Chương 74: Ảo Giác Thoáng Qua
Anh trở về căn biệt thự của mình, nơi đây có chút âm u, lạnh lẽo nhưng vẫn được dọn dẹp sạch sẽ, đồ dùng xếp ngăn nắp.
Lục Triết Tần đã không có mặt trong biệt thự hơn sáu tháng, cho nên bầu không khí mới ảm đạm, thiếu sức sống như vậy.
Hay là do vắng hình bóng của người con gái đó, sức sống của căn nhà mới bị giảm xuống trì trệ như vậy.
Lục Triết Tần đẩy cửa bước vào trong phòng khách, tâm trạng uể oải đi đến bật công tắc đèn.
Gian phòng ngay lập tức tràn ngập trong ánh sáng, Lục Triết Tần chưa kịp liếc mắt nhìn xung quanh, ngay lập tức anh khự người lại.
Ở phía bên cầu tháng, một người phụ nữ mặc chiếc vây ngủ đang đứng ở đó, khi thấy anh về khuôn mặt lộ rõ vẻ vui mừng. Cô gái hớn hở, chân trần chạy thật nhanh về phía người đàn ông, dang tay ra ôm trọn thắt lưng của anh, đầu vùi vào lồng ngực cứng rắn.
“Triết Tần, cuối cùng anh đã đi làm về rồi!”
Anh đứng hình vẫn vài giây, không tin vào những gì mình vừa nhìn thấy.
Lục Triết Tần nhắm chặt mắt lại, anh hít một ngụm khí lạnh vào trong lồng ngực, hai tay siết chặt đặt bên hông run rẩy không ngừng.
Cô ấy… Khúc Lệ San… thật sự đã trở về?
Là do anh ảo giác sao?
Ông trời đang muốn trừng phạt anh nữa sao?
Anh không muốn như vậy? Chi bằng hãy để anh chết đi, xuống dưới thế giới bên kia để được đoàn tụ với cô.
Lục Triết Tần không muốn mở mắt, sợ rằng người trước mặt sẽ tan thành mây khói, để lại một bầu không khí lạnh lẽo khiến người ta sởi gai ốc.
Người đàn ông đấu tranh tâm tí một lúc lâu, sau đó anh từ từ mở mắt ra.
Chỉ thấy trước lồng ngực của mình trống trơn không có một bóng người nào.
Anh thật sự gặp ảo giác rồi.
Là anh đã quá nhớ nhung cô, cho nên nhìn đâu trong căn nhà cũng cảm nhận được nơi đó có lưu lại hơi thở của cô.
Căn biệt thự rộng rãi, từng có một khoảng thời gian rộn ràng như vậy, nay chỉ còn mỗi mình anh.
Kể từ sau khi vụ tai nạn khiến cho Lục Triết Tần sống thực vật sáu tháng đó, người giúp việc đã lần lượt rời đi.
Chỉ còn duy nhất dì Hoa vẫn còn ở lại nơi đây làm việc.
Tuy không sống ở trong căn biệt thự này, nhưng ngày ngày bà vẫn thường đều đặn đến đây quét dọn, từ sáng sớm đến đầu giờ chiều mới xong.
Vườn hoa hồng đã thay qua bao lần hạt giống, đồ đạc trong căn nhà được lau chùi đến mài mòn dần vẫn chưa thấy chủ nhân của chúng quay về.
Một mất một còn, sự thật thật tàn khốc.
Ngả tấm lưng mệt mỏi xuống nệm giường mềm mại, Lục Triết Tần vắt tay lên trán, trầm tư suy nghĩ.
Tất cả những gì mà người đàn bà rắn độc kia gây ra, anh đã thay Lục Triết Tần đòi nợ hết tất cả.
Chỉ là giờ đây, anh là người nợ cô nhiều nhất, nhưng chẳng biết trả cô bằng cách nào.
Lục Triết Tần rất muốn kết liễu đời mình, nhưng lại nghĩ đến con trai ngây thơ của mình.
Sáu tháng rồi anh không gặp thằng bé, không biết nó còn mắc căn bệnh tự kỷ, ích nói hay không?
Lục Triết Tần cũng không biết từ lúc nào bản thân của anh lại mang rất nhiều tiêu cực.
Có lẽ sau khi biết được sự thật tàn khốc, cũng như đánh mất đi thứ quý giá mãi mãi.
Lục Triết Tần chỉ từng nhớ mình có một khoảng thời gian rất tươi đẹp. Khoảng thời gian anh luôn khao khát trở về.
Ngay cả trong mơ Lục Triết Tần vẫn luôn hoài mơ về ngày tháng đó. Ngày tháng mà anh có thể nhìn thấy người con gái ấy cá tính năng động, cười thật tươi và ngủ thật ngon.
Lục Triết Tần luôn tìm kiếm chút gì đó còn xót lại của quá khứ, như đang muốn chôn vùi linh hồn này tại nơi đó. Có như vậy, anh mới có thể ở bên cạnh Khúc Lệ San mãi mãi, không bao giờ rời xa cô, dù chỉ là nửa bước.
Đáng tiếc là dù Lục Triết Tần có đào bới những vết tích cũ rích của ngày cũ thì cũng chẳng đổi lấy được một phút để về lại.
Lục Triết Tần chẳng nhớ nổi vì sao bản thân anh thành ra như thế này.
Lúc bắt đầu chỉ có một vài nỗi đau bé xíu thôi, buồn phiền xong rồi hôm sau vẫn rạng ngời để đón chờ những điều hạnh phúc khác.
Nhưng mà sao càng về sau ấy, thì trái tim băng giá của anh bất chợt rỉ máu. Nó luôn đau nhói và âm ỉ. Rồi chẳng biết tự bao giờ những điều bé xíu ấy lại biến thành con dao nhọn đâm vào lồng ngực trái.
Anh đã khiến cho người con gái đau, phẫn uất đến nỗi phải tìm con đường để giải thoát.
Lục Triết Tần dường như rơi vào vòng vây cô lập, đối diện với màn đêm cô đơn, trong đầu anh vẫn luôn nhớ về cô.
Có không giữ, mất đừng tìm.
Người ta đã nói như vậy, muốn anh buông tay, gạt phăng qua khứ đó đi, nhưng Lục Triết Tần không thể nào làm được.
Hễ cứ nhắm mắt lại, trong bóng tối hình bóng cô lại xuất hiện.
Rồi chẳng biết tự bao giờ, một người đàn ông luôn toát lên vẻ cứng rắn, phong độ nhưng khi đối diện với màn đêm đen, anh thu mình lại, giống như con ốc yếu ớt vậy, cuộn tròn vào lớp vỏ dày cộm.
Nước mắt anh rơi, miệng không ngừng gọi tên người vợ quá cố.
Khúc Lệ San, giá như ngày đó anh tìm được em sớm hơn.
Khúc Lệ San, giá như ngày đó hai ta đừng gặp nhau.
Mà nếu như gặp nhau, anh hy vọng chúng ta nhận ra nhau.
Nếu như nhận ra nhau rồi, hiểu lầm giữa hai chúng ta không tồn tại, kẻ thứ ba cũng không lợi dụng điểm này để mà chia cắt tình nồng đượm.
Hai mươi tám tuổi, đáng ra người đàn ông đang ở đỉnh cao trên sự nghiệp thành công. Vậy mà chỉ vì sai lầm nhỏ trong hôn nhân đã bị đày xuống vực sâu của xã hội.
Đông ấy hoa nở hoa lại tàn, mối tình chưa kịp chớm nở đã tan vụn thành mây khói.