Chương 75: Tỉnh Giấc Tan Mộng
Trong giấc mơ không biết đâu là thực, đâu là ảo, Lục Triết Tần dường như mơ về quá khứ, vào lúc mà cô gái tên Khúc Lệ San lần đầu tiên tỏ tình.
“Đàn… đàn anh… em thật sự rất thích anh! Em có… có thể làm bạn gái anh… có được không ạ?”
Lục Triết Tần không quan tâm đến đây là thực hay là hư, anh nhoẻn miệng cười, dang tay ra ôm chặt lấy thân hình nhỏ bé của cô gái. Trước mặt bao nhiêu con người, Lục Triết Tần cuối xuống, hôn lên đôi môi đỏ thắm của nữ sinh.
Anh không chỉ muốn cô làm bạn gái của anh, mà còn muốn cô trở thành người vợ hợp pháp của anh, sinh cho anh một cặp trai gái đáng yêu.
Anh và cô trở thành một cặp tình nhân bình thường như bao người, cùng nhau đi xem phim, cũng sẽ cùng nhau tay nắm lấy tay mà vừa đi dạo vừa tâm tình.
Lục Triết Tần sẽ đưa người con gái mà ngày đêm thương nhớ đi đến thiên đường ăn vặt phía sau cổng trường, mua cho Khúc Lệ San những món ăn khoái khẩu của cô.
Khi đu ngang qua tiệm bán hoa, Lục Triết Tần sực nhớ ra điều gì đó. Anh nắm chặt lấy tay Khúc Lệ San, dắt cô đi vào trong tiệm hoa. Dưới ánh mắt chào đón khách của nhân viên, anh lớn tiếng đặt chín nghìn chín trăm chín mươi chín đoá hoa hồng để tặng cho cô.
Khuôn mặt trắng hồng xinh đẹp của Khúc Lệ San không giấu nổi sự xúc động. Cô không kịp nhận bó hoa được gửi tới nhà mình, tức tốc chạy đến biệt thự nhà họ Lục.
Trước mặt ba mẹ Lục cùng với bao ánh mắt khó hiểu của người giúp việc, Khúc Lệ San kiễng chân lên, tay vòng ra phía sau ôm lấy cổ Lục Triết Tần, kéo anh cúi xuống lại gần mà lớn mật cưỡng hôn anh.
Ba mẹ Lục vô cùng ngạc nhiên, ngay ngày hôm sau mang sính lễ tới Khúc gia, muốn đính hôn cô cho Lục Triết Tần.
Một cái gật đầu của hai bên gia đình, kết duyên cho đôi trai tài gái sắc trẻ.
Mỗi ngày đến trường đều nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của người con gái, đôi môi lúc nào cũng nở nụ cười sáng lạn, hạnh phúc ập tới quá bất ngờ, người đàn ông cũng cười thầm trong lòng.
Lục Triết Tần âm thầm theo sau lưng bảo vệ cô gái nhỏ.
Anh không thèm để mắt đến sự xuất hiện của Khúc Linh San. Mỗi lần cô ta mặt dày tìm cách tiếp cận, những lần đó anh nói thẳng một câu, đập tan ý định của cô ta.
Dần dần Khúc Linh San đã từ bỏ ý định câu dẫn anh, cô ta được chàng trai khác tỏ tình.
Cuộc sống cứ êm ả như vậy, nhưng cũng trôi qua thật nhanh.
Đến khi Khúc Lệ San tốt nghiệp đại học, anh chuẩn bị một màn cầu hôn đầy lãng mạng, khung cảnh đẹp như trong khu vườn thân tiên.
Khúc Lệ San không giấu nổi sự phấn khởi, không thèm giữ hình tượng của bản thân, cô phấn khích nhảy dựng lên, ôm chặt lấy Lục Triết Tần.
Anh mỉm cười, ôm lấy thắt lưng của người con gái, vừa cười nói vừa xoay lại rất nhiều vòng.
Chẳng mấy chốc ngày trọng đại đã đến. Lục Triết Tần đứng ở trên thánh đường, trên người anh mặc âu phục chú rể, ánh mắt tràn đầy sự hạnh phúc nhìn về hướng cửa lớn.
Nàng công chúa xuất hiện dưới váy cưới lộng lẫy bước vào, trên tay cầm đoá hoa hồng đỏ thắm, từng bước đi về phía anh.
Lục Triết Tần vươn tay ra, đón nhận lấy đôi bàn tay trắng trẻo của cô gái, anh nhìn người đàn ông trung niên bên cạnh, gật đầu mỉm cười.
“Ba, nửa đầu sau của cô ấy, con sẽ thay ba chăm sóc!”
Dưới những lời chúc phúc, hôn lễ diễn ra thật suôn sẻ.
Không gian bất chợt thay đổi, ở trên tầng lầu cao nhất của khu chung cư nào đó, Khúc Lệ San vẫn mặc trên mình chiếc váy cưới, đoá hoa không màu đỏ không biết từ bao giờ đã biến thành hoa cúc trắng.
Từ trong bó hoa Khúc Lệ San rút con dao phẫu thuật số mười ra, đâm liên tiếp vào trái tim của mình năm nhát. Ánh mắt còn vương tia thất vọng nhìn về phía anh, dao trên tay cùng với bó hoa cúc trắng rơi xuống.
Cô nở một nụ cười giễu cợt, hai tay dang rộng ra, cả người ngả về phía sau, lơ lửng rơi từ tầng mười ba của toà nhà xuống, máu me bắn tung toé.
Lục Triết Tần toàn thân cứng đờ một chỗ. Sau khi kịp phản ứng lại, anh giống như nổi điên mà xông tới, cố nắm giữ lấy bàn tay nhỏ nhắn kia.
Vẫn như những lần trước, anh vẫn bị nắm hụt. Từ độ cao ở tầng mười ba, khi nhìn xuống, Lục Triết Tần chỉ có thể nhìn thấy trên mặt đất nở ra một đóa sen máu.
Tầm nhìn trước mắt của người đàn ông đột nhiên toàn bộ nhấn chìm vào biển máu, bên tai truyền đến những lời trăn trối trước khi tìm đến con đường chết của Khúc Lệ San.
Cuối cùng, ở phía sau lưng phát ra tiếng kêu của một chiếc máy, càng ngày càng nghe rõ.
“Khúc Lệ San!”
Người đàn ông vùng vẫy trong biển máu kia, sau bao nhiêu cố gắng, linh hồn trở về với thực tại.
Lục Triết Tần giật mình, anh mở mắt trừng lớn, trên vàng trán vẫn còn toát ra từng lớp mồ hôi lạnh, hô hấp của anh dồn dập, phía sau lưng đã bị ướt đầm một mảng vì đổ mồ hôi.
Đập vào mắt người đàn ông chính là một mảng trắng tinh. Lục Triết Tần ngơ ngác một hồi lâu, nhìn trần nhà sơn màu trắng, tâm trí anh bần thần, mãi mỗi lúc sau anh mới phản ứng hiện tại anh đang ở bệnh viện.
Rõ ràng trước đó anh đang ở căn biệt thự riêng mà, sau bây giờ hoá thành bệnh viện rồi?
Lẽ nào Lục Triết Tần vẫn chưa thoát khỏi ảo mộng đó? Vẫn còn bị giam giữ trong vòng lặp của sự bị thương?
Tỉnh giấc tan mộng, giật mình nhận ra đó chỉ là hoài niệm mà người đàn ông vẫn không thẻ nào quên được.