp của mẹ mình, anh cay mày, khó chịu nói.
“Chẳng lẽ trong việc yêu đương ông ấy vẫn còn muốn kiểm soát con sao?”
Lục phu nhân đi đến, vội vàng giải thích.
“Không phải đâu con trai! Con biết đó, hiện tại con là người duy nhất có thể nối nghiệp sản gia nhà họ Lục. Vốn tưởng con với Khúc Lệ San có thể sống bên nhau trọn đời, ba con đang có ý định, chờ đến lúc con tròn ba mươi tuổi, ông ấy sẽ trao lại tài bộ tài sản đứng tên con.”
“Chỉ tiếc là… tiếc là… Khúc Lệ San… con bé… con bé… Chẳng biết thế nào mà con bé nghĩ quẩn. Đang yên đang lành lại tự sát!”
“Sau khi ba mẹ biết tin cực kì sốc! Lại thấy tinh thần của con mấy ngày sau khi Khúc Lệ San qua đời dường như bất ổn, đã thế sau khi tai nạn con lại trở thành người thực vật.”
“Ba mẹ rất lo lắng, vì vậy đã tìm một người phụ nữ để sau khi con tỉnh lại sẽ kết hôn. Có như vậy gia đình ta mới có người thừa kế!”
Nghe những lời giải thích phi logic của Lục phu nhân, Lục Triết Tần càng thêm tức giận.
Không ngờ đến người mẹ đáng quý của anh cũng đứng về phe lão già đó.
Muốn tìm một người phụ nữ khác để thay thế cho Khúc Lệ San sao?
Đừng mơ tưởng đến chuyện đó, anh sẽ không bao giờ chấp nhận điều vô lý như vậy được.
“Con sẽ không lấy ai khác ngoài Khúc Lệ San!”
“Tiểu Tần, mẹ biết hiện tại con không thể quên đi con bé!”
Vừa nói, giọng của Lục phu nhân nghẹn dần, nước mắt theo đó mà tuôn rơi.
“Thật tình mẹ rất thích con bé Khúc Lệ San. Sau khi nghe tin con bé phải đi tù thay cho ba mình, mẹ cũng muốn dùng tiền để mua chuộc tên cai ngục, nhưng hắn quá thẳng tính, một mực từ chối số tiền mẹ đưa cho.”
“Mẹ không còn cách nào khác để chuộng lỗi cho con bé. Bốn năm qua không có con bé bên cạnh, chứng mất ngủ của mẹ cũng bắt đầu tái phát.”
“Mẹ… mẹ cũng bị mất ngủ sao?”
Lục Triết Tần không nghĩ đến bà sẽ mất chứng mất ngủ, ánh mắt của anh có chút buồn rầu.
“Đúng vậy! Từ lúc bước sang tuổi năm mươi bệnh mất ngủ ngày càng nặng. Cũng may Khúc Lệ San biết điều chế tinh dầu. Lọ tinh dầu đó mẹ thường hay đặt ở đầu giường, có nó mới khiến tinh thần của mẹ thư gian, ngủ sâu giấc.”
“Nhưng nửa tháng trở lại đây, tinh dầu đã hết sạch, chứng mất ngủ lại tái phát. Mẹ vẫn hay đi mua thuốc đều đặn nhưng vẫn không ăn thua, cũng không nên quá lạm dụng vào thuốc ngủ.”
Không ngờ thiếu vắng đi hình bóng của cô, mọi chuyện đều trở nên tồi tệ đến như vậy.
Không chỉ mỗi mình người đàn ông nhận thức tầm quan trọng của cô, còn có cả người mẹ đang ở độ tuổi trung niên này.
Nhìn thấy sắc mặt khó chịu của Lục Triết Tần, trong lòng Lục phu nhân cũng trở nên rối ren.
Bà biết trước nay Lục Triết Tần không có tình cảm với Khúc Lệ San, nhưng trong tâm trí bà vẫn luôn nuôi hi vọng, rằng một ngày anh sẽ trúng sét ái tình, sẽ dần yêu thương cô.
Lửa gần rơm lâu ngày sẽ cháy.
Nhưng mọi sự chờ mong đã trở lên vô ích.
Người con dâu mà Lục phu nhân thấy ưng ý nhất, không hiểu vì lý do gì mà nghĩ quẩn chọn cách đau đớn nhất để rời khỏi thế gian này.
Mà Lục phu nhân đến giờ đâu hay biết, rằng cô con dâu yêu quý của bà bị chính sự lạnh nhạt của con trai cưng này bức đến tự xác để giải thoát bản thân mình.
Lục phu nhân thở dài ngao ngán, trong lòng tràn đầy nỗi thấy vọng.
“Khúc Lệ San là một đứa bé tốt, gả cho con thật sự như một món trân bảo vô giá trưng trong nhà. Năm đầu tiên Khúc Lệ San vẫn chưa phải đi tù, dù con không thường xuyên ở bên cạnh nhưng con bé vẫn luôn giữ tròn bổn phận của một người vợ. Khúc Lệ San chưa từng làm sai điều gì, lại hết lòng phụng dưỡng ba mẹ, rốt cuộc thì con còn có điểm nào không hài lòng hả!”
“Tiểu Tần, mẹ biết trong lòng con từ trước đến nay luôn để tâm đến cô gái tên Khúc Linh San. Phận làm cha mẹ không nên ngăn cấm tình yêu của con mình. Nhưng chẳng hiểu sao, khi đến nhà Khúc gia bàn bạc chuyện hôn sự, cả ba và mẹ nhìn Khúc Lệ San lần đầu đều rất ưng ý.”
“Đến khi gặp cô gái Khúc Linh San, mẹ có cảm giác bên trong cô ta luôn ẩn giấu điều gì đó, khó có thể nói bằng miệng. Nhưng trực giác mách bảo mẹ không nên lựa chọn cô gái này, bằng không chẳng khác nào đặt quả bom hẹn giờ trong nhà.”
“Nhưng mẹ chẳng hiểu sao, con vì cô gái đó mà lạnh nhạt với con bé Khúc Lệ San. Cô ta có gì hơn vợ của con chứ?”
“Mẹ để ý, ánh mắt cô gái Khúc Linh San đó mỗi lần nhìn con đều không đơn thuần chút nào. Dù hai đứa ở bên nhau thì cũng có thể được bao lâu chứ? Mẹ nghĩ cô ta chỉ vì khối gia sản kếch xù nhà họ Lục mà thôi!”
“Ánh mắt của Khúc Lệ San rất ngây thơ, mẹ vừa nhìn đã thấy con bé đích thực là thân may mắn của gia đình mình!”
“Từ khi con bé được gả về đây, mọi thứ trong nhà ta dường như tiếp thêm sức sống. Sau khi hai đứa dọn ra ở riêng, tuy không muốn nhưng mẹ không muốn trở thành bóng đè, ngăn cản quá trình vợ chồng con vun đắp tình cảm.”
“Chỉ không ngờ, người chịu khổ là con bé!”
Lục Triết Tần siết chặt tay thành nắm đấm. Anh hiện giờ không muốn nghe bất cứ điều gì hết. Những lời nói của Lục phu nhất hệt như đang xát muối vào vết thương trong tim của anh.
Nếu như anh còn nghe thêm bất cứ điều gì mà mẹ anh kể ra, Lục Triết Tần không chắc rằng mình có thể giữ cảm xúc của mình hay không.